TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Đêm khuya.

Thời điểm bước vào Trữ Tú điện, Long Tử Cẩm đã thấy Long Phi Ly đứng ở trong sân, ngưng mắt nhìn ánh đèn đuốc nơi cung điện xa xa.

“Cửu ca, khi nào Long Chỉnh Văn sẽ tới đây?”

“Nhanh thôi.” Long Phi Ly đạm nhạt đáp.

Tâm trạng Long Tử Cẩm nặng nề, hắn rất lo cho tình trạng của Long Phi Ly, lén bàn bạc cùng bọn Hạ Tang, nhưng tuyệt không một ai hiểu nổi hành động hôm nay của Long Phi Ly.

Hạ Tang, Thanh Phong, Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Hầu Sơ, nhân dịp mọi người đều tụ tập ở đây, Long Tử Cẩm nói: “Cửu ca, rốt cuộc huynh có ý định gì? Vì sao đêm nay lại truyền Long Chỉnh Văn tới đây?”

“Trước kia quận Vong Ưu vốn là chỗ đầm lầy, hoàn cảnh rất ác liệt, cổ thuật hoành hành, Thôi y nữ kiến thức thông thái cũng biết những chuyện này mới đề nghị trẫm hỏi ý kiến Thất vương gia.”

Long Tử Cảm gật gật đầu, lúc này trên mặt Đoạn Ngọc Hoàn có vẻ lưỡng lự, nói: “Hoàng Thượng, xin thứ tội cho vi thần cả gan, về thai nhi của Hoàng Hậu, ngài . . .”

Hắn muốn nói gì lại thôi, tuy việc này liên quan đến cục diện chính trị, song lại là chuyện trong nhà của Hoàng Đế, hắn hỏi như vậy khiến mọi người cũng đều run sợ trong lòng. Hoàng Đế từng nói với Tuyền Cơ hắn không muốn có đứa con của Hoàng Hậu! Thế nhưng đêm nay lại dặn dò thái y phải một mực chăm sóc, thế là làm sao?

“Hoa Tử Tích cực kỳ hiếm có, từ nước ngoài truyền vào, cũng không biết xuất xứ, vậy mà bây giờ lại có người nhìn ra được.” Hạ Hầu Sơ trầm ngâm, chợt nhíu mày nói: “Hoàng Thượng chính là muốn trấn an để làm cho bọn họ lơi lỏng cảnh giác, để tìm kẻ đứng đằng sau tấm màn là ai ư?”

“Người đứng phía sau màn có thể là Hoàng Hậu hoặc là Thái hậu không?” Thanh Phong nhướng mày, hỏi.

“Cái này cũng chưa biết chắc được.” Hạ Tang đáp. “Nếu là Hoàng Hậu thì thôi, dù sao cô ấy cũng muốn có con nối dõi, chỉ sợ là kẻ có tâm tư gì khác thì càng phiền phức.”

“Mặc kệ có phải là Hoàng Hậu hay không trẫm đều cảm thấy là Hoàng Hậu, mà có lẽ người đứng sau cô ta quả nhiên rất thông minh.”

“Thông minh?” Long Tử Cẩm nghi hoặc.

“Hôm nay trẫm hồi cung thì tin cô ta có thai lập tức truyền ra từ Loan Tú điện, điều này chứng tỏ cái gì?”

“Quả thực là vừa khéo.” Thanh Phong ngẩn ra, giọng điệu đậm vẻ nghi ngờ.

Từ Hi lại lắc đầu nói: “Ý Hoàng Thượng chính là, Hoàng Hậu nương nương sớm đã biết có thai, chỉ là che dấu tin tức mà thôi?”

“Phải.” Ánh mắt Long Phi Ly thoáng đặc lại. “Trước khi trẫm trở về, cô ta nếu muốn bảo vệ đứa nhỏ này thì … rất khó. Người đầu tiên cô ta phải đối mặt chính là Thái hậu, ngoài Hoa phi ra, Thái hậu tất sẽ không để cho bất kỳ phi tần nào sinh con được, mà Hoàng Hậu chờ đến ngày này mới để lộ ra tin tức thì càng có thể khẳng định kẻ đứng phía sau tấm màn chắc chắn không phải Thái hậu.”

Thanh Phong ra sức gật đầu, hỏi: “Vậy sư huynh chắc đã biết người đứng đằng sau là ai?”

Long Phi Ly không trả lời, Thanh Phong hiểu hiện tại điều băn khoăn duy nhất trong lòng hắn chính là cổ độc của Tuyền Cơ. Đừng nói là Long Phi Ly mà ngay cả hắn cũng lo phát sốt về tình trạng của Tuyền Cơ. Hắn say rượu làm loạn vốn là đối với Tuyền Cơ áy náy không thôi, sau đó ở trong động lại còn hỏi Tuyền Cơ khiến nàng kinh hoảng, hiện tại tuy trong lòng hắn vẫn bận tâm về chuyện nàng với Bạch Chiến Phong nhưng càng lúc càng cảm thấy ray rứt chịu không nổi.

“Cửu ca, vì sao huynh nói cổ độc kia tất có cách giải, viện chính đã nói phương pháp phá giải này vốn không tìm được, tuy Long Chỉnh Văn lâu nay vốn ở vùng đầm lầy song chưa hẳn đã biết loại cổ độc này.” Long Tử Cẩm nhíu mày. “Qua hôm nay, chúng ta cũng chỉ còn lại có hai ngày mà thôi.”

Long Tử Cẩm vừa dứt mấy lời này, những người khác cũng đều đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Long Phi Ly.

Long Phi Ly chợt bật cười, chậm rãi nói: “Vì sao cổ độc trong người Niên phi lại chẳng phải là độc dược giết người ngay tức khắc, các người chả lẽ chưa bao giờ nghĩ tới sao?”

Hạ Tang chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách sau khi hoàng đế nghe viện chính chẩn bệnh thì vẻ mặt kỳ dị, hắn thất thanh nói: “Mục tiêu của đối phương không phải là Niên phi, mà chính là hoàng Thượng ngài!”

Ai nầy đều thất kinh, quả thực vấn đề Long Phi Ly nói rất đúng, nếu muốn hại Niên phi thì chỉ cần trực tiếp hạ độc giết chết nàng, cần gì còn phải phung phí thời gian như vậy?

Đối phương hành động như vậy cũng chỉ có một mục đích, đó là dùng tính mệnh của Tuyền Cơ hòng uy hiếp Hoàng Đế! Chẳng trách Long Phi Ly lại muốn Từ Hi lan truyền tin Niên phi trúng cổ, bởi muốn nói cho kẻ kia, bọn họ đã biết tình thế hung hiểm của Niên phi, người kia có thể bắt đầu ra điều kiện với hoàng đế để trao đổi tính mạng Niên phi!

Hóa ra, ban ngày Long Phi Ly đã nghĩ đến điều này!

———————————————

“Đáng chết!” Long Tử Cẩm đấm một quyền, gầm nhẹ: “Rốt cuộc là ai?”

“Có chút kỳ lạ là nương nương làm sao trúng cổ được?” Đoạn Ngọc Hoàn nhíu mày, “Chúng ta ăn ở cùng nhau, rõ rành rành là không thể nào có cơ hội để hạ cổ độc!”

“Long Phi Ly cười lạnh một tiếng: “Có thể đấy! Cũng không phải hoàn toàn đều ăn ở cùng nhau, Niên phi từng ăn một thứ mà các ngươi đây đều chưa từng chạm qua!”

“Chẳng lẽ là thuốc giải của Mộ Dung Lâm?” Thanh Phong kinh hãi.

“Thuốc giải hoa độc trẫm đã thử qua mới cho nàng dùng.”

Mọi người ai nấy cả kinh, Hoàng Đế cư nhiên vì Niên phi mà tự mình thử thuốc giải? Từ Hi thoáng cau mày, cụp mắt xuống.

Long Phi Ly đột nhiên bật tiếng cười nhẹ, thân hình hơi nghiêng nghiêng. Nhìn dáng vẻ của hắn, Long Tử Cẩm không hiểu sao lại nảy sinh mấy phần bi thương.

“Trong lòng hắn, hắn chính là quân tử, có lẽ, hắn quả thật là quân tử cho nên lấy được thuốc giải hắn bèn lập tức đưa cho nàng uống, không thể so với tâm địa tiểu nhân của trẫm.”

‘Nàng’ và ‘hắn’ ở đây ai mà chẳng biết là Long Phi Ly đang nói về ai? Giữa vua tôi lúc bấy giờ vốn lời lẽ sôi nổi, giọng điệu Long Phi Ly lại mang vẻ lạnh lùng tự giễu, mọi người nhất thời không dám hé răng nói chen một lời.

Viên thuốc giải của Hành Diệp kia đúng thật là độc dược sao?

“Ta đi giết hắn!” Thanh Phong giận dữ, thân người vừa thoáng cử động thì Hạ Tang đã nhanh hơn, chắn trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Đừng kích động, nghe Hoàng Thượng sai bảo đã!”

“Không phải là Hành Diệp!” Khóe miệng Long Phi Ly trễ xuống, nói: “Thuốc giải đã bị hạ cổ độc trước đó.”

“Kể cả màn giang hồ báo thù rửa hận kia cũng đều là giả.”

“Cái gì?” Ngoài Đoạn Ngọc Hoàn cười khổ, mấy người còn lại đều kinh hoàng khiếp sợ.

“Bọn tập kích giết người tại Đoạn Kiếm Môn rất đông đảo, song đã có hai chỗ sơ hở. Mục đích của bọn chúng cũng chỉ nhằm vào nữ nhân của trẫm mà thôi.”

————————————————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi