Tuy lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã đột phá tới Thái Cực Cảnh, nhưng thần hồn lực của Nhậm Kiệt đã đạt tới Thái Cực Cảnh tầng bảy, bởi vậy gã rõ ràng biến hóa xung quanh hơn bất kỳ kẻ nào, biến hóa của Long Ngạo tự nhiên không thoát khỏi cảm giác của gã.
Nhậm Kiệt cả kinh! Tuyệt đối có chuyện, hơn nữa chuyện hiển nhiên không nhỏ, nhắc tới thượng sứ và tồn tại vượt qua tông môn, Kiếm Vương Long Ngạo vô cùng kích động, cả người bạo phát giống như muốn giết người vậy.
- Lão gia hỏa ngươi hôm nay sao vậy? Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng kỳ quái nhìn Kiếm Vương Long Ngạo hỏi.
- Ta thì thế nào, ta có thể thế nào? Chỉ là không ưa mấy tên thượng sứ chó má kia mà thôi. Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi Yêu Thú Thâm Uyên một chút. Nói xong, Kiếm Vương Long Ngạo vọt lên cao, giống như tia chớp phóng thẳng lên bầu trời, nhoáng một cái đã biến mất trước mặt mọi người.
- Lão gia hỏa này lại không biết có phải phát điên hay không nữa. Ngọc Trường Không lắc đầu cười khổ nói.
Văn Dũng cũng bất đắc dĩ cười, hắn không dám tùy ý nói như vậy, nhưng mà cũng cảm thấy kỳ quái với thái độ của Kiếm Vương Long Ngạo.
- Có lẽ có chuyện gì đó. Nhưng quản mẹ gì bọn họ có bối cảnh gì, cũng không quan trọng, binh tới tướng chặn, nước tới đắp đê, chuyện đã xảy ra thì phải toàn lực ứng phó. Nhậm Kiệt nói.
Mọi người tiếp tục nói chuyện, nhưng do Kiếm Vương Long Ngạo náo loạn một hồi cho nên mọi người cũng không nói nhiều.
Trong lòng đều kiêng kỵ, cho nên cũng không náo nhiệt như trước nữa. Một lúc sau Văn Dũng, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đều rời đi. Dù sao lão Đan Vương Ngọc Trường Không mới đạt tới Thái Cực Cảnh, rất muốn tìm Văn Mặc tiền bối thỉnh giáo một chút.
Bọn họ rốt cuộc cũng đi, Nhậm Kiệt thầm thở phào, nói thật, cho dù lúc trước gặp Hải Vương, Nhậm Kiệt cũng không nhức đầu như thế này. Nhưng dính tới vấn đề tình cảm riêng tư thì thật phiền toái. Dù sao phải suy tính thật kỹ, càng là người nhà thì càng phải cẩn thận.
- Mọi người đều cực khổ rồi, lão tứ, Đồng Cường, các ngươi làm rất tốt. Nhậm Kiệt lấy lại tinh thần nhìn đám người Thường lão tứ nói.
Mình không có mặt, mà đám người Đồng Cường làm được như vậy, Nhậm Kiệt đã rất hài lòng. Về phần Tạ Kiếm, Nhậm Kiệt cũng phân ra một tia thần hồn lực chú ý hắn, sau khi Lam Thiên rời khỏi, hắn vẫn đứng lỳ nơi đó, lực lượng toàn thân hoàn toàn thu liễm, giống như ngăn trở với bên ngoài vậy. Nhậm Kiệt biết, mặc dù Lam Thiên đã rời đi, nhưng nút thắt trong đầu Tạ Kiếm vẫn chưa giải khai.
- Tạ gia chủ. Được gia chủ tán dương, Đồng Cường trong lòng rạo rực.
- Mọi chuyện đều làm theo sư phụ an bài. Thường lão tứ nói, sau đó cẩn thận nhìn Nhậm Kiệt nói: - Sư phụ, khi nào ngài có thời gian? Ta muốn nói một chút chuyện về Trường Nhạc Thiên Phủ...
Thường lão tứ rất tinh tế, hắn nhìn ra sư phụ đang nhức đầu về hôn sự, lại để ý không thấy mập mạp đâu liền đoán là có chuyện.
- Được, ngươi chờ một chút. Nhậm Kiệt nói xong thi lấy ra một khối linh ngọc, tay đặt lên trên vận chuyển thần hồn lực phát ra một vầng sáng.
- Trường Nhạc Thiên Phủ và bên các ngươi trong thời gian này đều ở trong này, dù sao Trường Nhạc Thiên Phủ và Trường Nhạc Đổ Trường khác nhau, với những người các ngươi thì không thể trấn áp được. Ta dựa theo các ngươi thiết kế ra một bộ trận pháp chỉnh thể cho các ngươi tập luyện. Đồng thời bên trong cũng có công pháp và phương pháp tu luyện của tất cả người cận vệ đội.
Ngươi cần nắm giữ một số thứ trong này, cũng có một ít trận pháp khuếch trương. Các ngươi đều là cốt lõi của Trường Nhạc Thiên Phủ, vòng ngoài phải bố trí rất nhiều trận pháp nữa. Nhiều chuyện ngươi không cần ra mặt, trong này còn có một số thứ khác nữa. Nhậm Kiệt vừa nói vừa giao linh ngọc cho Đồng Cường.
- Tất cả mọi người... Nhậm Kiệt nhận lấy linh ngọc mà không khỏi sửng sốt. Bởi vì trước kia Nhậm Kiệt dạy công pháp cho bọn họ đều phải cất công quan sát, tìm hiểu, bảo bọn họ vận chuyển thử công pháp... Mà bây giờ lại ghi chép tất cả tình huống của mọi người, chuyện này... Chuyện này quá khoa trương đi...
Đồng Cường tự mình thể hội biến hóa này, cho nên khi nhận linh ngọc rất giật mình, nhưng ngẫm lại chuyện gì phát sinh trên người gia chủ cũng là bình thường thì vâng lời một tiếng rồi rời đi.
Đồng Cường rời đi, Nhậm Kiệt lại lần nữa nhìn về phía Thường lão tứ, Thường lão tứ vội vàng nói: - Một là xin sư phụ chỉ giáo chuyện này chúng ta cần tiến hành như thế nào, có cần khống chế trong phạm vi nhất định hay không. Mặt khác, qua một thời gian nữa, người tới Trường Nhạc Thiên Phủ sẽ tăng vọt, đồ nhi có chút không chắc khống chế phương hướng, cẩn sư phụ chỉ giáo một chút ạ.
- Không cần. Nếu như quả thật có tồn tại Thái Cực Cảnh dựa vào vận khí hoặc phương pháp chúng ta chế định mà rút trúng, thì ta cũng có biện pháp ứng phó. Ngươi cũng nên nghĩ khác đi, chúng ta nói giúp hắn, nhưng cũng không giới hạn thời gian. Chúng ta có lòng tin giúp đỡ hắn, giúp hắn gia tăng tốc độ đột phá. Về phần thời gian bao lâu thì phải xem tình huống, dù sao ai cũng không có khả năng khiến cho người ta đột phá Thái Cực Cảnh.
Nhậm Kiệt không thèm để ý cười nói: - Về phần phương hướng phát triển của Trường Nhạc Thiên Phủ, nói trắng ra là hai chữ lòng người. Người tu luyện kiến thức mở mang, tuổi thọ lâu dài, cho nên chuyện bình thường khó có thể khiến cho bọn họ bị ảnh hưởng. Chỉ có những thứ như đột phá cảnh giới, kỳ ngộ, bảo vật, chém giết, chiến đấu, danh lợi... Tóm lại hầu hết đều là những thứ khiến bọn họ động tâm, cứ tiếp tục tiến hành như vậy đi.
- Bây giờ người tới đột ngột, lại nhiều cho nên không quen. Cho nên cứ tiến hành từ từ. Dĩ nhiên phải làm lâu dài, phân ra ngắn hạn, trung hạn, dài hạn. Cứ một thời gian lại tiến hành một lần. Để mọi người đều biết được người thu được chỗ tốt. Để những người thất bại lại lần nữa thắng lại được. Lại truyền ra ngoài, để chúng ta từ từ tích súc, gây ra sức chấn động lớn. Khi cử hành cũng phải chú ý một chút.
Chuyện làm Thường lão tứ nhức đầu, phiền muộn lại bị mấy câu đơn giản của Nhậm Kiệt cởi bỏ. Thường lão tứ chăm chú nghe, nhớ kỹ câu nói của Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt dùng hai canh giờ giảng giải phương hướng phát triển trăm năm sau cho Trường Nhạc Thiên Phủ. Càng nghe, Thường lão tứ càng kích động, giống như nghe Nhậm Kiệt giảng đạo vậy.
- Trước nói tới đây đi, ta tin nó đủ cho ngươi tiêu hóa một thời gian, từ từ dung nhập vào Trường Nhạc Thiên Phủ, cũng có thể đánh hạ cơ sở cho sau này. Nếu vi sư không có mặt, có vấn đề gì có thể hỏi người Nhậm gia, hoặc phối hợp với những người khác. Hiện tại lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã đột phá tới Thái Cực Cảnh, còn có lão tiền bối Văn gia và Tề Thiên và cận vệ đội cũng đủ hỗ trợ ngươi ứng phó mọi chuyện rồi. Ta tin không ai dám tới rước lấy phiền phức đâu.
Nhậm Kiệt nói xong, xua tay cho Thường lão tứ lui ra.
Mấy người Lý Thiên Thành cũng ở đây, cho nên trong lúc giảng giải cho Thường lão tứ, gã cũng thuận tay giúp bọn họ một chút. Không chỉ chữa trị cho bọn họ, mà còn giúp bọn họ thử đột phá nữa.
Giải quyết xong chuyện Thường lão tứ, Nhậm Kiệt tính toán giúp đám người Lý Thiên Thành và Tạ Kiếm một chút. Thực lực bọn họ cũng không coi quá mạnh, nhưng với tuổi của bọn họ, không gian phát triển và tiềm lực lại hơn xa đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không.
- Ầm... Đúng lúc Thường lão tứ chuẩn bị rời đi, đột nhiên Nhậm Kiệt cảm giác có một cỗ lực lượng khổng lồ phá mở tầng tầng trận pháp bao phủ Trường Nhạc Thiên Phủ trong nháy mắt. Một cỗ thần hồn lực cường đại từ bên trong bắt đầu tẩn ra dò xét cả Trường Nhạc Thiên Phủ.
Chết tiệt, đây là chuyện gì xảy ra?
Nhậm Kiệt không khỏi cả kinh trong lòng, cỗ thần hồn lực này không yếu, ít nhất cũng là Thái Cực Cảnh tầng ba. Phát ra từ bên trong lan ra dò xét toàn Trường Nhạc Thiên Phủ.
Là kẻ nào? Vừa mới xảy ra chuyện đó, ai cũng biết bên trong Trường Nhạc Thiên Phủ có tồn tại Thái Cực Cảnh lão Đan Vương Ngọc Trường Không, còn có Kiếm Vương Long Ngạo. Nói chi là tồn tại Thái Cực Cảnh Văn Mặc tiền bối của Văn gia, kẻ nào mà dám lớn lối dùng thần hồn lực dò xét vậy?
Người này vô cùng tự tin, hiển nhiên rất hiểu về trận pháp. Nhậm Kiệt rất hiếm thấy người dùng thần hồn lực phá mở trận pháp đấy, cũng may mình luôn dùng thần hồn lực lưu ý, thần hồn lực của mình lại đủ mạnh, nếu không cho dù Văn Mặc tới đây cũng khó phát hiện ra cỗ thần hồn lực. Bởi vì nó dung hợp với trận pháp Trường Nhạc Thiên Phủ.
Rốt cuộc là ai, chắc không phải là Thái Cực Cảnh bên hoàng đế hoặc là Lăm Thiên. Nhậm Kiệt lẳng lặng cảm thụ cỗ thần hồn lực này. Nhân lúc cỗ thần hồn lực này không ngừng dung hợp với trận pháp dò xét Trường Nhạc Thiên Phủ. Nhậm Kiệt bắt đầu tìm chủ nhân của nó.
- Oan gia ngõ hẹp, chết tiệt, dĩ nhiên là hắn... Dò theo cỗ thần hồn lực kia, Nhậm Kiệt không nghĩ tới lại gặp người quen cũ. Trách không được, còn tưởng kẻ nào lớn lối như vậy, thì ra là bọn họ.