Cuối cùng thì đứa nhỏ vẫn chết. Hoàng hậu nằm đó, mím chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống. Phát hiện cơ thể mình có vấn đề, nàng đã âm thầm nói với mẹ đẻ đưa đại phi tiến cung xem bệnh. Quả nhiên, hiện tượng rong huyết liên tục xảy ra đồng nghĩ với việc cái thai đang chảy ra khỏi cơ thể người mẹ. Nàng đã biết trước đứa nhỏ không thể giữ được nên thừa cơ bày một màn kịch này khiến Tuyền Cơ phải chôn cùng càng tốt! Về sau, nàng còn có thể có lại đứa nhỏ!
Trước kia, có một tỳ nữ mới tiến cung, được phân vào tẩm cung của nàng. Mẫu thân tỳ nữ kia là người của một tiểu quốc nằm trong mười hai nước nhưng vị trí lại khá xa xôi. Lúc còn bé, tỳ nữ này thường cùng mẹ sống tại tiểu quốc một thời gian nên hiển nhiên nhận ra loài hoa Thừa tự (* tạm coi là tên loài hoa) từ quê hương mình du nhập vào. Khi tỳ nữ nói rõ ngọn ngành về loài hoa này thì nàng mới kinh hãi phát hiện ra bí mật về long tự của hoàng đế.
Sau đó nàng hỏi tỳ nữ cách khống chế loài hoa Thừa tự rồi lặng lẽ cắt đi bộ rễ của cây hoa khiến cho nó không phát ra mùi hương độc hại mê người kia nữa. Quả nhiên, ngay sau đó nàng hoài thai long tự. Khi nàng biết mình có thai thì cũng là lúc người kia cùng Niên phi ra cung lên Thu sơn, e sợ thái hậu sẽ hãm hại nên nàng nghe lời cha là Úc thừa tướng dặn dò, giấu nhẹm chuyện mang thai đợi tới khi người kia hồi cung.
Ngày ngênh đón Long Phi Ly hồi cung lại xảy ra chuyện của Niên phi. Niên phi bị trúng cổ, miệng phun đầy huyết. Lúc đó nàng bị Niên phi đẩy ngã nhưng hắn không thèm nhìn nàng dù chỉ một cái, chỉ vội vã ôm Niên phi trở về Trữ Tú điện. Hôm ấy, nàng bị động thai khí. Nguyên nhân cũng không phải vì cái đẩy của Niên phi bởi tiện nhân kia cũng không có dùng lực mà do tâm tình nàng buồn bực gây động thánh thai. Bắt đầu từ khi đó, thân thể của nàng ngày càng sa sút. Lúc ở ngự hoa viên đám người An Cẩn xung đột với Niên phi, nàng đang âm thầm theo dõi thì đột nhiên thấy hắn từ xa đi tới nên vội vàng tránh đi. Chỉ vài bước chân mà nàng cảm thấy bụng mình đau như bị ai đó bóp siết nên đã có dự cảm chẳng lành rằng thai nhi này có lẽ không giữ được.
Bởi thế nàng mới cứu An Cẩn. Trong khoảng khắc, nàng chợt nhớ tới vật mà tỳ nữ mình phái tới bên cạnh Niên Dao Quang cầm về và một kế hoạch nhanh chóng được hình thành trong đầu nàng. Vật kia chính là thứ mà Niên Dao Quang trước khi chết phái người đưa tới cho nàng – một búp bê người bằng vải nhuốm đẫm máu tươi, trên mặt viết tên Niên phi – nói rằng đây là lễ vật của nàng ta!
Lúc nàng đang còn đắn đo thời cơ sử dụng búp bê vải kia thì hắn lại đề xuất chuyến đi tới đế lăng. Nàng hiểu được, thời cơ đã đến! Đứa nhỏ dù sao cũng không thể giữ được, nhưng Niên phi thì chắc chắn phải kéo xuống!
Nàng thương hắn, nhưng nàng vẫn không thể nào nhìn thấu được nam nhân có bề ngoài xuất chúng nhưng tâm tư cực kỳ thâm trầm này. Hắn đối với Niên phi là yêu là sủng, hắn đối với nữ nhân kia là thật tâm hay là lợi dung – nàng khó mà phân biệt thật giả. Có lẽ vì nàng không biết rốt cuộc hắn yêu thích điều gì trên người Niên phi bình thường kia; thế nên nàng nghĩ, hắn kỳ thực cũng không yêu Niên phi. Nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt, nét mặt hắn dành cho Niên phi thì lại khiến nàng có cảm giác hắn đối với nữ nhân kia là thật tâm. Bản thân nàng cũng không có cách nào từ bỏ sự huyền nghi và đố kỵ trong lòng mình, thế nên nàng quyết định động thủ.
Nếu Niên phi chết, hắn hồi cung chắc chắn sẽ giận dữ nhưng nàng không sợ hắn quy kết tội cho mình. Dù sao, đó cũng là đứa nhỏ của hắn, đứa nhỏ đã chết, hắn nhất định đau lòng, cũng sẽ thương nàng và sẽ không trách hỏi nàng. Vả lại, trên còn thái hoàng thái hậu, dưới còn An Cẩn. Tuyết nhi là từ tay An Cẩn nhảy xuống, bởi thế mọi chuyện mới diễn biến thành thế này không phải sao…. Tới lúc ấy, có chết cũng là An Cẩn.
Sau này, nàng sẽ có cơ hội có đứa nhỏ của hắn. Nhất định là hắn vì lo lắng cho thế cục nên không muốn nữ nhân có thai. Nhưng dù sao hắn vẫn thích đứa nhỏ, bằng không trước đêm xuất phát đi đế lăng sao hắn còn đích thân tới tẩm cung thăm nàng? Nàng cởi y phục muốn hầu hạ hắn nhưng hắn lại nói cẩn thận đứa nhỏ! Hắn là vì đứa nhỏ nên mới kiềm chế dục vọng, không chạm vào nàng!
Tính thời gian, hắn cũng sắp trở về. Đêm nay là đêm thứ năm sau khi hắn rời cung nên nàng cố tình ăn dược khiến bệnh tình chuyển xấu. Đúng như dự đoán, sau khi đau bụng liền bị xuất huyết, điều này đã gây chấn kinh khắp hoàng cung. Thái hoàng thái hậu lệnh cho Thôi y nữ tới xem bệnh, Thôi y nữ liền phát hiện đứa nhỏ đã chết, cuối cùng không thể không áp dụng cách phá bỏ cái thai này đi.
Nàng tuyệt đối không thể đợi Lâm Tư Chính cân nhắc mức hình phạt, nàng muốn trước khi hắn trở về , thái hoàng thái hậu sẽ giết chết nữ nhân kia!
** **
– Bẩm thái hoàng thái hậu, thái hậu, long thai của hoàng hậu nương nương không thể giữ được. Thôi y nữ đang tìm cách lấy cái thai chết yêu ra. – một y đồng vẻ mặt hoảng hốt chạy tới bẩm báo.
Thái hoàng thái hậu nghe tin mà choáng váng đứng không vững khiến thái hậu phải tiến lên đỡ bà.
– Là trai hay gái? – thái hậu thở dài một tiếng rồi hỏi.
– Là …. Long tử!
– Long tử?! – Thái hoàng thái hậu nghe vậy càng thêm giận dữ. – Yêu nghiệt Niên Tuyền Cơ kia, nếu không phải nàng dùng tà thuật yêu ma thì long tử sao có thể không giữ được! Người đâu, truyền ý chỉ của ai gia, lập tức ban Niên thị tự ải chi hình!
Ngọc Khấu đứng bên cạnh thái hậu lập tức cung kính vâng lời:
– Nô tài xin đi xuống ban ý chỉ!
… …
Lúc này tại Kỳ viên…
Vùng này thực hẻo lánh, mà nếu có người đi qua tất cũng bị dọa cho chết khiếp nên chẳng ai dám bén mảng tới. Lúc này giữa những rặng liễu rũ ngả bóng ven hồ xuất hiện hơn mười con sói dáng vẻ hung ác đang rít gào bao vây một con sói tuyết trắng. Cả người sói tuyết bị thương nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, đôi mắt sắc lẹm lạnh lùng nhìn chằm chằm bầy sói.
Đột nhiên, đáy mắt sói tuyết lóe lên, cả người lập tức lao tới một bên. Phía đó là một con sói từng bị soi tuyết công kích, bị thương khá nặng nên lúc này thấy nó lao tới tấn công thì chấn động. Trong chớp mắt con sói sắp bị sói tuyết đánh gục thì một tia sáng lạnh vút qua – một thanh kiếm sắc bén vung tới trước mặt bầy sói.
Lưu Cảnh rùng mình, động tác bị chựng lại, ngoái đầu lại nhìn. Một tiếng cười khẽ vọng lên từ trong bóng đêm mịt mùng:
– Tuyết Lưu Cảnh, cũng đã đến ngàn năm, đúng là lâu rồi không gặp?! Xem tình hình của ngươi lúc này hình như không ổn rồi. – người tới tay cầm trường kiếm, từ từ bước ra từ phía sau bầy sói. – Ngươi thậm chí còn không thể biến trở về hình người.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Cảnh đảo quanh người mới tới. Trong bóng đêm, nhờ quầng sáng nhòe nhoẹt của mấy ngọn đèn xa hắn chỉ thấy người này tuấn mi lãng mục, khóe miệng nhếch cao nụ cười tà ý. Đây chẳng phải Thất vương gia Long Tu Vân mấy ngày trước tạo phản?!
– Sao? Muốn phá vòng vây chạy đi báo tin cho Long Hạo? – Long Tu Văn thong thả lấy ngón tay miết nhẹ khóe môi, nói từng chữ rõ ràng. – Hiện tại nàng đã sắp bị xử tử, không còn kịp nữa rồi! Vả lại, tính thời gian hành trình lần này Long Hạo có trở về nhanh nhất cũng phải đến đêm mai! Ngươi có biết, ngày đó ta trốn trong Thương Thủy hiên kỳ thực là muốn nhìn nàng một chút. Bởi vì ta biết Niên Dao Quang nhất định sẽ chết trước khi nàng xuất hiện. Không ngờ, lần đó lại khiến ta phát hiện ra một chuyện thú vị. Ta giả truyền lời Niên Dao Quang, đem vật kia đưa cho hoàng hậu, mục đích chính là hôm nay!