TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Điệp Phong nghĩ nghĩ, nói: “Nương nương, ước chừng khoảng canh ba.”

Trong lòng Tuyền Cơ căng thẳng, sắc mặt không đổi, chỉ nói: “Các ngươi đều đi nghỉ đi thôi, ta cũng ngủ.”

Điệp Phong và Thúy Nhi vâng lời nhanh chóng dọn bàn xong liền lui xuống.

Tuyền Cơ đứng ở trước nhuyễn tháp, hơi mở cửa sổ ra một chút, nhìn ra ngoài viện chỗ phòng của bọn Điệp Phong thấy đèn đuốc đều đã tắt, quay đầu nhẹ nhàng thổi tắt nến trong phòng lại đứng bên cửa sổ một lát, đợi đến khi bốn phía im ắng không một tiếng động nào truyền đến mới lặng lẽ mở cửa phòng, đi ra ngoài.

******

Vực cung.

Rốt cục nàng vẫn đến đây. Lúc Điệp Phong nói là đã canh ba thì nàng đã ra quyết định không một chút do dự.

Lần trước Ngọc Trí dẫn nàng tới chỗ này, nhưng hai người chỉ đợi ở bên ngoài, cỏ đã mọc cao nên chỉ thấy được một góc cung điện mờ ảo. Bây giờ đi đến chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Phòng ốc tối như mực, từ cửa lớn hắt ra một chút ánh sáng, khắp viện nhìn rất bi thương. Cây cối hoa cỏ mọc um tùm ngang dọc, trên sào trúc mắc một ít quần áo, trong bóng đêm thấy không rõ nhưng có thể đóan được màu sắc đã cũ nát.

Nơi này là chỗ ở ngày xưa của nữ nhân của tiên hoàng, về sau, có lẽ sẽ có nữ nhân của Long Phi Ly đến ở. Nghĩ đến đây, tâm không khỏi khẽ run lên.

Trên mặt đất, hang hốc cỏ dại mọc ngang dọc, tạp vật hỗn độn, nàng phải đi thật cẩn thận, sợ vô ý một cái liền rơi vào cái giếng cạn mà Thúy Nhi nói. Đột nhiên nhìn xem thấy một chỗ, hình dạng cây cỏ mọc hơi khác thường chắc hẳn là chỗ cái giếng kia.

Thúy Nhi nói, ngày đó lúc nàng rời đi đã mang một ít cỏ khô che trên miệng giếng, vốn định che đậy cẩn thận chút, lại nghe thấy có người từ trong phòng đi ra, liền vội vã bỏ đi.

Tiểu nha đầu coi như là thận trọng. Có một điều Tuyền Cơ cảm thấy rất thắc mắc, mặc dù là giếng hoang nhưng nữ nhân trong lãnh cung sinh hoạt ở nơi này, thi thể nữ nhân ở dưới giếng lại không hề được phát hiện sao?

Nói như vậy, sau thi thể bị ném xuống đáy giếng liền lập tức bị người khác dùng cỏ khô che kỹ miệng giếng, đã biết là giếng cạn, nếu không phải là ngẫu nhiên thì cũng sẽ không có người cố ý xốc đống cỏ khô lên thăm dò.

Nhưng chỉ có một đống cỏ khô rốt cuộc sẽ không thể bảo đảm, kẻ giấu thi thể nhất định phải nghĩ đến điểm ấy. Theo Thúy Nhi nói, giếng cũng không sâu lắm, Tuyền Cơ đánh giá mặc dù giếng không sâu nhưng đáy giếng rất rộng. Tầm mắt có hạn, cho dù dời cỏ khô đi cũng không nhất định có thể thấy được vị trí của thi thể.

Ngày đó Thúy Nhi tò mò lại sợ hãi, chỉ dám vội vàng nhìn thoáng qua… Tuy nói đáy giếng lạnh lẽo, thi thể thối rữa thường phải lâu hơn một chút nhưng Thúy Nhi trong lúc cực kỳ sợ hãi chỉ nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn ra mấy điểm đặc thù, nói đó là thi thể nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa quần áo thật là hoa lệ.

Vậy thì có thể chứng minh thi thể nữ nhân dưới giếng là thi thể mới chết.

Suy nghĩ tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, sự run rẩy trong lòng lại càng ngày càng tăng, Tuyền Cơ vòng tay ôm quanh thân mình, đột nhiên một tràng tiếng động nửa giống tiếng khóc nửa như không phải từ trong cánh cửa căn phòng tối om kia vọng tới.

Nàng hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng. Ngày đó phỏng chừng Thúy Nhi nghe được cũng chính là thanh âm nữ nhân này. Cũng không phải là thanh âm của quỷ, so với quỷ còn thê thảm hơn.

Khi nàng xuất môn đã là khoảng giữa canh ba, một đường vừa đi vừa tìm cũng mất khá nhiều thời gian. Nàng không dám chậm trễ, ánh mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, tìm kiếm chỗ ẩn thân.

Cạnh sào trúc treo quần áo có mấy đống cỏ khô to lớn, đằng sau đống cỏ khô bóng cây lắc lư.

Đống cỏ khô rộng thùng thình, cho dù có mấy người nấp cũng không thành vấn đề, nhưng này địa phương này thật sự không đủ ổn thỏa. Thời gian vô cùng gấp gáp, nàng đang cắn môi sốt ruột, bên ngoài viện lúc này lại truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Nghe tiếng chân thì người tới không dưới ba bốn người.

Một luồng khí lạnh từ sống lưng xông lên, nàng chấn động lập tức trốn vào đống cỏ khô.

Thân hình vừa ổn định, cửa sân đã bị người đẩy ra. Nàng che ngực hô hấp cũng trở nên dồn dập một cử động nhỏ cũng không dám.

Chỉ nghe thấy giọng nam tử khinh đạm, “Ba người các ngươi ra ngoài canh gác đi.”

Sau đó là vài tiếng trả lời cao thấp bất đồng.

Là hắn! Thật sự là hắn! Tuyền Cơ trở nên khẩn trương run rẩy.

Trên đỉnh đầu ánh sáng mờ ảo, trăng không tròn nhưng cũng như ánh nước chiếu lên đống cỏ khô, hắn ở ngay phía trước mặt nàng, khoảng cách không xa lắm, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân hắn thong thả lẳng lặng đi tới đi lui.

Tâm Y còn chưa đến. Hắn đang đợi Tâm Y. Canh bốn hắn ở chỗ này chờ nàng, chờ nữ tử có tên trên cái túi gấm mà hắn vẫn giữ bên người.

Trong lòng khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, tựa hồ còn có một loại cảm xúc gì đó, Tuyền Cơ bất giác đau khổ cười.

Đột nhiên, một giọng nói từ cửa truyền vào, “Hoàng Thượng thứ tội, Tâm Y lại đến muộn.”

Cái loại cảm giác nhàn nhạt thản nhiên này cùng giọng nói của hắn có hơi giống nhau, vừa thanh vừa mềm mại uyển chuyển, lẫn chút ý cười.

Giọng nói này cũng không xa lạ… Tuyền Cơ chấn động thật mạnh, một dung nhan xinh đẹp bỗng dưng hiện lện trong đầu.

Là nàng ta? !

Nàng từng đoán rất nhiều lần xem Tâm Y là ai? Là người nàng quen biết hay nàng không biết …

Nhưng… Làm sao có thể là nàng ta?

Nàng đột nhiên không dám khẳng định, nàng biết việc làm kế tiếp sẽ thực mạo hiểm, nhưng nàng không thể ức chế cảm xúc sắp khiến nàng phiền chán cùng bức thiết.

Cắn chặt răng, dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy đống cỏ khô, đầu thò ra ngoài dò xét.

Dưới ánh trăng, hai người ở phía trước đang lẳng lặng ôm nhau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi