TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Keng” một tiếng, kiếm đã rơi xuống đất, là một cây lược, một cây lược gỗ nhỏ.

Hết thảy toàn bộ hình ảnh dường như dừng lại ngay tại thời khắc ấy, Tuyền Cơ ngỡ rằng ngay cả thời gian hẳn cũng đã ngưng đọng mất rồi.

Vật này . . .

“Vật này, chỉ dành cho nàng.”

Bấy giờ, nàng nghe giọng nói của hắn ở ngay trước mặt. Hình như hắn hoàn toàn chẳng buồn để ý đến vết thương trước ngực mà chỉ nhìn nàng đăm đăm, dường như muốn thu hết từng biểu tình nhỏ nhặt nhất của nàng vào trong mắt.

Nàng sợ ánh nhìn nóng bỏng như vậy của hắn, ngây ngốc nhìn chằm chằm cây lược nhỏ đang yên vị trên lòng bàn tay hắn, một vài hình ảnh chợt lóe trong đầu, quằn quại như chỉ muốn bùng ra, mãnh liệt hơn hết thảy . . .

Nàng không nhịn được đưa tay ôm lấy đầu, đau quá, chỉ cần nhớ tới một chút thôi thì lập tức sẽ đau như vậy . . .

Đột nhiên, Dung Thẩm Nhi nãy giờ vẫn đứng không xa sau lưng Ngũ Thất chợt tiến đến gần, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng, nói:

“Thiếu phu nhân, nô tì dìu người.”

Bà ta còn chưa nói hết lời, thình lình đã rút một thanh chủy thủ từ trong lòng ra, hung hăng đâm thẳng về phía Long Phi Ly.

Từ khi Bạch Chiến Phong bị thương rồi đến Long Phi Ly bị Tuyền Cơ gây thương tích, mọi người ai nấy đều đang trong tâm trạng khiếp sợ, ánh mắt đều dán vào người Tuyền Cơ, mà tầm mắt Tuyền Cơ lại chỉ chằm chằm vào Long Phi Ly.

Sự tình xảy ra đột ngột, nàng cũng không hiểu vì sao, thậm chí không hề đắn đo nửa phút, lập tức nghiêng người chắn trước mặt Long Phi Ly.

“Tuyền đệ!” Bạch Chiến Phong kinh hoàng, nhìn thấy đã không kịp cứu.

Trong nháy mắt tựa hồ máu trong người đều đông cứng lại, Long Phi Ly gầm nhẹ một tiếng, muốn đẩy Tuyền Cơ ra nhưng thanh chủy thủ thì đã đâm tới người Tuyền Cơ mất rồi. Tuyền Cơ chỉ hự một tiếng, ngã vào lồng ngực của Long Phi Ly.

Một tiếng xé gió sắc ngọt lao tới, đồng thời một ngọn phi đao đã đâm vào sau ót Dung Thẩm Nhi.

Chính là Bạch Chiến Chỉ ra tay, cả lão và Long Tử Cẩm đều quen sử dụng loại phi đao này. Long Phi Ly và Bạch Chiến Phong đều là những người cực kỳ tinh nhạy, chỉ là vừa nãy tâm tư cả hai đều đang dồn hết vào Tuyền Cơ, bởi vậy mới có cơ hội cho Dung Thẩm Nhi thừa cơ hành động.

Mà Bạch Chiến Chỉ đã ở lâu với Dung Thẩm Nhi, từ lúc bà ta đi ra đã nhận thấy giọng nói của bà ta khác thường, đến khi thấy thần sắc của bà ta chợt loáng lên vẻ hung tợn thì biết ngay đó không phải là Dung Thẩm Nhi mà chỉ là một kẻ đã dùng thuật dịch dung giả dạng bèn lập tức ra tay.

Long Phi Ly hoảng hốt ôm Tuyền Cơ, cúi xuống xem xét vết thương của nàng. Long Tử Cẩm lập tức cũng vội vàng tiến lên sát nhập vòng vây.

May mắn là Bạch Chiến Chỉ ra tay nhanh nhẹn, vết thương nơi bụng Tuyền Cơ cũng không quá sâu, Khang Ninh bước tới nói với Long Phi Ly: “Hãy giao con bé này cho ta.”

Long Phi Ly liếc Khang Ninh một cái, cẩn thận trao Tuyền Cơ vào trong lòng bà.

Thạch thúc đã vào phòng trong cầm ra một hòm thuốc nhỏ, nói: “Dung Thẩm Nhi đã bị đánh cho ngất xỉu trong kia.”

Khang Ninh một mặt giúp Tuyền Cơ băng bó, một mặt nhẹ nhàng nói: “Thương thế không đáng lo ngại, chỉ là tâm tình quá kích động, thân thể vốn đã suy nhược, cho nên mới không chống đỡ nổi đả kích như vậy.”

Bà nói xong lạnh lùng liếc Long Phi Ly một cái.

“Cám ơn.” Long Phi Ly lơ đễnh nói, mắt chỉ chăm chăm nhìn Tuyền Cơ.

Thanh Loan chạy vội tới bên người Bạch Chiến Phong, nức nở nói: “Biểu ca, để ta giúp huynh băng bó vết thương.”

Khẽ gạt hai tay nàng ta đang bấu lấy trên cánh tay mình, Bạch Chiến Phong thản nhiên nói: “Cảm ơn, không cần.”

Thanh Loan trước giờ chưa từng nghe hắn nói năng lạnh lùng như vậy, bắt gặp ánh mắt hắn vẫn đăm đăm vào người Tuyền Cơ, trong ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng, nàng chợt giật mình, lập tức che mặt khóc òa chạy ra.

Khang Ninh vừa mới dừng tay, Bạch Chiến Phong cùng Long Phi Ly đã lập tức cùng vươn tay ra toan đỡ lấy Tuyền Cơ.

Bạch Chiến Chỉ thở dài một hơi, nghiêm giọng bảo: “Chiến nhi, lui ra đi.”

“Cha, chuyện gì con cũng có thể nghe người, chỉ riêng về Tuyền đệ, tha thứ cho con không tuân mệnh.”

Đôi mày Bạch Chiến Phong nhíu lại, chậm rãi nói.

Ngữ khí của hắn tuy nhẹ nhàng, song vẻ mặt lại dứt khoát, kiên định.

Bạch Chiến Chỉ nhắm mắt, cười khổ: “Con có biết trượng phu của Niên Tuyền là ai không?”

“Hắn là ai cũng chẳng liên quan gì đến con, ngày đó hắn đã rũ bỏ trách nhiệm thì hôm nay đã không có quyền được hỏi đến việc của Niên Tuyền nữa.” Bạch Chiến Phong nghiến răng nói, hắn thấy vẻ mặt không đồng tình của phụ thân, trong lòng cũng đau khổ, hai tay siết chặt lại.

“Chiến nhi, người ấy là đương kim Thánh Thượng, người mà hôm nay con muốn kết hôn chính là phi tần của ngài ấy.” Vẻ mặt Bạch Chiến Chỉ nhăn nhó, đau khổ nói.

Trong phủ Phong gia, ngoài Ngũ Thất cùng Bạch Chiến Chỉ, ngay cả Khang Ninh cùng đám người họ Nhan đều không hề biết thân phận của Long Phi Ly, lúc này nghe nói vậy, ai cũng khiếp sợ.

Bạch Chiến Phong thoáng giật nảy một cái, nam nhân này thế nhưng lại là Hoàng Đế? Mà nàng, chính là Hoàng phi?

Một cảm giác bi phẫn dâng lên mãnh liệt, thoáng chốc đã sôi trào khắp trong lồng ngực. Mấy trăm năm trước, vì bàn tay tàn bạo của Hoàng gia mà Bạch gia gần như đã diệt vong, hôm nay… chả lẽ còn muốn hắn phải chắp tay mà dâng lên người con gái mà mình yêu nhất hay sao?

Nếu người ấy còn vấn vương thì hắn không có lời nào để nói, cho dù lòng quặn đau, hắn cũng cam nguyện tác thành.

Nhưng như vậy nàng sẽ không hạnh phúc, nàng sống như vậy đâu có vui vẻ gì.

Ngay cả Khang Ninh cười khổ mà tiến lại định giúp hắn băng bó vết thương, cũng bị hắn dùng nội lực đẩy lùi ra tận mấy bước. Hắn cả kinh, vội vàng thu lại luồng nội lực hùng hậu trong cơ thể đang cuồn cuộn bốc lên. Khang Ninh gật gật đầu với hắn, ý bảo bà không sao, hắn cũng gật đầu đáp lại, lại ngưng mắt nhìn về phía Tuyền Cơ.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, cuộn mình nằm trong lòng Hoàng Đế. Nếu không bị hoa ảnh che lấp, hắn nghĩ, khuôn mặt nàng giờ phút này hẳn sẽ tái nhợt. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn đau đớn, nhất thời lại ngẩn ngơ.

Long Phi Ly đưa tay ấn huyệt đạo trên người mình cầm máu, đoạn lại siết Tuyền Cơ thật chặt. Thân thể mềm mại này, sau những ngày gian nan rốt cuộc đã trở lại trong vòng tay của hắn. Dù nàng mất trí nhớ nàng vẫn yêu hắn, nếu không vừa rồi sẽ không liều mình cứu hắn. Nàng vẫn là Tiểu Thất của hắn, trong lòng hắn sung sướng như điên. Từ nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi mình nữa.

Khẽ lườm Bạch Chiến Phong một cái, miệng hắn nhếch lên lạnh lùng: “Phong Chiến Bách, Bạch Chiến Phong, quả nhiên là tài tình đến mức này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi