“Công tử… Nương nương ——” thanh âm run nhè nhẹ, một cái đầu thò vào dò xét.
Tuyền Cơ vừa thấy, cười nói: “Nha đầu.”
Đúng là Thúy Nhi bưng thức ăn vào.
Nàng ngượng ngùng cười cười, cầm đồ trong tay đặt lên trên bàn, Tuyền Cơ hướng nàng vẫy vẫy tay, “Nha đầu, lại đây.”
Thúy Nhi lập tức đến bên cạnh giường.
Tuyền Cơ vỗ vỗ cái giường, “Ngồi đi.”
Thúy Nhi liên tục lắc đầu, “Nương nương, làm như vậy không được, Điệp Phong tỷ tỷ đã nói cho ta quy củ trong cung, ta là nô tỳ, như vậy không hợp —— ”
Tuyền Cơ bật cười, kéo tay nàng, dùng sức ấn nàng ngồi xuống, “Trong Phượng Thứu cung vốn không có nô tài nào quá tuân thủ quy củ, quy củ này ở trong này không cần giữ, đi ra ngoài đừng đi sai bước nhầm là được. Nếu ngươi cứng rắn muốn nói chuyện quy củ này với ta, ta sẽ mất hứng.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Thúy Nhi hoảng sợ nói, “Ngài đừng mất hứng.”
Tuyền Cơ nghe nàng tự xưng nô tỳ, trong lòng có chút khó chịu, sờ sờ đầu nàng nói: “Vốn là hy vọng ngươi tự do tự tại mà sống, sao lại khổ vậy?”
Thúy Nhi lắc đầu, “Ngài ở chỗ nào thì Thúy Nhi ở chỗ đó.”
Như thế này thì một khi trốn chạy, lại thêm một cái vướng bận, Tuyền Cơ than nhỏ, “Vậy về sau ngươi hãy đi theo ta đi.”
Thúy Nhi lòng tràn đầy vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa nở, ánh mắt nhìn xuống tay Tuyền Cơ, thấy nàng nắm chặt một quyển sách nhỏ cùng một cái túi gấm, tay run nhè nhẹ, tâm sinh kì quái, nói: “Nương nương, đây là cái gì?”
Tuyền Cơ cười khổ, “Đây là thứ không thể để cho người khác phát hiện, bằng không nhất định sẽ rước lấy phiền toái lớn.”
Thúy Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu, lại vội vàng nói: “Vậy ngài mau cất kỹ đi.”
Tuyền Cơ gật đầu, liếc mắt nhìn đồ ăn Thúy Nhi bưng vào một cái, trong lòng khó chịu, xác thực đều là những thứ nàng thích ăn… Số lần ăn cùng nam nhân kia cùng không nhiều lắm, mấy ngày nay ở Trữ Tú điện số lần nhiều hơn một chút, hắn lại ghi nhớ sở thích của nàng sao?
Cũng không thể lý giải được là vì ngươi cũng quan tâm tới ta một chút?
Nàng quay đầu lại sững sờ nhìn chằm chằm túi gấm, nhưng sự quan tâm này so với người trong lòng của ngươi thì sao, có sánh được vài phần?
Thúy Nhi thấy Tuyền Cơ nhăn mày nhìn túi gấm, thì theo ánh mắt của nàng nhìn đến hai chữ thêu trên túi gấm, nàng nhẹ giọng đọc lên, “Từ Chi?”
Một tiếng này làm cho Tuyền Cơ phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng nhéo tay Thúy Nhi nói: “Nha đầu, hai chữ này về sau chớ nói ra ở trong cung, nhớ kỹ! Tục danh này không thể tùy tiện xưng hô, đó là tội lớn.”
Thúy Nhi khó hiểu nói: “Nương nương, vì sao vậy?”
Nàng nói xong lại đột nhiên run lên, Từ Chi… hai chữ này nàng đã từng nghe qua! Là đêm đó ở dưới giếng cạn, trước khi đi nàng kia đối xưng hô với Hoàng Thượng, đêm đó, nàng cuộn mình ở dưới đáy giếng, toàn thân run run, lời bọn họ nói mặc dù có rất nhiều điều nàng không hiểu, nhưng nàng biết đây đều là bí mật rất lớn, một khi để cho bọn họ phát hiện, nàng nhất định sẽ mất mạng!
Nàng kia vẫn gọi hoàng đế “Hoàng Thượng”, trước khi đi, lại nhẹ nhàng gọi “Từ Chi”.
Trong lòng nàng giật mình, thốt ra, “Từ Chi là Hoàng Thượng?”
Lời này của Thúy Nhi cũng làm cho Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, nàng kinh nghi nói: “Ngươi làm sao mà biết Từ Chi chính là Hoàng Thượng?”
Đừng nói là Thúy Nhi mới tiến cung, cho dù Điệp Phong là cung nữ từ nhỏ lớn lên ngay tại trong cung lớn lên, Tuyền Cơ dám thề, nàng ta ắt cũng không biết tên tự của hoàng; tên tự này vốn là xưng hô giữa những người qurn với nhau, nhưng có bao nhiêu người dám gọi thẳng tên tự của hoàng đế? Cung phi đại thần biết thì cũng thôi, nội thị bình thường trong cung này chắc hẳn là cũng chưa từng nghe qua.
Thúy Nhi nghe được Tuyền Cơ hỏi như vậy hỏi, nhớ tới chuyện đêm đó bèn kinh hoàng, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Tuyền Cơ thấy nàng như vậy thì nghi ngờ càng nặng, giữ chặt tay nàng, lại hỏi một lần.
Chuyện liên quan đến tánh mạng đổi lại là người khác, Thúy Nhi tuyệt đối không nói, nhưng Tuyền Cơ đã mở miệng, nàng sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn đem chuyện nghe được dưới đáy giếng kể lại từ đầu chí cuối cho Tuyền Cơ.
Mặc dù nàng không rõ chuyện trong cung và quan hệ lợi hại trong đó, nhưng trí nhớ lại thật tốt, kể lại một phen đúng đến tám chín phần mười.
Tuyền Cơ càng nghe càng kinh hãi, nói như vậy, hoàng đế không phải là con ruột của Thái Hậu?
Nàng nhớ rõ đêm đó nàng cùng hắn ân ái đến nửa đêm, hắn mới cho nàng ngủ, hắn lại đợi nàng ngủ say rồi đi đến lãnh cung. Người bên gối … Quen thuộc lại xa lạ như vậy, trong lòng nhất thời toát ra chút hàn ý.
Nhưng rất nhanh nàng lại bắt đầu lo lắng cho hắn, nếu Thái Hậu nhốt mẹ đẻ của hắn, tình cảnh của hắn trở nên khó khăn biết bao… Điều khiến trong lòng nàng run sợ là, nữ tử kia rốt cuộc là ai?
Nếu Long Phi Ly cầm trên tay là túi gấm có thêu chữ “Tâm Y”, vậy thì nữ tử phái người truyền tin cho hắn, có thể chính là —— cắn cắn môi, hỏi Thúy Nhi, “Nha đầu, ngươi có nghe được Hoàng Thượng gọi nữ tử kia như thế nào hay không?”
Thúy Nhi nhăn mặt cau mày, liều mạng tìm tòi trong đầu câu chuyện ngày đó giữa hai người, lẩm bẩm nói: “Tâm…”
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Tuyền Cơ vẫn không tự chủ được đưa tay bưng kín miệng. Quả nhiên là Tâm Y!
Nhưng Tâm Y rốt cuộc là ai? Nàng nhớ rõ nàng cũng từng lặng lẽ tìm hiểu từ Điệp Phong và Ngọc Trí, hỏi các nàng ở trong cung có từng nghe nhắc đến người tên Tâm Y này hay không, nhưng vẻ mặt hai người đều mờ mịt.
Thúy Nhi thấy sắc mặt Tuyền Cơ tái nhợt thì hoảng sợ, “Nương nương, ngài làm sao vậy?”
Tuyền Cơ nhìn Thúy Nhi liếc mắt một cái, thật lâu sau, mới cười khổ nói: “Ngươi biết không? Túi gấm mà bọn họ nói đó là cái trên tay ta này!”
Thúy Nhi mặt cũng xanh mét, run giọng nói: “Sao lại như vậy? Vậy chúng ta làm thế nào mới tốt? Nương nương, đem túi gấm này đi bỏ đi, bây giờ Thúy Nhi giúp ngài ném nó đi.”
Tuyền Cơ lấy tay xoa mặt, trong lòng không ngừng bấn loạn, một ý niệm trong đầu trở nên rõ ràng: hắn nói với Tâm Y nói, hắn sẽ giết chết người nhặt được túi gấm, nếu… Hắn biết người đó là nàng, vậy hắn sẽ làm như thế nào?