TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Hạ Tang trầm ngâm suy tư một lát rồi thấp giọng nói:

– Ngọc Trí, ta vốn định bây giờ mang nàng đi nhưng biện pháp này hiện không ổn. Vừa rồi ta đã thả pháo sáng lệnh cho vài cao thủ trong phủ nội vụ tới đây tiếp ứng, người của Thập ca nàng cũng đang tập trung khu phụ cận. Nàng chịu khó một chút, trước hết ta cần phải xử lý thi thể này, đợi người của phủ nội vụ tới thì chúng ta lập tức rời đi! Ta đã thám thính qua, Phi Hổ môn hiện có hơn trăm người, cho dù có bị phát hiện thì ta vẫn có thể mang nàng xông vào núi. Về nhóm nữ quan, tỳ nữ đã đi theo chăm sóc nàng, ta nhất định sẽ dẫn người tới cứu.

Ngọc Trí gật đầu nghe theo nhưng đột nhiên Hạ Tang lại nhíu mày:

– Nàng ở trong này, đừng đi ra ngoài.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Vừa rồi nghe thấy có tiếng động quả nhiên không ngoài dự đoán, giữa sân viện, dưới ánh trăng có một người đang đứng, không ai khác chính là Yến nhi. Hạ Tang bình thản hỏi:

– Sao ngươi lại qua đây?

Vẻ mặt Yến nhi hoảng sợ tột độ, thình lình quỳ sụp xuống, miệng lẩm bẩm:

– Hạ tổn quản, Yến nhi thực có lỗi với công chúa, có lỗi với ngài.

Hạ Tang cau mày, với trí óc nhạy bén như hắn thì lập tức hiểu được có chuyện gì. Sắc mặt hắn theo đó tối đi, miệng nở một nụ cười lạnh rồi bước nhanh lại phòng bếp bế Ngọc Trí lên.

– Hạ Tang!? – Ngọc Trí giật mình thốt lên. Hạ Tang cúi đầu cụng vào trán nàng, dịu giọng trấn an.

– Hiện tại chúng ta đi!

Ánh lửa từ khe cửa rọi vào ngày càng sáng, âm thanh bên ngoài cũng đã lớn dần. Ngọc Trí kinh hãi ôm lấy Hạ Tang; còn Hạ Tang thì vẫn một bộ dáng bình tĩnh bế nàng đi ra ngoài.

Trong viện, khắp dãy hành lang đèn đuốc được thắp sáng trưng; kẻ thì cầm đao kiếm đứng sẵn, kẻ thì giơ cao cây đuốc vây xung quanh không dưới mười người. Đứng ở giữa là một người – đúng là môn chủ Phi Hổ môn – Lãnh Phi Hổ, bên cạnh là Lãnh Bằng, còn có các đương gia từng gặp qua ở đại sảnh. Trên mặt mỗi người đều có biểu hiện phong phó, cổ quái, kinh hoảng, hung ác… Lãnh Sang ngẩn người đứng một bên nhất thời giật mình, đôi mắt ngập nước. Yến nhi quỳ dưới đất, vẻ mặt bối rối bấn loạn, tầm nhìn cũng bị nước mắt xóa nhòa. Cách đó không xa là một nữ tử trung tuổi tóc tai bù xù bị người đè xuống, gương mặt bi phẫn, miệng không ngừng la hét:

– Yến nhi, ngươi đúng là phản đồ. Sao ta có thể dạy dỗ một kẻ phản nghịch như ngươi hả?!!

Ngọc Trí nhìn Yên nhi rồi lại nhìn nữ tử trung tuổi kia, mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì chỉ e muốn đi cũng khó. Nàng nở một nụ cười chua sót, ghé vào tai Hạ Tang nói:

– Đây là Tiêu nữ quan, hôm đó chính là nàng đã nhắc nhở ta.

Ngọc Trí không rõ chuyện gì nhưng Hạ Tang thì biết, Yến nhi phản bộ bọn hắn!

Hôm gặp nạn bị đám phỉ tặc đánh cướp, Tiêu nữ quan vốn là một lão cung nhân nên lập tức nắm được tình hình. Trừ khi có người rắp tâm, nếu không thì đám phỉ tặc này e là không biết đây là xe của công chúa. Thử hỏi, có đám phỉ tặc nào dám đối địch với triều đình? Bà lập tức đem suy nghĩ của mình nói cho Ngọc Trí rồi phân phó các cung tỳ khác tuyệt đối không được làm lộ thân phận công chúa ra ngoài; bằng không mọi người sẽ bị giết để diệt khẩu. Sau khi bị bắt tới đây mấy ngày, ngoại trừ Ngọc Trí bị hủy dung nhan thì những người khác mặc dù bị phân phát cho đám nam nhân trong môn nhưng vẫn luôn ghi nhớ tới lời dặn của Tiêu nữ quan, chỉ xưng Ngọc Trí là tiểu thư.

Thấy Ngọc Trí nhìn mình, Yến nhi cảm thấy vô cùng áy náy nên liên tục dập đầu khóc:

– Công chúa, nô tỳ không phải cố ý mật báo. Ở đây tốt xấu gì Yến nhi cũng là một cơ thiếp, nếu trở lại trong cung thì nô tỳ chẳng là cái gì cả! Huống hồ, thân thể nô tỳ đã trao cho thiếu môn chủ… Hạ tổng quản vốn là người rất trân trọng công chúa, ngài ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho những người ở đây.

Sau một hồi hỗn loạn, rốt cuộc Ngọc Trí cũng hiểu được mọi chuyện. Một cảm giác vô lực, hụt hẫng không biết từ đâu kéo tới, nàng nhìn Yến nhi, cười lạnh:

– Yến nhi, ngươi và ta là chủ tớ nhiều năm, Long Ngọc Trí ta có từng bạc đãi ngươi? Hôm nay ngươi hại ta cũng không quan trọng nhưng ngươi lại hại cả Hạ tổng quản!

Tâm tư nàng lo cho Hạ Tang nên những chữ cuối cùng cũng gầm lên, vừa sợ vừa giận.

– Công chúa, là lỗi của nô tỳ. Ta là nữ quan dạy dỗ nàng nhưng lại dạy ra một súc sinh vong ân bội nghĩa! – Tiêu nữ quan khàn khàn nói.

Ngọc Trí lắc đầu, mỉm cười nói:

– Không, ngươi làm rất tốt, là ngươi cứu Ngọc Trí, giúp ta chờ được tới lúc Hạ Tang tới.

Nàng giãy dụa từ trong lòng Hạ Tang muốn xuống dưới, đứng bên cạnh hắn. Nếu ôm nàn thế này hắn sẽ không thể thi triển võ công, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho hắn. Lòng Hạ Tang căng thẳng theo động tác của nàng, hắn vươn tay nắm chặt lấy tay nàng.

Lãnh Phi Hổ liếc mắt nhìn Lãnh Bằng, cả hai đều nhìn ra suy nghĩ của đối phương từ vẻ mặt. Không ngờ lần này bọn họ lại đụng phải người mà trên đời này tuyệt không nên dây vào. Giết cấm vệ quân, bắt cóc công chúa… Ai ngờ nha đầu xấu xí kia lại là muội muội mà đương kim hoàng đế yêu thương nhất, một công chúa cành vàng lá ngọc chính hiệu! Nếu không phải Yến nhi kia khai ra thì — Đây chính là tử tội, tru di cửu tộc!

– Ngươi là tổng quản trong cung, ngươi không phải là nam nhân, ngươi là thái giám… ngươi là một thái giám… – Lãnh San nhìn chằm chằm bàn tay hai người kia nắm chặt lấy nhau, cười khan mấy tiếng. – Vậy mà ta lại thích ngươi… – đôi mi thanh tú chốc chốc lại nhướng lên, thanh âm thê lương biến thành tiếng quát. – Ngươi cho rằng tối nay ngươi thoát được sao? Ta mặc kệ ngươi là loại người gì, tối nay ta nhất định sẽ bắt được ngươi. Ngươi chính là của Lãnh San ta, ngươi là của ta!

– San nhi, ngươi điên rồi! – sắc mặt Lãnh Phi Hổ trầm xuống, đôi mắt nặng sát khí, giọng điệu hung ác. – Đêm nay bọn hắn đều phải chết! Chỉ có giết chết bọn hắn thì chúng ta mới được an toàn! Nếu không, người chết sẽ là chúng ta!

Lãnh Bằng âm trầm tiến lên một bước sau đó vẫy tay ra hiệu cho các đương gia muốn xông lên.

Phiên vương Trang Thanh có giao tình tốt với Lãnh Phi Hổ, vả lại hàng tháng bọn hắn vẫn đều đặn cúng nạp tiền bạc ngân phiếu cho Trang Thanh. Lúc trước dù biết Hạ Tang là quan triều đình, còn là bà con của phiên vương nhưng bọn hắn không có ý kiến. Thậm chí còn nghĩ nếu sau này Lãnh San có thể đặt vấn đề hôn nhân với Hạ Tang thì có người nhà làm trong triều cũng tốt. Tuy nhiên, tình thế lúc này hoàn toàn trái ngược, Hạ Tang đúng là quan nhưng là tổng quản phủ Nội vụ, vì cứu công chúa mà đến. Bây giờ chỉ có một kế duy nhất đó là giết tất cả bọn họ mới có thể tránh họa diệt môn. Lãnh Phi Hổ và Lãnh Bằng đã quyết định, cả đám người Phi Hổ môn cũng hung hăng đỏ mắt, sát ý cuồn cuộn.

Đột nhiên, Hạ Tang cười khẽ một tiếng, giọng điệu nhàn nhã:

– Quân đội của triều đình lập tức sẽ đến, các ngươi muốn trốn cũng không được. Hơn trăm cấm vệ quân đã chết nhưng công chúa không chết, điều hoàng thượng muốn chính là công chúa vô sự. Các ngươi muốn tội càng thêm tội hay là muốn lấy công chuộc tội? Nếu bây giờ các ngươi hạ vũ khí quy hàng thì Hạ Tang sẽ một mình lãnh trách nhiệm, bảo đảm các ngươi không chết!

Cả đám người đều đang ở thế tấn công nhưng nghe thấy Hạ Tang nói thì khựng lại, vẻ mặt hoang mang.

– Không! Thiếu môn chủ, ngươi đừng tin lời Hạ tổng quản nói! – thình lình, Yến nhi đang cuộn mình quỳ dưới đất bật người dậy, miệng không ngừng can gián. – Trong cung có tỳ nữ nói bậy sau lưng công chúa, ngay đêm hôm đó bị người của phủ nội vụ mang đi, chưa thấy trở về. Công chúa không biết chuyện này nhưng đêm đó là ta tận mắt chứng kiến. Hạ tổng quản coi trọng nhất là công chúa, các ngươi đối xử với công chúa như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Chúng ta đều phải chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi