Ngọc Trí vừa mới nhìn theo hướng ngón tay cô gái kia chỉ, trong phòng đã dội ra một tràng vỗ tay, chỉ thấy hai bên mé phòng đều có người đi ra, một bên phong độ ngời ngời, chú rể mặt mày tuấn tú như ngọc.
Hắn đứng yên trong sảnh, con ngươi sáng quắc lại phóng về phía bên kia, mọi người cũng dòm theo hướng đó. . . Phù dâu cõng tân nương bước ra. . .
Tiếng hoan hô lại nổi lên.
Hai con mắt của Ngọc Trí tỏa sáng, cứ đảo đi đảo lại trên người tân nương, hoàn toàn không đếm xỉa đến mấy tên đàn ông bên cạnh mặt đã biến sắc.
“Công tử Phong gia này đây lại chính là hắn?” Long Tử Cẩm cả kinh nói.
Hạ Tang, Thanh Phong nhìn nhau, cả hai cũng đều có vẻ khiếp sợ không ít.
Hôm đó, trong Yên Vũ lâu . . . Phong Chiến Bách. . .
Hôm đó, trong Yên Vũ lâu, Thanh Phong tuân lời sai khiến của Long Phi Ly, bám theo Phong Chiến Bách sát gót, sau đó thấy gã ôm Tuyền Cơ vào phòng thì lập tức về bẩm báo lại với Long Phi Ly. Mặc dù cực kỳ sửng sốt, song Long Tử Cẩm và Thanh Phong cũng không biết rõ phát sinh chuyện gì, Hạ Tang thì lờ mờ hiểu được đôi chút. Trinh thám vẫn liên tục truy tìm tung tích của người đàn ông này, thế nhưng ngay tại quận Nhạc Dương thì đã để mất dấu vết của Phong Chiến Bách. . . Hắn hướng tia nhìn về phía Long Phi Ly, chỉ thấy khóe miệng Long Phi Ly khẽ nhếch một nụ cười, con ngươi sâu thẳm sáng quắc đã dần dần trở nên u ám.
Ánh mắt của Bạch Chiến Phong vẫn dán chặt lên người tân nương tử, hoàn toàn không để ý đến bọn Long Phi Ly.
Lúc này, tân nương tử đã xuống khỏi lưng phù dâu, Bạch Chiến Phong vuốt vuốt cái cằm, hướng về phía quản gia Thạch thúc thúc khẽ gật đầu, Thạch thúc thúc ngầm hiểu ý, đi tới trước đại sảnh, cười nói:
“Giờ lành đã đến, xin mời tân lang và tân nương làm lễ bái thiên địa, bái cao đường (cha mẹ), và giao bái.”
Đám người tức khắc trở nên im lặng, chỉ hồi hộp chờ phù dâu lên khai lễ.
Phù dâu dìu tân nương đứng sánh đôi bên Bạch Chiến Phong, cười mím chi đoạn đọc to:
“Nhất bái thiên địa.”
Thanh Loan cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ một cái lên người tiểu cô nương đứng đằng trước, đứa nhỏ đã sớm được chỉ bảo, gật đầu . . .
Từ cái kẽ hở ở bên cạnh, mọi người chỉ thấy trong đại sảnh có một cái bóng nho nhỏ chạy vụt đến trước mặt tân nương tử đang gập nhẹ người xuống lạy, vươn tay kéo tuột chiếc khăn voan đỏ trên đầu nàng.
Ai nấy đều chấn động tâm thần, rất nhanh, có một người thất sắc đứng bật dậy kêu lên, rồi đồng thời là những thanh âm kinh hãi, khiếp sợ, hoảng loạn lần lượt ồ lên cả cái sảnh đường.
“Tân nương tử này sao lại có cái nhan sắc ma chê quỷ hờn như vậy chứ?”
Đám người bon chen xô đẩy, hoảng sợ cùng khinh bỉ mà đứng chỉ chỉ trỏ trỏ . . .
Ngẩn ngơ nhìn tấm khăn đỏ rơi trên mặt đất, Tuyền Cơ cười khổ, đang muốn khom lưng nhặt lên, một cánh tay trắng trẻo thon dài đã đoạt lấy nó trước nàng. Một giọng nói cũng đồng thời vang lên chậm rãi, kinh ngạc, đau đớn, phẫn nộ, nhưng lại có thể áp chế toàn bộ những âm thanh huyên náo hỗn độn trong sảnh đường.
“Tiểu Thất.”
Tuế tuế trường tương kiến.
Trên mặt bàn đá, là câu thơ mà ngày rời đi nàng đã dùng ngón tay nhuốm máu viết lên, dường như cũng đã rạch những đường tứa máu trong lòng hắn, siết chặt khiến hắn không tài nào thở nổi.
Thời gian đó, hắn cực lực kiềm chế chính mình không được phép nhớ lại câu thơ đó, không để mình nghĩ đến bộ dạng của nàng lúc ra đi, tất cả mọi tình huống.
Chỉ cần nghĩ đến, hắn lập tức không còn bình tĩnh để tiếp tục chỉ huy, bố trí những đường đi nước bước.
Bởi vì, vừa nghĩ đến, lập tức muốn phát điên.
Mười bốn năm qua, hắn chưa hề nặng lời với Như Ý một câu, ngày đó hắn lại đoạt lấy cây lược trong tay nàng ta, lạnh lùng nói “Trẫm phái người đưa nàng trở về.”
Đoạn, hắn bảo với Long Tử Cẩm:
“Lo chuyện này cho thỏa đáng.”
Vừa dứt lời thì lập tức chạy ra phía sau hậu viện, tháo cương ngựa đuổi theo. Hối hả quất ngựa, đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Gió gào thét bên tai, còn có thể nghe được cả miệng vết thương đang từng chút từng chút một nứt toác ra.
Không dám dừng, cũng không nguyện ý dừng lại, đến tận lúc ngã khỏi lưng ngựa, trước khi ý thức rơi vào trong bóng đêm tăm tối, bấy giờ trong đầu hắn vang lên một giọng nói đang nói với hắn: ‘Long Phi Ly, ngươi sai rồi.’
Đúng vậy, hắn đã sai mất rồi. Thậm chí còn chưa ra lệnh cho quân cấm vệ truy đuổi, chính mình đã lập tức đuổi theo.
Với thương thế của hắn, dù cho có đuổi kịp, cũng khó mà cứu được nàng.
Thế nhưng, vừa nghe nói nàng đã rơi vào tay Mộ Dung Lâm, đầu óc hắn đã không thể nào suy nghĩ khác được.
…
Dù cho kiềm chế ra sao nhưng sau đó vẫn cứ mãi suy nghĩ đến cảnh tượng gặp lại nàng, những lời muốn nói với nàng. Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra cả trăm tình huống, thế nhưng, không hề có một cái nào mở đầu giống như thế này.
Nàng cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn tấm khăn voan đỏ trên mặt đất.
Nàng phải trở thành vợ của kẻ khác, dung nhan của nàng đều đã bị hủy hoại hoàn toàn, vết sẹo dữ tợn, da thịt lồi lõm chi chít cả khuôn mặt.
“Là ngươi.”
Khuôn mặt Bạch Chiến Phong nhăn nhúm, thân ảnh khẽ động, loáng cái đã che chở trước mặt Tuyền Cơ, mà Long Phi Ly so với gã lại nhanh hơn một bước.
Trong phòng, không biết có ai khẽ hít một hơi rồi trong nháy mắt không gian lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ mới trong nháy mắt đó, người đàn ông có đôi mắt phượng đã nhanh chóng ôm tân nương dung nhan xấu xí mặc hỉ phục vào trong lòng, lui về phía sau một khoảng.
Nếu chỉ dùng một từ để biểu lộ tâm tình lúc bấy giờ thì Long Phi Ly chỉ có một từ “vô phương”.
Bình sinh trong đời, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế.
Toàn thân nàng vận một bộ đồ đỏ tươi. Đã từng, hắn cũng cách một đoàn người như vậy, ở xa xa nhìn nàng đi về phía mình, toàn thân chỉ thuần một màu đỏ xinh đẹp nhường nào.
Nàng là tân nương của hắn, sao giờ đây còn có thể trở thành tân nương của kẻ khác?
Đó quả thực là một sự phẫn nộ đến đỉnh điểm, hắn chỉ muốn bóp cổ nàng.
Chỉ là, cả người nàng nép ở trong lồng ngực của hắn đang run rẩy không ngừng, miệng nàng khe khẽ hé ra, đôi mày nhíu lại, tựa như vầng trăng trước giờ chưa bao giờ tròn trên đất Tây Lương. Con ngươi của nàng ánh lên sự hoảng loạn như một con thú nhỏ, khuôn mặt đầy vết sẹo lúng túng nhìn hắn.
Ở gần thì có thể thấy rất rõ ràng, đây chính là bị loại dao nhỏ sắc bén cực nhọn mà khoét, mỗi một dao hạ xuống, da thịt liền bị khoét ra, đau đến cùng cực, mà vết thương như thế cũng khó mà lành miệng. Quả thực là thứ thương tích khiến cho người ta tuyệt vọng. Còn có một vết sẹo ngay trên mí mắt, có lẽ chỉ cần dài thêm một chút nữa thì ngay cả con mắt cũng sẽ bị móc mù.
Một khuôn mặt chằng chịt những vết hoa ảnh, dường như đã vùi dập cả quãng đời thanh xuân của người con gái, cái còn lại cũng chỉ có đau thương mà thôi.
Kỳ thực trong trí nhớ, bất quá nàng mới khoảng đôi mươi, so với Ngọc Trí cũng không lớn hơn là bao.
Nhưng mà những vết sẹo trên ngực nàng, trên vai, trên cánh tay, còn có trên khuôn mặt . . .
Nàng chỉ mới gả cho hắn mấy tháng, vậy mà dường như đã sống cả một cuộc đời rồi.
Phẫn nộ, bỗng chốc đều tan biến không còn dấu vết.
Một chút đau đớn chợt lóe lên từ đáy mắt rồi sau đó cứ chậm rãi lan rộng ra, đến lúc cả tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Sau cùng, hắn nắm lấy hai bả vai nàng, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Thất, chúng ta trở về được không?”