TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Bộ y phục trên người Hoa Thanh Thanh nhìn như đẹp đẽ, mềm mại, nhưng thực ra lại là một kiến Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm - Thanh Diệp Kiếm Y.

Thanh Diệp Kiếm Y hoàn toàn giãn ra, bạo phát ra uy thế mạnh nhất, tạo thành một cái kiếm trận lớn, còn mạnh gấp mười Ngọc Phong Kiếm Trận của Hoa Mỹ Ngọc.

- Hừ... Tên khốn kia, ngươi cứ chờ đó cho ta. Ngọc Phong Kiếm Trận. Hoa Mỹ Ngọc tức giận muốn nổ tung, hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống Nhậm Kiệt, nhưng cũng hiểu được cục diện trước mắt, đành phải nín giận đánh ra kiếm trận ngăn cản công kích của địch nhân.

Hắn bạo nổ, thúc giục ra Ngọc Phong Kiếm Trận uy thế mạnh nhất.

- Vạn Độc Hồn Phiên! Hoa Văn Triết cũng hiểu đại thế trước mắt, không chút do dự, tế ra phòng ngự mạnh nhất phối hợp với hai người Hoa Mỹ Ngọc. Trên Vạn Độc Hồn Phiên âm khí, độc khí lượn lờ, cũng là một kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm lấy mạng không biết bao nhiêu là người, uy lực khá kinh người.

- Oanh, oanh... Mọi chuyện chỉ trong chớp nhoáng. Từ lúc Nhậm Kiệt giết chết Thủy Trạch Xuyên và dẫn hai nhóm người kia đánh nhau cũng chỉ mất mấy giây.

Mà lúc này công kích cường thế hai bên va chạm với nhau. Lực lượng cực đại va chạm chấn bay Nhậm Kiệt ra ngoài dù hắn đã tránh ra xa, trong nháy mắt cả người bay ra ngoài mười mấy dặm.

Nhậm Kiệt chỉ bị dư ba chấn bay, còn đám người đứng mũi chịu sào như đám người Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần. Tuy bọn họ nhiều người hơn, nhưng ba người Hoa Thanh Thanh đều là nhân tài kiệt xuất của Hoa gia, uy lực pháp bảo, thần thông đều vô cùng kinh khủng.

Lực lượng nổ tung, trong nháy mắt phạm vi 300 dặm xung quanh ầm ầm biến thành phấn vụn, núi non, sông hồ đều biết mất.

Thậm chí cả không gian đều lắc lư, rõ ràng bị tổn thương nghiêm trọng.

- Phụt! Nhậm Kiệt phun ra một búng máu, cố gắng ổn định lại thân hình.

- Má nó, khiếp thật! Tuy Nhậm Kiệt cũng từng đối chiến với hai đại Thái Cực Cảnh Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn nhưng so với đám người Tư Mã Thiên Thần thì còn kém nhiều lắm. Mọi người đều liều mạng ra tay, uy lực kinh khủng vô cùng. Đám người Hoa Mỹ Ngọc, Thủy Chí Bằng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nhậm Kiệt lau máu trên miệng, nhanh chóng uống dược phẩm vào, tiếp đó thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp xông về trung tâm.

Nhậm Kiệt nhanh chóng tránh xa những nơi nguy hiểm, nhưng cũng vẫn bị dư ba đánh cho bị thương.

- Bịch, bịch! Thủy Phi Tường bạo nộ, đánh hung nhất, Định Thủy Bảo Châu uy lực tuy mạnh, nhưng Thanh Diệp Kiếm Y và Vạn Độc Hồn Phiên cũng rất hung mãnh. Định Thủy Bảo Châu bị chấn bay lên không trung, mà hai tay hắn cũng bị nổ nát, máu tươi bay tán loạn.

Trong người pháp lực hỗn loạn, cả người bay về sau mười mấy dặm, Tư Mã Thiên Thần còn tốt một chút, nhưng cũng bị chấn cho trọng thương bay ra.

Mà người còn lại thì càng thảm hơn, bị đánh như diều đứt dây bay ra ngoài.

- Á... Hoa Mỹ Ngọc kêu lên thảm thiết, tuy phòng ngự kinh người, nhưng vẫn bị đánh cho nửa người trên máu thịt bầy nhầy, nhìn hắn còn thảm hơn so với chết.

- Ực, phụt! Thân hình Hoa Thanh Thanh liên tiếp lui về phía sau, pháp lực và ngoài lực đối kháng nhau ầm ầm nổ vang, thị phun ra một búng máu, tóc tai rối bời. - Thanh Diệp Kiếm Y! Sát! Song chưởng lại vung lên, Hoa Thanh Thanh thúc giục Thanh Diệp Kiếm Y giết qua.

Hoa Văn Triết mặt mày dữ tợn, đám tiểu tông môn không biết từ đâu tới này cũng đám đối phó người Tàn Hồn bọn họ. Muốn chết? Gã lập tức thúc dục Vạn Độc Hồn Phiên phối hợp với Hoa Thanh Thanh phản công.

- Hồng Quán, mang bọn họ đi ngăn tên kia lại, chúng ta ngăn bọn họ lại cho! Nhìn thấy Nhậm Kiệt rời đi, Tư Mã Thiên Thần nào biết người mang mặt nạ cười này đâu phải cùng một nhóm với đám người này, lập tức hạ lệnh cho Hồng Quán mang những người khác đuổi giết.

- Vâng! Hồng Quán vâng lệnh, nó lập tức biến thành bản thể, mang theo đám người Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần đuổi theo Nhậm Kiệt.

- Lôi Đình Trảo! - Răng rắc... Tư Mã Thiên Thần liều mạng thúc dục Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm Lôi Đình Trảo lão uẩn dưỡng mấy trăm năm nay tấn công. Lôi Đình Trảo liên tục phụt ra lôi quang, một trảo phủ xuống đám người Hoa Thanh Thanh. - Oanh, oanh, oanh... Chiến đấu kinh thiên động địa, không gian liên tục lắc lư, giống như sắp bị hủy diệt vậy.

- Cô cô, bọn họ bị tên kia lợi dụng rồi. Ta không cam lòng... Hoa Mỹ Ngọc nhìn thấy cô cô mình xông lên, muốn ngăn lại nhưng không thể, dù sao hắn cũng là người của Tàn Hồn. Người Tàn Hồn nào phải e ngại kẻ khác, lúc bình thường chỉ có bọn họ tập kích người khác, nào có kẻ nào dám xuất thủ với bọn họ, ngay cả người Tàn Hồn bị thương cũng hiếm có.

Nhưng hôm nay lại bị tên khốn mang mặt nạ cười kia lợi dụng. Hắn không cam lòng, càng nghĩ càng uất, càng nghĩ càng giận. Chiến đấu tranh giành bảo vật vốn chẳng là gì, nhưng mình cố ý tới thu thập tên này, nhưng lại bị hắn tính toán, bị hắn lợi dụng, đây mới là chuyện khiến người ta buồn bực muốn chết.

- Ngươi đi theo dõi hắn, cẩn thận đừng dây dưa, cũng đừng để cho bọn họ phá trận. Chờ ta diệt sát hai lão già này sẽ tới giúp ngươi bắt hắn. Hừ, ta phải cho hắn biết hậu quả dám đối nghịch với Tàn Hồn ta, tới lúc đó, hắn muốn chết cũng khó như lên trời. Hoa Thanh Thanh lạnh lùng nói.

- Vâng! Còn muốn chiếm bảo tàng nơi này? Hắn nằm mơ sao? Hoa Mỹ Ngọc hưng phấn đáp lại, cả người vừa chuyển, ngự Ngọc Phong Kiếm Trận biến đổi, lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Lần trước đánh với Nhậm Kiệt hắn rất sợ năng lực trận pháp và thân pháp quỷ thần khó lường của Nhậm Kiệt. Nhưng lần này thực lực hắn gia tăng, uy lực Ngọc Phong Kiếm Trận đại tăng, hắn cho rằng hoàn toàn có thể chống lại Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt.

Nếu không phải lần trước Nhậm Kiệt phục dụng Chiến Thần Đan thì tuyệt đối không có năng lực kinh khủng như vậy. Nhưng hắn không tin loại đan dược này có nhiều, đây chính là thứ mà chỉ có Đan Tiên Giáo mới có. Lúc trước hắn giết chết một tên đệ tử Đan Tiên Giáo cũng từng chiếm được một khỏa. Mà không có loại đan dược này, Hoa Mỹ Ngọc tự tin mình tuyệt đối không sợ hắn, ít nhất cũng không tới mức nguy hiểm.

Huống chi hiện mình chỉ phụ trách cản hắn, đợi cô cô tới động thủ, cho nên hắn lập tức tuân lời, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo.

Nhậm Kiệt bây giờ càng ngày càng thành thục Tiểu Na Di Bộ Pháp, chỉ trong nháy mắt đã xông ra ngoài vài trăm dặm, rất nhanh gã nhận ra đám người Hồng Quán đang đuổi theo. Hồng Quán tuy bị thương, nhưng tốc độ vẫn rất kinh người.

- Trả mạng Cổ Nguyệt lại cho ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả đối nghịch với Tàn Hồn ta. Ngươi tưởng chơi trò vu oan giá họa là có thể giữ được mạng sao? Ngươi tưởng hôm nay thoát được sao? Ta sẽ cho ngươi biết, hôm nay muốn chết cũng khó, muốn chết cũng khó... Rất nhanh tiếng rống giận của Hoa Mỹ Ngọc từ phía sau vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi