TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Hôm sau.

Mấy gã nội thị bước đi vội vã sau lưng hoàng đế, phía trước, Từ tổng quản, Lăng Thụy Vương gia đi càng gấp, mà trước đó một chút hoàng đế càng gấp gáp hơn nữa.

Trở về sau buổi lâm triều, Long Phi Ly lập tức hối hả chạy đến Trữ Tú điện.

Vào trong sân hắn nhìn thấy một tiểu cung nữ mặt đỏ bừng đang nói gì đó với Hạ Tang, sau đó vái tạ ơn rồi đi.

“Hoàng Thượng.” Hạ Tang bước lại đón.

“Ừ.” Long Phi Ly liếc bóng lưng của tiểu cung nữ kia, hỏi: “Nàng quay về Phượng Thứu cung rồi?”

Hạ Tang gật đầu, ánh mắt của Long Phi Ly khiến hắn không khỏi cảm thấy rầu rĩ… Tối hôm qua lúc thuốc giải được đem tới Niên phi đã ngủ rồi, Hoàng Thượng cho nàng uống thuốc, đoạn giao cho hắn đứng coi ngoài điện này, nếu Niên phi tỉnh lại lúc Hoàng Thượng lâm triều, muốn về Phượng Thứu cung, thì phái người thu xếp hầu hạ, lại nghiêm khắc răn đe tất cả mọi người tuyệt đối không được hé nửa câu với Niên phi về chuyện Thương Long Khuyết.

Mặc dù chính miệng Hoàng Đế đã nhận lời Niên phi, song nếu Hoàng Đế muốn ép Niên phi ở lại bên mình, chỉ cần vĩnh viễn giam Niên phi trong Trữ Tú điện là xong, như vậy cũng không phải là vi phạm lời hứa, hoặc giết chết một tên nô tài trong Phượng Thứu cung, chẳng nhẽ Niên phi lại có thể nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ?

Hoàng Thượng không làm như vậy chỉ vì hiện tại tình yêu của người đối với Niên phi đã quá sâu đậm.

Hắn nghĩ ngợi một chút, đoạn vội vàng rút từ trong tay áo ra một vật đưa cho Long Phi Ly, cười nói: “Đây là thứ vừa rồi tì nữ của nương nương đưa tới, nói là nương nương muốn đưa cho Hoàng Thượng.”

“Nàng đưa cho trẫm?” Con ngươi Long Phi Ly thoáng động, đã cầm lấy.

Ngoại trừ Thanh Phong từ xưa tới giờ mặt đơ như sáp, bọn Long Tử Cẩm và Hạ Hầu Sơ đứng sau lưng đều bật cười ra tiếng, Đoạn Ngọc Hoàn thì ho một tiếng, bộ dạng của Hoàng Đế lúc này làm gì còn nửa phần uy nghiêm trầm tĩnh như trên điện Kim Loan lúc nãy?

Vật kia được bọc trong khăn lụa.

Long Phi Ly nhíu mày liếc mọi người một cái, đi qua một bên mới bắt đầu giở tấm khăn lụa ra.

Long Tử Cẩm cười gập cả thắt lưng, cũng đi tới.

Vẻ vui sướng trên khuôn mặt vừa nãy giờ đã mất tăm mất tích không còn chút dấu vết, chỉ thấy mặt Long Phi Ly biến sắc, nhìn chằm chằm cái vật mới nhận được trong tay.

Đó là một cái túi gấm, trên mặt thêu hai chữ “Từ Chi”.

Trong tay hắn còn nắm chặt một mảnh giấy vừa thò ra, trên viết: lúc trước ta nhặt được cái này, giờ trả về cho chính chủ.

“Từ chi chẳng phải là tên tự của Cửu ca đấy sao? Nương nương quả nhiên là khéo tay đẹp lòng.” Khóe miệng Long Tử Cẩm cong lên, nói vẻ chế nhạo.

Hắn vừa dứt lời, đã nghe Long Phi Ly cười lạnh một tiếng, một ngụm máu tươi cũng lập tức theo đó phun ra.

(ĐYL : sao phun lắm máu thế, hết máu bây h >< )

Long Tử Cẩm nào có biết, túi gấm này là do tì nữ mà ngày đó Như Ý phái đến Trữ Tú điện báo tin cho Long Phi Ly đánh rơi, sau đó bị Tuyền Cơ nhặt được.

Đây chính là tín vật của Long Phi Ly cùng Như Ý.

Mọi người thất kinh, từ lúc gây gổ với Niên phi đến nay, đây là lần đầu tiên Long Phi Ly bị như thế. Thanh Phong bước nhanh lên, cùng với cùng Hạ Tang Từ Hi toan đỡ lấy Long Phi Ly.

Long Phi Ly khoát tay, cười khẽ: “Trẫm không sao.”

Tiểu Thất, nàng cố tình chọc tức ta đấy sao? Hay là thật sự dứt khoát tuyệt tình như vậy, là muốn cắt đứt hết thảy nợ nần giữa hai ta? Vậy vì sao đêm sinh nhật đó, nàng vẫn cho ta chạm vào nàng? Vì sao tối hôm qua ta hôn nàng, nàng vẫn không né tránh?

Đưa mắt nhìn về hướng cung điện của ai kia, đôi mắt phượng đã trở nên buốt giá tựa băng tuyết.

Từ nhỏ tình cảm giữa Long Tử Cẩm và Long Phi Ly đã rất thân thiết, gặp cảnh như vầy chỉ thấy trong lòng đau nhói, mặc dù không biết nguồn gốc túi gấm kia ra sao, song vẫn hiểu đây chính là một mầm họa, hắn nháy mắt với Hạ Tang, Hạ Tang lại quắc mắt: “Vương gia, Từ Hi ở bên kia kìa, ngài đừng có kiếm ta suốt có được không?”

Nhưng hắn cũng rất lo lắng cho Long Phi Ly, vội vàng nói: “Hoàng Thượng, để nô tài giúp ngài đem cất vật này, đem cất vào trong rương đúng không ạ?”

“Không cần.” Long Phi Ly thản nhiên nói.

Đoạn Ngọc Hoàn cũng vội lên tiếng: “Hoàng Thượng, về tên Phương Sở Phàm, chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Ngọc Hoàn đặt vấn đề ra thực đúng lúc.

“Nhân tiện hắn đang ở dịch quán hoàng thành, để ta lén đi đoạt lại Thương Long Khuyết.” Thanh Phong trầm giọng nói.

Long Phi Ly cười tự giễu, khẽ nhíu mày: “Hôm qua, trước khi Phương Sở Phàm đến Trữ Tú điện, không phải Từ Hi đang định bẩm báo về tử vệ bên người huynh muội nhà Mộ Dung sao? Từ Hi, ngươi nói tiếp đi.”

Hiện tại chuyện quan trọng hàng đầu không phải là Thương Long Khuyết sao? Từ Thanh Phong trở xuống ai nấy đều nhìn nhau ngơ ngác.

******

Mùi đàn hương lượn lờ bay lên từ trong lư hương.

Trên giường, một nữ nhân cả người trần truồng gối lên cánh tay rắn chắc của một nam tử, thong thả ngắm nghía cái gì đó trong tay.

Trên dưới giường quần áo vương vãi, là cẩm bào trắng tinh, cùng áo váy lụa tím.

“Ta phóng túng quá, đã biết hiện tại thân thể nàng còn yếu, không thể…” Nam tử đưa tay qua khẽ vân vê nhũ hoa nữ tử, giọng nói khàn khàn.

Nữ nhân kia lại cực kỳ sung sướng, ngã đầu vào hõm vai hắn, cười nhẹ: “Chỉnh Văn, ta rất vui. Lúc trước ca ca ta còn nói, dung mạo ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, chàng nhất định sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng chàng làm sao là con người nông cạn như vậy được?”

“Lâm nhi, có khi ca ca nàng nói đúng đấy, nàng không sợ ta đã thay lòng đổi dạ rồi hay sao? Hoặc giả có thể là ta chưa từng yêu nàng, chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi?” Khóe miệng Long Chỉnh Văn khẽ cong, cười nói một cách thản nhiên.

Nữ nhân trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kia chính là Mộ Dung Lâm!

Lòng ả nao nao, lập tức cười rộ lên khanh khách, giọng nói lại nghèn nghẹn: “Vậy sao chàng còn hạ mình lên giường cùng một cô gái dung mạo xấu xí, Thất Vương gia chàng muốn nữ nhân kiểu nào mà chẳng có?”

“Bởi vì nàng còn giá trị lợi dụng, nàng còn giúp ta nuôi tâm cổ vương, Mộ Dung gia vốn xuất xứ từ tiên nghiên đài, con cháu mỗi thế hệ đích truyền đều được ăn đan dược của tiên nghiên đài từ nhỏ, mặc dù không thể phòng ngừa được trăm loại độc song cũng có công dụng kiện thân kéo dài tuổi thọ, máu của nàng vừa hay lại chính là một loại thần dược thúc giục tâm cổ vương chóng trưởng thành, ta làm sao có thể giết nàng cho được?”Ý cười của Long Chỉnh Văn càng đậm, xoay mình áp lên người Mộ Dung Lâm, lần môi lướt dọc theo cổ cô ta.

Mộ Dung Lâm chấn động trong lòng, hổn hển thở gấp, giọng nói run run: “Chỉnh Văn, chàng đang gạt ta, chàng rõ ràng là yêu ta mà! Hơn nữa, dù cho chàng có giết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện cho chàng. Ca ca nói, chàng biết rõ Sinh Cơ Hoàn có thể giúp ta khôi phục lại dung mạo, vậy mà lại đi cho Niên Tuyền Cơ. Ca ca cũng chịu không nghĩ cho kỹ, kỳ thực Sinh Cơ Hoàn chính là dùng để hạ cổ mà!”

Ả vươn tay ôm lấy cổ Long Chỉnh Văn, Long Chỉnh Văn cười khẽ, hôn phớt một cái lên môi ả, đoạt lấy thứ trên tay ả . . . Một thanh lệnh bài màu xanh chạm trổ vân rồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi