TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Tuyền Cơ rủa thầm, đây là ai vậy? Trăm ngàn lần đừng đụng phải tên tử trữ kia hoặc là đám người Long Tử Cẩm thì tốt rồi. .

Thái giám kia dẫn nàng đi qua, nàng cắn răng cúi đầu, chỉ nghe thấy nam tử kia thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên.”

Giọng nói này… Tuyền Cơ sửng sốt, nâng mắt lên, nam nhân trước mắt trẻ tuổi mà anh tuấn, ánh mắt ôn oánh như ngọc, mi tâm hơi nhăn lại.

Ánh mắt hai người vừa giao nhau, nam tử chấn động lập tức nhếch miệng, “Quả thật là ngươi!”

Hắn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Thì ra ngươi là thị nữ trong cung, chẳng trách được.”

Tuyền Cơ kinh ngạc không thể ít hơn nam tử này, là hắn!

Ngày đó, ở đầu đường trong đế đô quen biết ba gã nam tử, một trong số đó là người trước mắt, Vân Dương!

Lúc này, bên cạnh thái giám vừa mới lôi kéo nàng tới đây khiển trách nói: “Ngươi là cung nữ ở phòng nào? Sao không hiểu lễ nghi như vậy, thấy Thất vương gia còn không mau quỳ xuống hành lễ?”

Thất vương gia? Nam tử trẻ tuổi tự xưng đến từ quận Nhạc Dương này đúng là huynh đệ của Long Phi Ly ư?!

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, cười khổ… Thật đúng là bị nàng đoán trúng rồi, lai lịch ba người kia đều thật sự là không nhỏ, cực kỳ không nhỏ! Vân Dương thân phận bực này vậy còn hai người khác thì sao?

Hóa ra thái giám kia cũng không nhận ra nàng… Bằng không để Thất vương gia biết nàng là phi tần tự ý xuất cung, còn đi dạo chốn yên hoa kia thì rất phiền toái, nàng vội vàng vén áo thi lễ, cúi đầu làm ra vẻ sợ hãi nói: “Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia, Vương gia thiên tuế.”

Long Chỉnh Văn lạnh lùng liếc nhìn thái giám một cái, tên thái giám kia cả kinh, hắn giáo huấn cung nữ vốn là muốn vị Vương gia này cao hứng, lại không biết tại sao trở thành đắc tội với hắn.

Tuyền Cơ không nghe thấy tiếng động, trong lòng đang bất an, một đôi bàn tay to lớn lại ấn lên vai của nàng nâng nàng dậy. Long Chỉnh Văn ôn nhu nói: “Niên Tuyền, bạn cũ gặp lại, ngươi liền không nhận ra Vân Dương sao?”

Hắn quả nhiên sớm biết rằng nàng là nữ tử! Tuyền Cơ quyết tâm khẳng khái không chịu nhận đến cùng, chỉ nói: “Nô tỳ không hiểu Vương gia đang nói cái gì.”

Không hiểu ư? Long Chỉnh Văn cười lạnh, hắn thì lại nhớ rõ khuôn mặt này. Tay hơi vung lên, vài tên thái giám thấy thế, lập tức thức thời đứng sang một bên.

Cằm nhẹ nhàng bị nâng lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, theo bản năng lui về sau, bả vai lại bị nam nhân vội vàng đè lại.

“Nàng đang trốn ta?” Thanh âm hắn có tí tức giận.

Vân Dương ở trên đường dài ở đế đô là một người cơ trí, khiêm tốn, nho nhã văn vẻ, nam tử trước mắt lại ẩn chứa phần lớn bá đạo, Tuyền Cơ khẽ thở dài một cái.

“Vương gia, nô tỳ còn có việc, xin cho nô tỳ cáo lui.”

Long Chỉnh Văn nao nao, nội tâm hắn sâu đậm, xưa nay luôn thu liễm, vừa rồi lại tiết lộ cảm xúc của chính mình, nhìn chằm chằm nữ tử vẫn cúi mặt xuống một lát, hắn hạ thấp giọng nói: “Niên cô nương, nàng không cần sợ ta, nếu bổn vương nói bổn vương muốn đưa nàng trở về đất phong, nàng có bằng lòng hay không?”

Tuyền Cơ nghe vậy, giật mình sửng sốt, ý của hắn là gì? Đưa nàng trở về, ý nghĩa là cái gì… Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Long Chỉnh Văn, ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn nàng.

Bất quá chỉ mới gặp mặt một lần thôi mà! Tuyền Cơ bối rối, đang nghĩ cách thoát thân, lại nghe một tiếng cười lạnh sau lưng, “Long Chỉnh Văn, ngươi đúng là ngụy quân tử.”

Tuyền Cơ ngẩn ra, sắc mặt Long Chỉnh Văn đã hơi trầm xuống. Nàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nam tử sắc mặt âm vụ dẫn theo một đám người hầu đi tới.

Phục sức như vậy, nam nhân này, Tuyền Cơ kêu trời, nếu xem hoàng lịch hôm nay nhất định là không nên ra khỏi cửa. Sớm biết như thế, nàng liền ngoan ngoãn ở lại bên trong tẩm cung người nọ, sống cuộc sống bình thường của heo vài ngày rồi hãy tính.

Nam tử đội mũ quan tóc vấn cao, chính giữa đính một viên hồng ngọc lớn sáng rực, nghênh diện đi đến trước mặt không phải Nạp Minh Thiên Lãng thì còn là ai?

“A Tuyền.” Nạp Minh Thiên Lãng thấy nàng nhìn mình chăm chú thì nở nụ cười, thần sắc âm trầm giảm bớt vài phần, vội vàng bước tới.

Tuyền Cơ còn chưa kịp phản ứng, Nạp Minh Thiên Lãng đã vòng tay qua thắt lưng của nàng.

Một tay Long Chỉnh Văn thì vẫn còn đặt trên vai của nàng.

Tuyền Cơ cười khổ, nhận thức kiểu này sẽ khiến trái tim của nàng bị dọa chết mất.

“Vị công tử này, xin hỏi là ai? Nô tỳ cũng không nhận biết…”

Được rồi, nàng đành câm miệng đi, hai nam nhân đã hoàn toàn không nhìn tới nàng, Tuyền Cơ cười khổ lại cười khổ, Nạp Minh Thiên Lãng đã lạnh lùng nói: “Thất vương gia, xin buông tay ra! Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác.”

“Vừa rồi Nhị vương tử không phải đã nói bổn vương là ngụy quân tử sao?” Long Chỉnh Văn khóe miệng cong lên, nói: “Vương tử đừng quên mục đích lần này tới Tây Lượng mới tốt.”

“Ngươi…” Nạp Minh Thiên Lãng giận dữ, giơ tay chỉ vào Long Chỉnh Văn, “Thì ra ngày đó ngươi đã sớm coi trọng nàng! Niên Tuyền, hôm nay gia nhất định phải có được ngươi! Ta không tin lấy địa vị của ta, hoàng đế Tây Lương sẽ keo kiệt một cô cung nữ!”

Long Chỉnh Văn mặt mày vừa hoa lên, cười lạnh nói: “Vương tử tới đây là cầu hôn Ngọc Trí công chúa, chẳng lẽ vương thất Tây Lương chúng ta còn không bằng một người? Bổn vương chưa cưới phi từ, vương tử nói nếu bổn vương thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Hoàng Thượng đáp ứng hay là không đáp ứng?”

Tim gan Tuyền Cơ nhảy loạn cả lên, cự kỳ hoảng sợ, Nạp Mình này chính là vương tử nước Nguyệt Lạc đến cầu thân, mà Long Chỉnh Văn hắn… hắn lại thỉnh cầu tứ hôn?

Nếu việc này nháo đến chỗ Long Phi Ly thì phải làm sao mới xong đây? Đừng nói là ra cung, nàng lập tức có thể sẽ chết thêm một lần nữa!

Làm thế nào mới tốt?

Nàng vừa kích động, lập tức cảm giác được áo bị thấm ướt… Miệng vết thương tựa hồ nứt ra rồi. Nàng đau đến cắn môi dưới.

Long Chỉnh Văn đứng đối diện nàng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cảm thấy rùng mình, đang định hỏi thăm, lại nhìn thấy Tuyền Cơ giơ tay chỉ hướng bên hông, cả kinh nói: “Hoàng Thượng.”

Hắn ngẩn ra, Nạp Minh Thiên Lãng cũng nhìn theo, Tuyền Cơ sớm tập trung hết sức lực trên người vào vai và tay, thừa dịp một chiêu đánh lạc hướng này, bả vai dùng sức rụt về phía sau, giãy ra khỏi bàn tay Long Chỉnh Văn đang đặt trên vai nàng; khuỷu tay đồng thời đánh vào bụng Nạp Minh Thiên Lãng, hai người bất ngờ không kịp đề phòng, đều thả lỏng kiềm chế, Tuyền Cơ cuối cùng thoát thân, sau đó liền bỏ chạy.

Còn chưa chạy được mấy bước thì đã thấy toàn bộ mọi người đều quỳ xuống, cúi người nói: “Khấu kiến Hoàng Thượng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi