TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Nhưng mà… vì sao nàng lại thấy kiếm quang hiện lên giữa không trung, tiếp đó tiếng kêu sợ hãi của những cấm vệ quân phía sau mình lần lượt ngã xuống.

– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Thanh âm này là — — Trái tim nàng nảy lên, thân ảnh màu vàng kim từ từ xuất hiện trong tầm mắt . Nàng không dám tin, thực sự không dám tin, thậm chí còn định vươn tay ra chạm tới mũi giày đang dừng trước mắt mình. Còn chưa kịp chạm tay thì cả người nàng đã bị người ôm vào trong lòng.

– Sau này không bao giờ để nàng lại một mình nữa!

Mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc!

Nàng ôm chặt cổ hắn, tầm mắt mờ mịt nên không nhìn rõ gương mặt hắn cho lắm. Nàng chỉ biết, dù giọng hắn rất dịu dàng nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đôi mắt phượng sắc bén kia đang từ từ trào dâng lửa giận. Tay hắn cẩn thận né vết thương của nàng, miệng thốt ra từng chữ rõ ràng:

– Thủ dụ trẫm đưa cho nàng đâu?

Vẫn là ngữ khí ôn nhu nhưng nàng biết, hắn tức giận đã muốn tới cực điểm. Càng nhẹ nhàng thì càng phẫn nộ. Tuyền Cơ từ khuỷu tay hắn ngẩng đầu lên thẫn thờ nhìn vũng máu trên đất. Vũng máu của những người bạn ngày xưa vui cười với nhau, nay sinh tử chưa biết.

Tâm Long Phi Ly trầm xuống. Hắn biết thương thế của nàng không nhẹ nhưng hắn càng sợ sự tĩnh mịch trong mắt nàng. Hắn không biết đã xảy ra những chuyện gì nhưng người trong Phượng Thứu cung đã chết là sự thật! Hắn nhìn đám người đang quỳ trên đất, hắn còn chưa cho phép bọn họ đứng lên; bao gồm hoàng hậu sắc mặt tiều tụy, bộ dáng yếu ớt sắp ngã sấp xuống; bao gồm thái hậu đang dìu Thái hoàng thái hậu, dùng vẻ mặt bất mẫn nhìn hắn.

Bất mãn? Vậy điều hắn bất mãn sẽ do ai thỏa mãn? ! Đúng, nhất định là còn có người tiếc nuối. Nếu hắn hồi cung trễ một chút nữa thì nàng sẽ chết! Mười tên cấm vệ quân cùng một lúc chấp hình, một lần mười gậy, được lắm! Trước kia nàng cũng đánh, cũng giận, cũng dỗi hắn nhưng hắn luyến tiếc không muốn động nàng dù chỉ một cọng lông. Bọn họ làm sao dám!

– Để trẫm đưa nàng vào trong trước! – vạt y phục ướt đẫm máu tươi của nàng khiến tay hắn run lên. Cố cưỡng chế lửa hận trong lòng, hắn cẩn thận bế nàng lên.

Thế nhưng nàng lại ngăn động tác của hắn, nắm chặt lấy ống tay áo hắn. Hắn cúi đầu nhìn, lồng ngực đau tới mức hít thở không thông: Vẫn là đôi mắt trước khi ly biệt, đôi mắt đen linh động. Đêm đó, hắn xâm chiếm cơ thể nàng, nàng dùng đôi mắt lấp lánh tinh quang nhìn hắn rồi thẹn thùng đáp lại. Thế nhưng, vẫn đôi mắt đó, hiện tại lại rỗng không. Giọng nói của nàng chầm chầm truyền vào tai hắn, thảng thốt, vô hồn giống như đôi mắt kia, một thanh âm trống rỗng:

– A Ly, ngày đó Hạ Tang ra cung đi tìm Ngọc Trí, ta nói với hắn rằng ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, ngoan ngoãn ở trong cung chờ chàng về. Rốt cuộc ta cũng chờ được chàng, nhưng người của Phượng Thứu cung đã chết. Ta không thể tự bảo vệ mình, càng không có năng lực bảo hộ bọn họ; ngược lại là bọn họ bảo vệ ta. Còn nhớ rõ thời điểm ta mới tiến cung, chàng lệnh cho Cát Tường tới dạy ra cách sinh tồn trong cung… thì ra ta vẫn chưa học được. Ta tự nói với mình rằng, không cần thay đổi. Ta không muốn hại người nhưng hình như có một số người không phải ngươi chỉ cần phòng bị là được; trừ khi các nàng chết trước ngươi! Ta sai rồi, ta thật sự sai lầm rồi! Ta muốn cùng chàng ở bên nhau thật lâu, thật lâu; nhưng ta cứ như vậy thì chỉ làm liên lụy tới chàng. Ta phải thay đổi, có đúng không? Chàng nói cho ta biết, có đúng như vậy không?

Ánh mắt nàng chợt sáng bừng lên, nhìn hắn như đang chờ mong hắn cho nàng một đáp án; như chỉ cần hắn nói đùng thì nàng sẽ làm ngay.

Sự bi thống cùng cơn phẫn nộ trong lòng Long Phi Ly đã tới giới hạn.

– Không, Niên Tuyền Cơ, vĩnh viễn, vĩnh viễn không cần thay đổi! – hắn đau lòng nhưng không nén được giọng điệu tàn nhẫn. Thanh âm này cứ phiêu tán rồi khuếch đại trong tai, trong đầu nàng.

Hắn chỉ cần nàng như vậy, trắng trong tinh khiết như một đóa hoa lê. Bắt đầu từ lúc ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, hai tay hắn đã nhiễm đầy máu tươi. Hắn không muốn nàng giống hắn. Hắn không cần nàng thay đổi. Hắn không cho phép nàng thay đổi! Kiềm chế ý nghĩ kích động của mình, hắn ôm chặt lấy Tuyền Cơ rồi nặng nề hỏi lại một lần nữa:

– Thủ dụ đâu?

– Chàng hỏi Ôn Như Ý. – nàng nhẹ giọng đáp, khẽ dụi đầu vào lòng hắn rồi không còn lên tiếng nữa.

Tâm Y?! Long Phi Ly niết nắm tay, ánh mắt co rút nhìn về phía Từ Hi:

– Lập tức an bài cho người ở Thái y viện tới chữa trị cho người Phượng Thứu cung.

– Dạ! – Từ Hi vung tay lệnh cho mười mấy nội thị phía sau đi lên phụ giúp đám người Phượng Thứu cung. Ai còn sống thì được nâng đi chưa trị, còn thi thể những nội thị, cung nữ bị đâm chết cũng được nâng xuống.

Như Ý quỳ trên đất, đầu cúi gằm xuống, tay run lợi hại. Đột nhiên, nàng nghe tiếng người nọ thản nhiên vang lên:

– Tất cả đứng lên đi!

Nàng đang định nâng mắt lên nhìn thì thình lình bị ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân chụp lấy:

– Ôn Như Ý, thủ dụ của trẫm ở chỗ ngươi?

Như Ý chấn động, lập tức quỳ sụp xuống, hai hàm răng cắn chặt rồi từ từ ngẩng đầu lên, tận lực làm cho giọng nói của mình bình ổn:

– Bẩm hoàng thượng, thủ dụ… nô tỳ đã giao cho Thái hoàng thái hậu.

Trong đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên: “Thủ dụ gì?!” . Tầm mắt Long Phi Ly lại chuyển sang Thái hoàng thái hậu, giọng vẫn đều đều:

– Hoàng tổ mẫu, ngài đã xem qua thủ dụ của trẫm phải không?

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu đột biến, nhưng nghĩ lại mình là hoàng tổ mẫu của hắn, lúc nào tới phiên hắn chất vấn, chỉ trích bà?

– Đúng, ai gia đã xem qua. Nhưng vậy thì thế nào? – Thái hoàng thái hậu cười lạnh, đưa tay chỉ về phía Tuyền Cơ. – Hoàng thượng, ngài có biết sủng phi của ngài đã dùng yêu thuật nguyền rủa, hại chết hài tử duy nhất của mình? Ngài có biết đó là long tử! Nếu không phải Tú nhi phúc lớn mạng lớn thì không chừng đã bị nàng hại chết rồi.

Hoàng hậu hợp thời đưa tay lau lau nước mắt sau đó để cho hai gã tỳ nữ nâng đứng lên, đi tới trước mặt Long Phi Ly lại im lặng quỳ xuống. Long Phi Ly liếc mắt nhìn hai gã tỳ nữ. Bị ánh mắt sắc bén của hắn xẹt qua, hai tỳ nữ sợ phát run. Tiếp đó giọng hắn lạnh lùng vang lên:

– Đỡ chủ tử các ngươi đứng lên!

Nói xong, hắn quay sang nhìn Thái hoàng thái hậu, miệng khẽ cong lên ý cười:

– Hoàng tổ mẫu, có hai việc trẫm muốn nói cùng ngài. Thứ nhất, cái thai của hoàng hậu không phải là hài tử duy nhất của trẫm. Niên phi cũng từng hoài thai long tự. Việc thứ hai, xin hỏi hoàng tổ mẫu ai là hoàng đế của Tây Lương?

Lời hắn vừa nói ra khiến Thái hoàng thái hậu chấn động. Ngay cả thái hậu cũng phải nhờ ma ma bên cạnh đỡ mới đứng vững. Còn đám triều thần, phi tần bên dưới cũng sửng sốt. Niên phi từng có long tự? Cát Tường sớm đã sợ mất hồn mất vía, bất giác nhìn sang Như Ý.

Đứa nhỏ của hắn và Niên phi…? Như Ý quỳ trên mặt đất bỗng thấy lòng mình trống rỗng, cơ thể run rẩy không thê kiềm chế, thậm chí đôi môi cũng đã bị cắn chảy máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi