“Vì sao ngươi ở trong này khóc?”
“…”
“Ngọc Trí có cái gì ăn thì sẽ cho ngươi ăn, cùng chơi với ngươi, ngươi đừng khóc được không?”
“Trời ơi, công chúa của ta, tên nô tài này thực bẩn, ngài đừng chạm vào hắn, ngài là kim chi ngọc diệp, có thể nào chơi cùng một tên nô tài thấp hèn được chứ?”
“Ngươi tên là gì?”
“Hạ Tang.”
“Ma ma, có nghe hay không, hắn không gọi là nô tài, hắn là Hạ Tang.”
******
Ngay dưới ngọn núi dẫn đến Đoạn Kiếm Môn.
Bởi vì Hành Diệp đạo nhân thủy chung vẫn là trưởng bối của hoàng đế, tiên lễ hậu binh, Đoạn Ngọc Hoàn cùng Bạch Chiến Phong cho cấm quân đóng ở dưới chân núi, Hạ Tang cũng chỉ dẫn hơn mười tử vệ đi theo.
Tính tình Hành Diệp cao ngạo, Long Phi Ly cho rằng nếu lấy thân phận người khác đi cầu thuốc, Hành Diệp ắt sẽ không tiếp kiến, vì vậy đành phải nói ra thân phận, bảo mọi người nói là thay hoàng đế đến tìm thuốc, như thế Hành Diệp nhất định sẽ đưa ra điều kiện để làm khó dễ, Long Phi Ly dặn dò đám người Hạ Tang, chỉ cần là điều kiện không vi phạm quốc pháp thì đều có thể đáp ứng, nếu không được thì lợi dụng địa vị hoàng đế cùng binh lực mà uy hiếp.
Lo lắng đến mối hận cũ giữa Đoạn Kiếm Môn cùng Danh Kiếm Sơn Trang, để tránh Hành Diệp gây khó dễ, Hạ Tang cùng Đoạn Ngọc Hoàn ban đầu lấy thân phận thương nhân bình thường cầu kiến, không ngoài dự liệu của Long Phi Ly, Hành Diệp quả nhiên cự tuyệt không tiếp.
Sau đó Bạch Chiến Phong tự mình đưa lên bái thiếp, đồng thời nói rõ thân phận của hoàng đế, Hành Diệp mới ra lệnh cho tiểu đồng mở cửa, nhưng hắn cũng không mời mọi người vào trong mà chỉ dẫn theo môn hạ trưởng lão cùng đệ tử đi ra, hơn mười người đứng theo trật tự, rất có khí thế.
Hành Diệp râu tóc đã bạc trắng quá nửa, ánh mắt âm ngoan, tuy cùng là đồng môn nhưng khi Thanh Phong cùng Ngọc Trí nhập môn, hắn sớm đã không còn ở Danh Kiếm Sơn Trang, cũng chưa từng gặp mặt.
Lúc này vừa thấy hắn, tất cả mọi người đều nghĩ người này toàn thân toát ra khí thế của hổ sói thật là rất không hợp với hai chữ đạo nhân.
Hạ Tang nói ra yêu cầu của Long Phi Ly, Hành Diệp lại nói: “Sinh cơ hoàn này là bảo vật trấn sơn của Đoạn Kiếm Môn ta, làm sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được? Bần đạo xuất thân lỗ mãng, nhưng bất luận là ai, đã đi lại trên giang hồ thì nên theo quy cũ của võ lâm, lấy võ phục chúng!”
Hành Diệp ngụ ý đúng là phải giao chiến một trận!
Trên giang hồ ai chẳng biết, năm đó Danh Kiếm Sơn Trang truyền cho kẻ mạnh chứ không truyền cho đệ tư đứng đầu, Hành Diệp tuy là đại sư huynh, võ nghệ lại không bằng sư phó của Long Phi Ly nên cuối cùng mất đi vị trí chưởng môn.
Dù là như thế, trong võ lâm tên tuổi của Hành Diệp cũng đứng thứ ba, võ công cũng cực kỳ bá đạo lợi hại.
Hắn phái môn hạ đệ tử xuất chiến thì không nói làm gì nhưng nếu hắn tự mình ra tay, Long Phi Ly đến đây thì còn may chứ đám người Hạ Tang võ công mặc dù cao cũng không có ai là địch thủ của hắn.
Hành Diệp lạnh lùng liếc mọi người một cái, trào phúng nói: “Danh Kiếm Sơn Trang là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, chỉ là một tiểu đồng quét sân cũng hơn hẳn người khác, bần đạo hôm nay liền thả con tép, bắt con tôm, mở rộng kiến thức một phen.”
Mọi người cả kinh, Hành Diệp giảo hoạt, nói lời khiêm nhường nhưng lại vô sỉ không thèm để ý đến thân phận trưởng bối, quả thực định tự mình ứng chiến.
Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Tang cùng Thanh Phong võ công sàn sàn như nhau, ba người nhìn nhau, Thanh Phong lặng lẽ liếc Tuyền Cơ một cái, nàng bắt gặp ánh mắt của hắn, lại thản nhiên quay đầu đi chỗ khác. Hắn vốn đã vì việc đêm qua hối hận không thôi, chỉ sợ Tuyền Cơ căm ghét hắn, không chút nghĩ ngợi, liền nhanh nhẹn tiến lên.
Ngược lại Hạ Tang thì thản nhiên nhìn Bạch Chiến Phong một chút, mọi người thì không biết, ngay cả Thanh Phong cũng chỉ nghĩ là đêm qua say rượu sơ ý nên mới bị Bạch Chiến Phong gây thương tích, nhưng Hạ Tang đã tận mắt thấy Bạch Chiến Phong cùng Long Phi Ly đánh nhau trong Yên Vũ lâu, biết nam tử này võ công sâu không lường được, nếu hắn xuất chiến, không biết có cơ hội thắng hay không? Đã thấy hắn ánh mắt vi ngưng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thanh Phong ở Danh Kiếm Sơn Trang xin sư bá chỉ giáo.” Thanh Phong rút kiếm ra khỏi vỏ, cất cao giọng nói.
Hành Diệp cười lạnh một tiếng, “Bọn tiểu bối không biết tự lượng sức mình, cũng tốt, hãy cho bần đạo nhìn xem Danh Kiếm Sơn Trang tiến bộ đến mức nào!”
Tuyền Cơ không hiểu võ công, chỉ thấy hai thân ảnh giao chiến giữa không trung, ánh kiếm tung hoành ngang dọc, Ngọc Trí ở bên cạnh nắm tay lại, khuôn mặt đỏ lên, cực kỳ khẩn trương, “Một, hai, ba … Chiêu thứ bốn mươi chín chiêu, chiêu thứ năm mươi.”
Lúc nàng đếm tới chiêu thứ năm mươi thì một thân ảnh từ không trung ngã xuống, chính là Thanh Phong, trường kiếm của hắn dựng lên, muốn tiếp tục tái chiến, nhưng trong phút chốc đã phun ra một ngụm máu tươi.
Đoạn Ngọc Hoàn khẽ nhíu mày, đang cân nhắc truyền cấm quân đến, nếu có thể không động binh đao là tốt nhất, sợ nếu Hành Diệp trong cơn tức giận, hủy viên thuốc đi… Đột nhiên, nghe Ngọc Trí hét to lên một tiếng, nhìn lại đã thấy một thân ảnh màu trắng đang cùng Hành Diệp giao chiến.
Lần này, Ngọc Trí thậm chí đếm được không chỉ năm trăm chiêu.
Đừng nói là Thanh Phong mà ngay cả Hành Diệp cùng môn hạ của hắn đều chấn động, nếu nam tử trẻ tuổi này muốn tranh hùng trong võ lâm thì danh vị trong võ lâm nhất định phải sửa lại.
Trong lúc hỗn loạn, hai bóng kiếm tách ra trong phút chốc, Bạch Chiến Phong cùng Hành Diệp từ trên không trung đồng thời nhảy xuống, hai tay chắp lại, làm như đang vận nội công.
Vốn là đám người Hạ Tang sau khi thấy Thanh Phong cùng Hành Diệp giao thủ thì không ôm chút hy vọng nào, hiện tại hy vọng lại lập tức bừng lên.
Ngọc Trí kéo Tuyền Cơ, vừa nói vừa nhảy nhót.
Thanh Phong nhìn về phía Bạch Chiến Phong trong sân, trong lòng vừa sợ vừa nghi hoặc.
Chỉ thấy chưởng lực của Bạch Chiến Phong vừa xuất ra thì trên người Hành Diệp lại hơi hơi lung lay một chút.
Hai phe đều cực kỳ khiếp sợ, tu vi của nam tử này thậm chí đã hơn cả Hành Diệp sao?
Hành Diệp trong lòng sớm than khổ, không ngừng tức giận lẫn hận, nội lực của đối phương cuồn cuộn đến, hắn đã bắt đầu vô lực chống đỡ. Ánh mắt Bạch Chiến Phong xẹt qua Tuyền Cơ, hắn đang định kết thúc trận so tài này, lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt oán độc của Hành Diệp.
Nếu đánh bại được Hành Diệp, hắn sẽ giao thuốc giải ra sao? Bạch Chiến Phong trong lòng rùng mình, một ý niệm trong đầu nhanh chóng lóe lên, mi phong chợt tắt, thu lại một ít nội lực, Hành Diệp mặc dù không biết vì sao hắn như thế, nhưng cũng hết sức tận dụng thời cơ, nội lực xuất ra, Bạch Chiến Phong cắn răng nhận lấy, một dòng chất lỏng ngọt tanh dâng lên yết hầu, hắn chỉ cười nói: “Đạo trưởng võ công cao cường, vãn bối cam bái hạ phong, xem như là nể mặt vãn bối may mắn tiếp được mấy trăm chiêu của đạo trưởng, mong rằng đạo trưởng vui lòng ban thuốc cho.”
Hành Diệp làm sao nghe không ra thâm ý trong lời nói đó chứ, nếu hắn đáp ứng giao thuốc ra thì nam tử này sẽ giả vờ bại dưới tay hắn!