Sau khi Duệ Tiễn Doanh mở rộng vô cùng khổng lồ, nơi đóng quân ở đó cũng rất rộng lớn. Mà giờ phút này, trong hậu sơn phía sau chỗ đóng quân, trong lòng núi hoàn toàn bị đào bới sửa sang, đã thành một phủ tướng quân to lớn.
- Ah... Bên trong lòng núi mặc dù có trận pháp ngăn cách, nhưng một tiếng thét to như muốn phát tiết này, vẫn như cũ có cảm giác muốn truyền ra ngoài.
Trong số hơn mười vạn đại quân ở Duệ Tiễn Doanh, có một ít đạt tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, sâu trong tâm linh đều có cảm giác bị đè nén, loại cảm giác này khiến cho bọn họ không tự chủ được, đều nhìn về phía bên trong ngọn núi kia.
Mà ở bên trong hang động, trong một diễn võ trường rộng lớn, là Phương Viêm toàn thân chớp động một ít văn lộ, phù văn kỳ lạ, cả gương mặt có chút dữ tợn, dáng người đã trở nên rất khác so với trước kia, trên cánh tay dày đặc phù văn, chạy khắp toàn thân, cả người tràn đầy lực lượng không gì sánh được.
Mà giờ này dưới nắm đấm của hắn, có cảm giác như muốn hoàn toàn biến đỉnh núi thành tro bụi.
Giờ phút này, cảm giác Phương Viêm giống như một dã nhân, theo hắn từ từ thu lại lực lượng, cả người dần dần khôi phục lại bình thường. Hắn phất tay một cái, lấy quần áo từ trong nhẫn trữ vật mặc vào.
- Cái gì thuộc về ta, ta đều phải đòi lại! Cho dù là Nhậm Kiệt mang cho ta áp bức và nhục nhã, hay là Lam Thiên coi thường, tiện nhân Phương Kỳ kia, bọn chúng đều phải trả giá thật lớn. Ngày hôm nay, cho ngươi kiến thức lực lượng một chút, là để cho ngươi biết một việc, ngươi lựa chọn hợp tác với ta, là việc làm chính xác nhất của ngươi trong đời này. Bởi vì cũng chỉ có như thế mới có cơ hội trở mình! Mặc xong quần áo, Phương Viêm xoay người nhìn về phía Cao Bằng vẫn luôn đứng một bên xem, vẻ mặt lạnh như băng kiêu ngạo nói.
Đoạn thời gian này, hắn vì tu luyện, vì vượt qua cửa ải này mà tiêu hao quá nhiều đan dược và linh ngọc, tới sau đó Cao Bằng nói bọn họ bên kia không chịu nổi nữa.
Mà sau khi hoàn toàn nắm trong tay lực lượng xương tay Cổ Thần kia, hắn cố ý để Cao Bằng đến đây, chỉ bày ra một phần lực lượng mà thôi. Hắn muốn cho Cao Bằng biết, mọi thứ bỏ ra để ủng hộ mình đều là đáng giá. Hơn nữa, hắn cũng không thể chờ đợi được, muốn cho mọi người biết, lực lượng của mình bây giờ là “xưa đâu bằng nay”.
- Lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, đã có thể so với cấp bậc Vương giả thông thường rồi, lợi hại, thật lợi hại! Xem ra bỏ vốn đầu tư lần này là đáng giá, Nhậm Kiệt và Lam Thiên bọn chúng đúng là gặp xui xẻo. Vừa đúng lúc Lam Thiên sắp khai phủ lập tông, hắn làm cái sân khấu tốt lắm, lần này e rằng đó là làm cỗ sẵn cho Phương huynh xơi! Cao Bằng ở một bên xem giống như ngây dại, lập tức vỗ tay khen ngợi, tán thưởng.
Nghe Cao Bằng nói vậy, mặt mũi Phương Viêm biến đổi rất nhiều, thần sắc vô cùng đắc ý. Nếu mà mình sớm dung hợp lực lượng này, thời điểm gặp Nhậm Kiệt lúc trước đâu để cho hắn kiêu ngạo, đâu còn bị hắn khi dễ thành cái bộ dạng kia.
Bất quá sau này sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ... nữa.
- Hừ! Đâu chỉ như thế, bản tướng quân còn âm thầm liên lạc một nhóm người tới, trước khi ngươi tới đây ta cũng đã âm thầm tiêu diệt một vài thế lực, hàng phục một số lực lượng. Lần này ta không chỉ muốn đối phó Nhậm Kiệt, ngay cả Nhậm gia cũng phải đập nát hoàn toàn. Còn cái gì Lam Thiên chó má kia, hừ, bản tướng quân sẽ mượn sân khấu hắn dựng tốt, để người trong thiên hạ đều biết Phương Viêm ta thật sự quật khởi. Sau này ngươi đi theo ta, ngươi lên làm gia chủ Cao gia dễ như trở bàn tay, cũng có thể bình chân như vại, không ai dám động đến ngươi! Phương Viêm đè nén lửa giận trong lòng, không thể chờ đợi nói ra.
- Vậy sau này đúng là phải dựa vào Phương huynh, ta đang mong chờ Phương huynh đại triển thần uy! Cao bằng nói, lấy ra một khối ngọc bài nói tiếp: - Lần trước tướng quân bảo ta điều tra đã tra ra được, Cổ Thần Giáo quả còn có một số chi nhánh rất rời rạc, trong đó ở Đông Hoang có một ít, Tuyết Nguyên cũng có một ít, Minh Ngọc Hoàng Triều chúng ta cũng có một số, trong này ta đã đánh dấu tương đối đặc biệt. Giáo phái này đúng là tà môn, cũng rất bí ẩn, tướng quân đây là muốn...?
- Cái này ngươi không cần để ý đến... Vừa nghe vậy, Phương Viêm lập tức thu lấy ngọc bài vào tay, trong mắt rõ ràng toát ra vẻ mừng rỡ, tuy không nói rõ với Cao Bằng, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa: bản thân mình chỉ dung hợp một khối xương tay Cổ Thần đã thế này, nếu như dung hợp thêm một vài thứ, chẳng phải mình có thể sẽ đạt tới Thái Cực Cảnh, thậm chí...
Ha ha, mặc dù trước kia mình bị nhiều khuất nhục, bị nhiều uỷ khuất như vậy, nhưng ông trời đúng là công bằng.
Mình nhất định sẽ đứng ở đỉnh cao nhất, giết, giết, giết hết bọn chúng... nhưng kẻ đáng ghét! Nếu không phải trước đó liên tiếp tiêu diệt một ít môn phái nhỏ, giáo phái nhỏ, thu phục một số thế lực nhỏ, tự mình giết mấy ngàn người, thì khi Phương Viêm dung hợp xương tay này gần như đã không khống chế nổi, muốn lập tức xông vào Nhậm gia giết chết Nhậm Kiệt, sau đó đi Lam Phủ Thiên Tông giết chết Lam Thiên cùng tiện nhân Phương Kỳ kia.
Nhưng cái này cũng không lâu nữa, bọn chúng liền xong rồi, xong rồi!
Cao Bằng vẫn rất phối hợp đáp lại, mà lúc này Phương Viêm hoàn toàn không để ý tới Cao Bằng, cũng giống như đối đãi với thủ hạ bình thường, thậm chí còn căn dặn hắn làm một ít chuyện gì đó, Cao Bằng vẫn rất phối hợp gật đầu đáp ứng.
Tam Thạch Sơn bởi vì có ba tảng đá mà được đặt tên. Đây chính xác là ba tảng đá, mà ba tảng đá còn giống như bị người sửa chữa qua, nhưng cho dù trên trời cao vạn trượng cũng không thấy hình dáng rõ ràng, cảm giác giống như ba người bình thường không được điêu khắc tốt.
Nhưng bởi vì quá mức to lớn, cho nên gọi là Thạch Sơn.
Tam Thạch Sơn này là vòng ngoài Đông Hoang, ở chỗ này, cách biên giới giữa Minh Ngọc Hoàng Triều và Đông Hoang tính sơ khoảng chừng ba vạn dặm, tính ra Nhâm Kiệt từ Ngọc Kinh Thành bay đến biên giới giữa Minh Ngọc Hoàng Triều và Đông Hoang là xa hơn mười vạn dặm.
Bình thường cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong còn phải bay thêm mấy ngày, cấp bậc Vương giả còn phải có pháp bảo đặc thù, mới có thể trong vòng hai ngày chạy tới.
Lúc mập mạp nói cũng chỉ là suy tính sơ sơ một chút khoảng cách và thời gian, cũng không có hiểu chính xác. Nhưng Nhậm Kiệt chỉ dùng một ngày đã chạy tới, bởi vì tốc độ của hắn đã sớm vượt qua cực hạn của Âm Dương Cảnh bình thường và cấp bậc Vương giả.
Bởi vì Nhâm Kiệt lĩnh ngộ rất nhiều pháp tắc không gian, dung nhập vào phương diện tốc độ bản thân, cộng thêm duy trì của pháp lực mênh mông nên hắn có thể luôn luôn duy trì ở tốc độ cao nhất, đến nỗi ngay cả Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong cũng phải hâm mộ.
Phải biết rằng, cho dù tồn tại ở cấp bậc nào, phi hành hết tốc lực vượt qua cực hạn, bình thường rất khó cầm cự quá lâu. Nhưng Nhâm Kiệt lại khác, hắn nắm vững khống chế tinh thần lực, vận dụng pháp lực hùng hậu của bản thân chống đỡ, cường độ thân thể siêu cấp mạnh mẽ cũng phát huy tác dụng. Khiến cho hắn có thể bay với tốc độ tối đa của người cấp bậc Vương giả sở trường tốc độ, nhưng họ chỉ duy trì được 1 canh giờ, hắn lại có thể kéo dài suốt 1 ngày.
Cuối cùng, vượt qua biên giới ba vạn dặm phía sau Minh Ngọc Hoàng Triều và Đông Hoang, xa xa thấy được ba ngọn núi to lớn.
Từ không trung không cần dùng tinh thần lực dò xét, cũng thấy rõ vô cùng, bởi vì ba ngọn núi theo thứ tự là màu đen, màu xanh, màu đỏ, trên không trung nhìn qua vô cùng nổi bật...
Đông Hoang hoang vắng, nguy hiểm, nhưng các loại di tích, thứ tốt cũng nhiều vô kể, được mọi người gọi là chỗ vui chơi mạo hiểm của tu luyện giả. Ngay cả tu luyện giả Thiên Hải Đế Quốc cũng sẽ băng qua Minh Ngọc Hoàng Triều đến đây. Mà ở góc khác, một ít tu luyện giả của Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, cũng sẽ chạy tới Đông Hoang xông xáo tôi luyện, tìm kiếm cơ hội và kỳ ngộ.
Ba tảng đá Tam Thạch Sơn này rất đặc biệt, ngay cả linh khí xung quanh đều dày đặc hơn so với địa phương khác. Tuy là quanh đây không có nguồn nước, không có người bản xứ ở lại sinh sống, nhưng bị một ít tu luyện giả mạnh mẽ chiếm giữ, lâu ngày tạo thành ba thế lực Hắc Thạch Sơn, Thanh Thạch Sơn, Hồng Thạch Sơn. Tên bọn chúng đều là căn cứ theo Tam Thạch Sơn đặt lên, nhưng tổng hợp thực lực đều rất dũng mãnh, toàn bộ cũng có thể so với giáo phái mấy trăm năm thông thường. Nghe nói ba thế lực gắn kết cùng một chỗ, ngoại trừ không có Thái Cực Cảnh tồn tại, so với thế lực tông môn thông thường cũng không kém.
Mà bọn họ có thể sinh tồn ở chỗ này lâu như vậy, hiển nhiên có tông môn đủ cường đại hoặc tồn tại Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết giúp đỡ.
Bằng không cũng không có khả năng tiếp tục ổn định lâu dài, mà Tam Thạch Sơn mặc dù là ba môn phái đều tự chiếm giữ một phương, nhưng liên minh công thủ với nhau, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể yên ổn chiếm cứ chỗ này lâu dài, mà xung quanh mấy vạn dặm được khống chế dưới liên kết của ba thế lực bọn họ, mới duy trì tiến hành được Hội giao dịch lâu dài và ổn định. Tuy rằng Hội giao dịch không phải do tông môn chủ trì, nhưng bởi vì đã duy trì thời gian dài, khoảng cách gần với Minh Ngọc Hoàng Triều, nên coi như rất náo nhiệt.
Toàn bộ Tam Thạch Sơn cao chừng ba ngàn trượng, vô cùng rộng lớn, đứng sừng sững cao vút. Bên trong phạm vi vạn dặm không có nguồn nước, hoang vắng, đất Đông Hoang yêu thú hoành hành, thỉnh thoảng có thể thấy một số người phi hành qua, cũng có một ít người là nhờ vào pháp bảo, hiển nhiên chưa đạt tới Âm Dương Cảnh. Nhưng mà có thể qua lại ở nơi này, kém cỏi nhất cũng phải là Thần Thông Cảnh, nếu không thì với núi đá to lớn nhẵn bóng này, Chân Khí Cảnh cũng không có cách nào đi lên dễ dàng.
- Ừm! Quả nhiên tốt! Phiếu cơm lão đại, bên kia... ở bên kia, trên người tên kia có mùi vị thạch nhũ vạn năm, ít nhất cũng ba vạn năm trở lên a. Người này rõ ràng không biết xử lý cái này thế nào, sợ rằng chỉ dùng phương pháp bình thường, nếu không sẽ không để lộ mùi vị ra bên ngoài, chúng ta nhanh chóng đi tới mua... Mập mạp theo Nhâm Kiệt hạ xuống, liền không khỏi hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhìn về phía một người khác đang bay hạ xuống cách đó không xa, thoạt nhìn là lão nhân bảy tám mươi tuổi, người rất vững vàng, nhưng lại có một loại khí tức quê mùa hoang dã, hiển nhiên cũng không giao tiếp với bên ngoài một thời gian dài.
Làn da ngăm đen hơi gầy gò, nhưng thực lực cũng không yếu, đã là tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, nhưng tạo ấn tượng khá sâu là đỉnh đầu, cổ, ngực của lão, đều lộ ra một ít phù văn đặc thù. Lúc này mập mạp rất hưng phấn kéo tay Nhậm Kiệt, nói chuyện cũng đổi thành phương pháp truyền âm, phấn khích lôi kéo Nhậm Kiệt và thông báo cho hắn biết.
- Tốt lắm, tốt lắm! Thạch nhũ ba vạn năm cùng thạch nhũ mấy ngàn năm nhìn không khác nhau lắm, người nhận biết thật sự không nhiều. Có thể phân biệt số năm ít hơn, lão xử lý như vậy bởi vì lão không nhận ra, nhìn dáng vẻ của lão chắc là đi vào mua bán, nếu chúng ta chủ động đi qua, ngược lại làm lão có tâm đề phòng. Vừa lúc lão đi vào Hội giao dịch Hắc Thạch Sơn, chúng ta đi theo vào xem lão định làm gì, nếu lão bán chúng ta mua cũng là bình thường! Đối phương thật ra phong bế rồi giấu ở trong người, chỉ là lão thật sự không hiểu cách xử lý loại thạch nhũ ba vạn năm trở lên này, cho nên mới làm như vậy.
Mà mập mạp cùng Nhậm Kiệt chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với mùi vị thạch nhũ ba vạn năm trên người người này, có thể phân biệt ra được, hơn nữa phương pháp phong bế của lão già sử dụng vô cùng đơn giản. Tuy rằng loại thạch nhũ ba vạn năm này không phải thiên tài địa bảo siêu cấp gì, nhưng cũng tương đối hiếm thấy. Mà sau đó càng làm cho mập mạp vui vẻ chính là, nàng phát hiện trên thân mỗi người tiến vào Hội giao dịch Hắc Thạch Sơn đều có mang theo các dạng vật phẩm, mỗi một dạng đều rất khó xuất hiện ở đời sống thế tục.
Nhìn bộ dáng vui vẻ kích động của mập mạp, tâm tình Nhậm Kiệt cũng rất tốt, ngẫm lại đoạn thời gian gần đây thật đúng là không có cùng mập mạp đi dạo.
Tại chợ đen to lớn trên Hắc Thạch Sơn này, cũng giống như thành thị ở trên không trung, bên ngoài bị một tầng trận pháp bao phủ, tại cửa có một ít người trấn giữ, đi vào trong đó còn phải nộp một khối linh ngọc hạ phẩm, phí tổn tuy rằng không cao, nhưng làm như vậy đủ chứng tỏ họ tự tin và sức mạnh. Bởi vì địa phương bình thường, nếu như ngươi thu phí tổn, người khác sẽ không thèm tới.
Cùng mập mạp một đường đi vào, cũng nghe không ít người nói muốn dừng lại sinh sống tại Hắc Thạch Sơn, bởi vì Hắc Thạch Sơn ngoại trừ có Hội giao dịch cố định, lúc bình thường cũng có rất nhiều thứ mua bán ở đây, hơn nữa ngoài vị trí đặc biệt này, thì chung quanh trong vòng vạn dặm khó có được nơi ở lại tu luyện, không ít tán tu muốn đột phá hoặc là lúc tu luyện cũng sẽ chọn nơi này. Chỉ là muốn dừng chân cư trú ở bên trong đều phải tốn không ít linh ngọc. Ở chỗ này, tiền ngọc của giới thế tục đã hoàn toàn không có tác dụng, tất cả đều lấy linh ngọc làm cơ sở để giao dịch.
Đi vào bên trong Hắc Thạch Sơn, nơi này hoàn toàn chính là một thành thị, so với Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn cũng lớn hơn đâu chỉ gấp mười lần, hơn nữa Hội giao dịch phồn hoa cũng không phải Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn có thể so sánh. Tuy rằng Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn là địa bàn Thánh Đan Tông kinh doanh, nhưng dẫu sao cũng là đất đai Minh Ngọc Hoàng Triều, rất nhiều thứ đã bị hạn chế. Nhưng trên Hắc Thạch Sơn này thì hoàn toàn không giống, hôm nay đúng lúc Hội giao dịch mười năm một lần nên đặc biệt sầm uất, ngoại trừ giao dịch cố định trên Hắc Thạch Sơn, các cửa hàng buôn bán ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, toàn bộ người tiến vào Hắc Thạch Sơn đều có thể mua bán tuỳ ý.
Cho nên đan xen ngang dọc trên đường phố, tuỳ ý có thể thấy được hàng hoá được trưng bày khắp nơi, đâu đâu cũng có người mua người bán, mà số người lui tới càng ngày càng nhiều không kể xiết.
Có thể tới nơi này, ngoại trừ số ít Chân Khí Cảnh được trưởng bối mang theo, kém nhất đều là tu vi Thần Thông Cảnh; trong này tuỳ ý có thể thấy được cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh âm hồn. Dù sao Hội giao dịch Tam Thạch Sơn là vô cùng nổi danh mấy vạn dặm xung quanh, lần này là mười năm một lần Hội giao dịch nên càng hấp dẫn vô số tán tu, thậm chí một ít người trong môn phái nhỏ cũng chạy đến tham gia náo nhiệt.
Cho dù là bất cứ ai thoạt nhìn đều có vẻ cao thâm bí hiểm, khó có thể phát hiện nông sâu, thông thường nếu là người có kinh nghiệm mua bán ở Hắc Thạch Sơn, vừa nhìn thấy loại người này đều rất cẩn thận dè chừng, bởi vì nơi này cũng có nhiều Âm Dương Cảnh dương hồn, bọn họ mới thật sự là tồn tại cường đại.
- Phiếu cơm lão đại xem bên này, bọn người kia quả thực quá kém, loại cỏ này làm sao có thể nuôi dưỡng như vậy...
- Cái này nhìn thật đẹp, ngươi nhìn này mấy con linh thú nhỏ, Hổ Hổ nhất định rất thích, nhưng mà bây giờ nó có hai con vượn trắng nhỏ rồi...
- Phiếu cơm lão đại! Ngươi xem còn có bán bản đồ di tích tàng bảo, không biết có người nào tin hay không, có thứ tốt còn không phải tự mình trước đi đoạt lấy a...
- Oa! Vật này nhìn thật đẹp! Không ngờ bọn họ đều luyện các đồ vật trang sức thành pháp bảo! Nhưng so với phiếu cơm lão đại làm ra còn kém nhiều lắm...