TÁI KIẾN LAN LĂNG


Kỳ Lạc cùng Linh Ca song song ngã xuống giường, hôn môi dần dần cuồng loạn.Loại tư vị mê loạn này, Kỳ Lạc đã từng bị Tử Dạ nhen nhóm đốt cháy rồi, bây giờ lại bị Linh Ca đốt cháy lại, Kỳ Lạc không thể tự kiềm chế mà run nhè nhẹ.Linh Ca đột nhiên buông lỏng môi Kỳ Lạc ra, rưng rưng cười nhìn Kỳ Lạc, "Ngươi...!thương hại ta sao?Đôi mắt Kỳ Lạc tràn ngập đầy mê ly, vương tay nâng lấy mặt nàng, đau lòng vuốt lên vết thương của nàng, "Linh Ca, ta thích ngươi, một ngày nào đó, ta muốn vết thương này biến mất trên mặt ngươi.Linh Ca cười, "Có câu nói này của ngươi là đủ rồi.Kỳ Lạc xoay người đặt Linh Ca dưới thân, ánh mắt sáng rực khiến Linh Ca cảm thấy có chút bối rối.

Kỳ Lạc nhìn Linh Ca thật sâu, "Linh Ca...!Ta muốn..."Linh Ca nhìn sang hướng khác, không dám nhìn Kỳ Lạc, hai gò má đã là đỏ bừng vô cùng, "Ngươi muốn làm cái gì?"Kỳ Lạc hoảng hốt, gấp giọng nói: "Ta không phải muốn khinh bạc ngươi, ta chỉ là...!Chỉ là...!Còn muốn hôn hôn ngươi, ta khống chế không nổi mình...!Ta...""Ngốc tử!" Linh Ca xấu hổ thành giận."Ta...!Ta..." Mặt Kỳ Lạc đỏ bừng lên, khó mà khống chế nên mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt Linh Ca, cười hạnh phúc ngã xuống bên cạnh Linh Ca, từ sau lưng Linh Ca ôm chặt thân thể của nàng, "Vì ngươi, ta sẽ không tiếp túc ngốc nữa, ta sẽ để cho ngươi cảm thấy an tâm, Linh Ca, ngươi hãy tin tưởng ta."Linh Ca cảm thụ được ấm áp truyền đến áo lót, lần đầu tiên cảm thấy có mấy phần men say, "Ta vẫn luôn tin ngươi."Trong lòng Kỳ Lạc ấm áp ôm Linh Ca càng chặt, "Linh Ca, ngươi biết không? Ta hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc, thật vô cùng hạnh phúc."Linh Ca chỉ cảm thấy mũi cay cay, nhẹ giọng đáp: "Ta cũng thế..."Kỳ Lạc nghe được giọng mũi nồng đậm của Linh Ca, lo lắng kéo Linh Ca quay lại, hỏi: "Sao ngươi lại khóc?Linh Ca vươn tay ôm lấy cổ Kỳ Lạc, thanh âm có mấy phần khàn khàn, "Ta đột nhiên cảm thấy thượng thiên không hề bạc đãi ta, đưa ngươi tới bên cạnh ta.


Kỳ lang, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi nữa, ngươi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta, đúng hay không?"Kỳ Lạc chắc chắn gật đầu, nói: "Ừm, ta không đi đâu hết, chỉ ở bên ngươi, bồi tiếp.

Ngươi đối tốt với ta, ta sẽ mãi mãi ghi nhớ.Linh Ca lệ nóng doanh tròng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ biến thành một câu, "Kỳ lang..."Tâm thần Kỳ Lạc rung động, nhịn không được hôn lên khóe mắt nàng, "Không cho khóc nữa.""Ta khóc, ngươi sẽ đau lòng đúng hay không?""Không chỉ đau lòng, mà là rất đau lòng...Linh Ca không nói gì, chỉ hôn lên môi Kỳ Lạc thật sâu, áp nàng dưới thân, cuồng loạn hôn khiến Kỳ Lạc trong nháy mắt lâm vào mê loạn, không cách nào suy nghĩ, không cách nào động đậy, chỉ biết tư vị vui vẻ đang lan tràn khắp toàn thân, để cho người ta cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút chờ mong nho nhỏ.Không biết dây thắt lưng từ khi nào đã bị cởi ra, không biết y phục từ khi nào đã rơi xuống đất, khi Kỳ Lạc cảm nhận được da thịt ấm áp của Linh Ca dán lên da thịt mình, mới đột nhiên run rẩy một trận, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.Mặt mũi Linh Ca đỏ bừng cúi xuống, hôn dọc theo vành tai Kỳ Lạc, lưu luyến trên xương quai xanh của Kỳ Lạc, mỗi một nụ hôn đều có thể lay động trái tim Kỳ Lạc."A..." Kỳ Lạc nhịn không được rên rỉ một tiếng, lúng túng đối mặt với nụ cười trên môi Linh Ca, "Ta...!Ta..."Ngón tay Linh Ca di chuyện tới ngực Kỳ Lạc, quanh quẩn rồi chậm rãi kéo ra, "Chúng ta là vợ chồng..


Việc này...!Sớm muộn cũng phải làm...!Ngừng nói Linh Ca thâm ý nhìn Kỳ Lạc, "Kỳ lang, ngươi nói xem tối nay, trong chúng ta ai là phu? ai là thê?Thân thể Kỳ Lạc chấn động, hoảng sợ đặt Linh Ca ở dưới thân, vuốt ve da thịt nàng, càng làm cho hai người cảm thấy có một trận lửa đang tiếp tục lan tràn, khó mà dập tắt.Đương nhiên....Đương nhiên ta là phu rồi...!Kỳ Lạc ấp a ấp úng mở miệng, run run tháo dây áo yếm của Linh Ca.Điểm màu hồng thẳng đứng hiện ra trước mắt, Kỳ Lạc chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng đốt lên, giống như mê như say, ngậm lấy hai điểm hồng của Linh Ca."A..." Một tiếng ưm từ trong miệng Linh Ca truyền ra, tình cảnh này, càng làm cho sự ấm áp mập mờ bỗng nhiên tán phát ra, điểm điểm nhóm lên lửa tình, đủ để lửa cháy lan ra toàn thân thể hai người."Linh...!Ca..." Kỳ Lạc yêu thương hôn hít ngực Linh Ca nỉ non hỏi: "Ngươi thật không hối hận?""Ngươi sẽ hối hận thích ta sao?" Linh Ca hỏi lại, giữ chặt tay phải Kỳ Lạc, "Kỳ lang, mặc kệ quá khứ của ta ra sao, ngươi đã thích ta, thì không cho ngươi bỏ ta, nếu không..."Kỳ Lạc nghe giọng nói thê lương của Linh Ca, hoảng sợ lắc đầu, "Ta sẽ không bỏ ngươi, ta cam đoan sẽ không bỏ ngươi."Linh Ca hơi ngồi dậy, ôn nhu nói nói vào tai: Vậy đêm nay...ta là của ngươi..Kỳ Lạc hút một hơi thật sâu, hôn lên môi Linh Ca, nụ hôn triền miên khiến Linh Ca cũng cảm thấy mê loạn.Linh Ca không tự chủ được ôm chặt Kỳ Lạc, cuồng loạn đáp lại nụ hôn của Kỳ Lạc, mặc dù không biết nước cờ này đánh xuống có đúng hay là không, nàng chỉ biết là, giờ khắc này, nàng muốn gạt bỏ hết toàn bộ ván cờ, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của Kỳ Lạc.Thế gian này khó có ai tinh khiết như Kỳ Lạc, cho dù Kỳ Lạc là nữ tử, cũng đầy đủ để Linh Ca nhớ kỹ sự chân thành của nàng, sự thương tiếc của nàng.Tay Kỳ Lạc chạy dọc theo thân thể Linh Ca, lướt đến chỗ ướt át nhất của Linh Ca, lần nữa hút một hơi thật sâu, Kỳ Lạc chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."Linh Ca...!Linh Ca..." Ngón tay Kỳ Lạc không quy củ vuốt ve xung quanh vùng nước ướt át, môi di chuyện khắp cổ Linh Ca.Một nỗi hoảng sợ khó tả thành lời lóe lên trong đầu, Linh Ca hoảng sợ kéo ngón tay không quy củ của Kỳ Lạc ra, kịch liệt thở dốc không nhúc nhích nhìn Kỳ Lạc, "Ta...!Ta sợ..."Kỳ Lạc nhẹ nhàng mỉm cười, "Nếu là sợ...!Ta...!Ta không đi vào..."Linh Ca đỏ mặt lắc đầu, "Ta đã là thê tử của ngươi, ta là người của ngươi..." Ngón tay dần dần buông lỏng ngón tay Kỳ Lạc ra,, Linh Ca ngồi xếp bằng ôm lấy eo Kỳ Lạc, xoa ướt bụng dưới của Kỳ Lạc.Kỳ Lạc nhìn thấy Linh Ca khẩn trương nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Linh Ca, kỳ thật...!Kỳ thật ta còn khẩn trương hơn so với ngươi...!Ta chưa từng làm qua loại sự tình này...!Ta sợ...!Ta sợ ngươi cảm thấy đau..."Linh Ca nghe Kỳ Lạc thương tiếc, mở mắt, cười nhưng nhìn Kỳ Lạc, "Đời này, vì ngươi cười, vì ngươi khóc, vì ngươi đau.

Ta cam tình nguyện..."Tâm Kỳ Lạc bỗng nhiên ấm áp, "Đồ ngốc, ta đần như vậy, đáng giá sao?""Không hỏi đáng giá, chỉ cầu tương thủ.


Linh Ca kiên định gật đầu, đồng tử sáng rực khiến thần tình Kỳ Lạc càng rúng động.Ngón tay Kỳ Lạc dọc theo bụng Linh Ca di chuyển xuống, nhẹ nhàng đi vào, nhẹ nhàng khiêu động, khiến Linh Ca không tự chủ được sợ run, thân thể vui vẻ làm nàng bất lực câu gấp eo Kỳ Lạc, hai chân vô lực rơi xuống.Kỳ Lạc từ cổ Linh Ca hôn dọc xuống, sau một lát, đôi môi nóng hổi đã chạm tới nơi ướt át nhất của Linh Ca.Linh Ca bối rối ôm đầu Kỳ Lạc, "Ngươi...!Nơi đó...!Nơi đó không được...""Ta không muốn làm ngươi đau, cho nên...!Ta chỉ có dạng này..." Kỳ Lạc cười cười, đầu lưỡi đã chiếm hữu mất thân thể nàng, khiến Linh Ca càng run lên dữ dội hơn.Nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ trong thân thể chảy ra, làm ướt ga giường và mền gấm.Linh Ca không tự chủ được níu chặt góc chăn, thân thể theo đầu lưỡi Kỳ Lạc mà không ngừng run rẩy, giữa những tiếng thở gấp, nhịn không được hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ.Giờ khắc này, trong óc nàng đã không còn những âm mưu, đã không còn những tính toán, cũng đã không còn những vết thương của quá khứ.Giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ có sự thương tiếc của Kỳ Lạc, sự yêu thương của Kỳ Lạc, và...sự hư hỏng của Kỳ LạcKhông nhớ ra được bị đầu lưỡi của Kỳ Lạc mang lên đỉnh phong của bao nhiêu lâu, Linh Ca ôm chặt hai gò má Kỳ Lạc, cả khuôn mặt đỏ bừng mà nhìn Kỳ Lạc, "Ngươi sẽ để cho ta...!Để cho ta...""Linh Ca, ngươi cũng nên cho ta say mê." Mặt Kỳ Lạc ẩn hiện chút thủy quang trong suốt, ở trên bụng Linh Ca in xuống một nụ hôn thật sâu, "Nếu tối nay ta thật muốn ngươi, thì có vẻ giống đang lợi dụng ngươi."Kỳ lang..." Linh Ca nhìn Kỳ Lạc, đôi mắt không khỏi ẩm ướt.Kỳ Lạc ung dung mỉm cười, "Linh Ca, chúng ta sẽ làm phu thê cả đời, cho nên, sẽ có một ngày, ta cường đại để có thể bảo hộ ngươi, có thể khiến ngươi không còn sợ hãi, ta mới chính thức có tư cách có được ngươi.""Ngốc tử..." Linh Ca đưa tay vuốt những giọt nước trong suốt trên mặt nàng.Kỳ Lạc ôm Linh Ca vào trong lòng, khẽ hôn trán của nàng, "Ở bên cạnh ngươi, ta tình nguyện làm ngốc tử, thế nhưng, từ nay về sau,, ở bên ngoài, ta sẽ không làm ngốc tử nữa, ta sẽ vì ngươi kiến công lập nghiệp, ta sẽ vì ngươi trở thành mãnh tướng đứng đầu Đại Chu, ta muốn vì ngươi chống lấy một khoảng trời."Không cần...!Linh Ca đắng chát cười một tiếng, "Không cần...!Ta không muốn ngươi giống như ta, tay dính đầy huyết tinh..."Kỳ Lạc ôm Linh Ca càng chặt hơn, Ngươi yên tâm, ta biết cái gì là sai, cái gì là đúng, ta sẽ tảy rửa toàn thiên địa, để khắp mảnh đất này sẽ chẳng còn mùi máu tanh nữa."Vậy là tốt rồi..." Linh Ca biết có nói thêm gì đi nữa, Kỳ Lạc cũng sẽ không hiểu thế gian này hỗn độn ra sao.Nên hi sinh, nên đánh giết, nên hãm hại, vì công lao sự nghiệp thì một phần cũng chẳng đáng gì.

Chỉ là những chuyện khiến tay dình đầy máu tanh này, vẫn nên để Vũ Văn Linh Ca nàng làm.Kỳ Lạc lại hôn lên trán nàng, vì nàng kéo góc chăn, ôn nhu nói: "Linh Ca...!Chúng ta ngủ đi...""Được..." Linh Ca tựa vào ngực Kỳ Lạc, nghe tâm nàng vẫn cuồng loạn, lại cảm thấy phá lệ an tâm, khỏa tâm này, chung quy đã vì nàng mà nhảy.Giữa màn đêm thăm thẳm, tuyết mịn lặng lẽ bay xuống, đêm đông này, bởi vì có bên gối có Kỳ Lạc mà Linh Ca đã không còn cô tịch nữa.Khóe môi Linh Ca mỉm cười, nửa đêm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Kỳ Lạc đang ngủ say, trong lòng tràn đầy ấm áp.Nhìn mặt mày Kỳ Lạc, Linh Ca tự lẩm bẩm, "Đừng rời bỏ ta, Kỳ Lạc." Gối lên tay Kỳ Lạc, Linh Ca đưa tay xoa vết thương trên mặt, nói thầm: "Đời này, những thứ ta muốn, hết thảy chỉ có thể dựa vào quyền mưu mà có được.

Không phải ta cố ý mua thích khách tập sát cha, không phải ta cố ý bảo hộ hắn, ta không muốn làm đồ chơi trên giường của bất kể nam tử nào...!Mà ngươi, không phải ta cố ý thiết kế chia rẽ ngươi cùng Lạc Tử Dạ, không phải ta dụng kế để ngươi khăng khăng một mực lưu lại bên cạnh ta, thì chỉ sợ bây giờ ngươi ôm nàng ngủ đã là ngươi rồi?"Tha thứ cho ta..." Linh Ca hồi tưởng từ lần đầu gặp Kỳ Lạc, rồi từng bước từng bước hạ thủ với Linh Ca, ngấm ngầm tổn thương Kỳ Lạc, điều này khiến nhiệt lệ trượt xuống khóe mắt Linh Ca trong nháy mắt, nàng nói khẽ ra một câu, "Những gì ta nợ ngươi, ta dùng cả đời để bồi thường cho ngươi có được không?Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.


[1]Thời khắc này tâm tình của Linh Ca, cùng với Chức Cẩm ở ngoài ngàn dặm cũng đều khó ngủ như nhau, dùng cả một đời, để bồi thường cho những thứ đã từng bỏ lỡ, đã từng tổn thương, cũng đã từng tiếc nuối.Mùa đông này, có người chia ly, có người gặp gỡ, nhân sinh vội vàng hơn mười năm, có lẽ một bước sai, đã định kết quả của kiếp này.Giống như phật gia đã từng nói, gieo nhân nào gặt quả ấy, có nhiều thứ không do người, nhưng thật ra là bởi vì có những thứ khi bản thân đang nắm giữ, lại không hề biết trân quý.[1]Hai câu thơ này là hai câu đầu của bài thơ Nỗi nhớ xa cách kỳ 4 do Nguyên Chẩn thời Trung Đường viết cho vợ để nhớ tới người vợ đã mất là Vi Tùng.

Nguyên Văn là:Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.Dịch nghĩa:Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.Hàm ý của bài thơ: Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước (vì biển nhiều nước quá rồi); Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây (vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi); Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại (vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em); Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi