TẮC KÈ VÀ CHỦ NHÂN CỦA NÓ

26.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, bởi vì mất đi mục tiêu, tắc kè hoa cũng không điều tra nữa.

Trước đây, chỉ mỗi việc điều tra ở trong nhà thôi, nó đã có thể hoạt động hết cả một ngày.

Bây giờ không còn động lực, nó chỉ nằm ườn ở trên khúc gỗ lũa mỗi ngày, cô đơn buồn bã mà sắp mốc xì mốc xịt đến nơi.

Hiện tại chủ nhân không những phải lo lắng cho anh bạn lớn ở trong bệnh viện kia, mà còn phải quan tâm đến anh bạn nhỏ ở trong nhà này.

Anh lên mạng tra cứu, không thấy ở đâu nói rằng tắc kè hoa sẽ mắc bệnh trầm cảm.

Liệu có phải là do ít phơi nắng, cho nên đổ bệnh.

Chủ nhân đưa tắc kè hoa ra cửa.

Đưa nó đi vườn hoa, đưa nó đi hít thở không khí trong lành.

Trên đường vô tình gặp phải một bé gái hiếu kỳ, chủ nhân còn ngồi xổm xuống, xoa tóc của bé gái, còn nâng nó trong tay, để cho cô bé sờ nhè nhẹ.

Đầu ngón tay của bé gái có mùi kẹo thoang thoảng, đôi mắt buồn ngủ của tắc kè hoa rốt cuộc cũng chậm rãi mở lên.

Nó nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ấm áp trên gương mặt của chủ nhân, nhìn tia sáng nhu hòa trong đáy mắt của chủ nhân.

Bỗng nhiên mọi băng giá ở trong lòng bao ngày qua dần tan hết.

Tìm không ra chính mình là ai, thì cứ tìm không ra đi vậy.

Làm một con tắc kè hoa túc trực ở bên người mình thích, cho đến tận khi thọ mệnh kết thúc.

Có thể nhìn ngắm chủ nhân, cũng rất tốt mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi