TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Edit: Ẩn Danh

Canh ba, Phượng Thứu cung.

Lúc chiều Tuyền Cơ trở về, sau đó lại đến tẩm cung của công chúa vẫn không quay lại, Điệp Phong lo lắng vô cùng, dẫn hai tiểu tỳ đang định đi qua đó một chuyến thì Ngọc Trí công chúa đến, giao Thúy Nhi cho Điệp Phong, nói Tuyền Cơ đến chỗ Hoàng Thượng.

Đến thời điểm nghỉ ngơi buổi tối Tuyền Cơ còn chưa trở về, mọi người lại bắt đầu không yên, lúc này Hạ Tang tổng quản đến nói đêm nay nương nương ngủ ở Trữ Tú điện.

Mọi người lúc này mới thả lỏng, tiếp theo lại trở nên vui mừng, từ xưa tới nay, chưa từng nghe qua có vị nương nương nào ngủ lại ở tẩm cung của Hoàng Thượng, nhưng nương nương của bọn họ hôm qua sau khi mất tích một ngày về đã ngủ ở Trữ Tú điện một đêm, hôm nay lại… Trong phòng đám nô tài ba mồm bốn miệng trở nên hăng hái nghị luận.

Điệp Phong lại nói với Thúy Nhi một chút quy củ trong cung cùng thói quen sở thích của Tuyền Cơ, nói như vậy mọi người mới phát hiện thật ra vị chủ tử này rất bất đồng với những chủ tử khác, tính tình không kiêu căng cũng không có gì kiêng kị, trừ thích ngủ ra thì tựa hồ cũng không yêu thích cái gì lắm, mọi người vừa cười vừa nói.



Thúy Nhi ngủ không quen, nửa đêm khoác áo ngồi dậy, rón ra rón rén ra khỏi phòng. Hoàn cảnh vừa mới thay đổi nên nàng không thể ngủ được.

Kinh ngạc đứng ở trong sân, ánh trăng mới lên ước chừng là khoảng canh ba.

Chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ đi vào địa phương mà chỉ nghe nhắc đến trong lời kể của thuyết thư tiên sinh (thuyết thư tiên sinh: người thuật lại những câu chuyện cho đám đông nghe, thường có ở các tửu lâu, trà quán), trước kia chỉ biết đây là nơi của người tôn quý nhất trên đời, ăn mặc chi tiêu đều là tốt nhất trên đời, hơn nữa có thể tùy ý quyết định sống chết của người khác.

Thuyết thư tiên sinh nhắc đến chuyện xưa của những người ở nơi này, nói xong lời cuối cùng thường hơi thở dài.

Nàng không hiểu tiếng thở dài kia đại biểu cho cái gì, có được thân phận đẹp đẽ quý giá nhất thế gian này còn chưa đủ sao?

Vài năm nương qua đời, thân mình của cha không tốt, bất quá chỉ là kéo dài, cuối cùng rồi cũng mất. Một khắc kia nàng rất bi thương, nàng thực mờ mịt, trong đầu có ý niệm muốn theo cha mà đi.

Đế đô thực phồn hoa, tuy rằng rất ít nhưng cách kinh thành không xa còn có địa phương bần cùng như thôn xóm của bọn họ, người trong thôn cơ hồ đều chạy đến trong đế đô mưu sinh.

Ngày thường nàng làm chút tào phớ cùng với đồ thủ công mang đến trong thành bán, cuộc sống nghèo khó bữa đói bữa no cũng ấm áp cùng chỗ dựa. Nhưng từ khi cha mất, tất cả giống như đều theo người mà đi.

Không có tiền chôn cất, trong thôn chỉ còn lại người già trẻ nhỏ, không người nào có thể giúp nàng. Cuối cùng nàng đành nghĩ tới chuyện bán thân, đây cũng là bắt chước theo chuyện xưa của thuyết thư tiên sinh.

Trên đường phố người xem náo nhiệt thì nhiều nhưng không có người nào chịu bố thí, cho đến khi Niên công tử xuất hiện…

Tiền của hắn bị trộm mất, hắn vẫn tận lực nghĩ cách, nàng biết, nếu không có hắn, trừ vị Phong công tử tuấn mỹ kia, những quý công tử khác cũng sẽ không giúp đỡ; về đến nhà nhìn thấy thôn xóm rách nát, nàng cúi đầu vẫn có thể thấy trong mắt những công tử kia tia nhìn chán ghét hay xa lánh, trong chớp mắt, lòng hèn mọn của nàng đột nhiên sinh ra phẫn nộ mãnh liệt, nếu các ngươi sinh ra ở trong này, nếu các ngươi cũng sinh ra ở trong này ——

Niên công tử lại nói, không được dễ dàng bỏ qua nhà của chính mình, chỉ cần chịu nghĩ biện pháp chịu cố gắng, nhất định sẽ tốt lên.

Lúc hắn nói câu nói kia, ánh mắt sáng rỡ như ánh sao.

Một khắc đó, nàng thầm nghĩ khóc lớn thành tiếng, sau đó nàng nhìn thấy những công tử khác đều theo dõi hắn. Trong đó, cái tên kêu là Vân Dương công tử kia ánh mắt sáng nhất.

Tới trong phòng, nhìn thấy thi thể của cha, bọn họ đều chán ghét. Niên công tử sắc mặt thực tái nhợt, tựa hồ nghe cái mùi này cũng rất khó chịu, hắn lại nói hắn ở lại hỗ trợ.

Còn có Phong công tử, nàng biết Phong công tử cũng thật tâm tình nguyện, nhưng không biết vì sao, nàng càng thích Niên công tử hơn một chút. Thuyết thư tiên sinh trước kia từng nói qua một từ gọi là ‘tôn trọng’, tiên sinh giải thích ý nghĩa từ đó vài lần nhưng nàng cùng tiểu hài tử trong thôn vẫn không hiểu lắm, khi Niên công tử nói lưu lại một khắc, nàng lại ẩn ẩn hiểu được vài phần.

Ánh mắt Phong công tử nhìn Niên công tử thực ôn nhu, nàng tưởng, Niên công tử xứng đáng được đối đãi như vậy.

Sau đó bọn họ lại lặng lẽ đi rồi. Nàng nhớ lại Niên công tử lúc ở trên xe ngựa từng nói qua, hắn cùng đệ đệ muốn đi Yên Vũ lâu. Nàng đến đế đô vài lần, biết đó không phải là chỗ người trong sạch nên đến.

Nàng có chút thương tâm, vì sao hắn không cần nàng, nàng làm việc nhà tinh tế, châm tuyến nữ công rất tốt, khí lực của nàng cũng lớn, nàng có thể làm nô tỳ của hắn, giúp hắn làm việc mà. Hắn vì sao không cần nàng? Vì sao muốn đến cái loại địa phương này?

Thuyết thư tiên sinh từng nói, nợ kiếp này tốt nhất kiếp này hoàn thành, kiếp sau mới có thể tự do tự tại; cha từng nói, chịu ơn của người ta nhất định phải trả.

Nàng phải đi cầu hắn nhận lấy nàng!

Buổi sáng nàng đã đi thật lâu mới tới đế đô, hiện tại, nàng lại phải vào trong đó….Bái tế cha xong, nàng cẩn thận khóa cửa nhà lại, tuy rằng địa phương khốn quẫn như vậy, tuyệt đối không có người đến trộm, nhưng khóa cửa nhà lại giống nhau để thêm cái khóa ở trong lòng, có một địa phương cho dù cũ nát hư hỏng cũng là chỗ của chính mình.

Nàng không có cách nào đi vào Yên Vũ lâu, cho dù sau đó nàng hung hăng lấy ra trang sức cùng ngân phiếu đưa cho người canh gác nhưng người ta thấy nàng là nữ nhân lại ăn mặc cũ nát nên không cho nàng vào.

Nàng đành trốn ở một bên chờ. Đã là mùa hè nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Nàng vừa lạnh vừa đói, cho đến khi nhìn thấy Nạp Minh công tử cùng Vân Dương công tử được đám người mặc quân phục vây quanh đi ra. Nàng cơ hồ muốn xông lên phía trước hỏi bọn hắn tin tức của Niên công tử nhưng lại rất sợ hãi đám quân sĩ này, vừa mới chần chờ bọn họ đã lên xe ngựa nghênh ngang đi mất.

Nàng ảo não không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải tiếp tục chờ. Không biết đợi bao lâu, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn cùng Niên Ngọc công tử bước ra, Niên Ngọc công tử tựa hồ bị kinh hách, thanh niên công tử ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi người. Ánh mắt hắn nhìn Niên Ngọc công tử tựa hồ cũng giống như khi Phong công tử nhìn Niên công tử.

Nàng rốt cuộc kiềm chế không được, tiến lên lắp bắp nói với Niên Ngọc công tử ý đồ của nàng, lại quỳ xuống cầu xin hắn. Niên Ngọc công tử nâng nàng dậy, chỉ nhíu mi nói, mình và Niên tẩu thì không có vấn đề gì, nhưng phải xem ý của Cửu ca

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi