TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Hắn nhất định chưa biết thương thế của mình, nếu không hắn sao có thể trấn định, bình tĩnh như thế? Có lẽ vì hắn đi theo tòa băng sơn là Cửu ca nàng quá lâu nên bị nhiễm rồi, ngay cả thần thái kia cũng rất giống cửu ca. Cửu ca là kiểu người dù trời có sập xuống vẫn bình thản, ung dung; ngoại trừ một số thời điểm đụng phải chuyện liên quan tới tẩu tẩu.

Bỗng nhiên có người nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng. Ngọc Trí ngẩn người, ngước đầu lên nhìn thì thấy Hạ Tang đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt thâm sâu. Nàng giật nảy mình, cơ thể dựng lên giống như chim sợ cành cong:

– Ngươi tỉnh rồi?

Bộ dáng của nàng lúc này được gói gọn trong bốn chữ: chân tay luống cuống. Hạ Tang hơi nhíu mày, từ lúc trở về từ Phi Hổ môn, nàng vẫn giữ bộ dáng này trốn tránh hắn. Hắn đã tỉnh khi nàng bước tới gần bởi hắn ngủ cũng không được an ổn. Trong lúc đại phu xử lý vết thương, hắn cũng không hoàn toàn mất đi tri giác, hắn vẫn thấy nàng đứng đó nhìn mình không chớp mắt, tay nắm chặt góc màn. Hình như nàng muốn nhìn hắn nhưng lại sợ điều gì đó. Nhìn nàng như vậy, sao hắn có thể yên tâm ngủ. Vừa rồi, vì hắn tham lam một thoáng ôn nhu nên mới không kinh động nàng mãi tới khi nước mắt nàng thấm ướt y phục hắn. Nàng liệu đã biết tâm tư của hắn chưa? Hắn đột nhiên thấy hãi nhưng nàng đã nhanh hơn, đứng bật lên rồi bước về sau mấy bước tránh né. Nàng đứng sau tấm mành nhìn hắn, vẻ mặt sợ hãi trông như một đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì đó. Thấy phản ứng này của nàng ngược lại làm Hạ Tang yên lòng. Hắn đăm chiêu nghĩ như hiểu ra được điều gì liền lên tiếng:

– Ngọc Trí, nàng lại đây.

Ngọc Trí lắc đầu, miệng nói lý nhí:

– Ta đi xem thuốc đã sắc được chưa, rồi … rồi… nói bọn họ mang thuốc vào cho ngươi.

– Vậy còn nàng? – Hạ Tang chống tay xuống tháp, gượng ngồi dậy rồi nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt hắn vẫn không dứt ra khỏi người nàng, đánh giá cẩn thận.

– Ta cái gì? Ta đi ra ngoài. – trong lòng Ngọc Trí vô cùng hỗn loạn, ngữ điệu cũng gấp gáp hẳn lên.

Nàng nói đi ra nhưng chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhích được một phân, mắt lăng lăng nhìn hắn. Hạ Tang thấy thế, trầm giọng hạ lệnh:

– Ta nói, lại đây. Ta có chuyện nói với nàng.

– Không! – Ngọc Trí kêu lên một tiếng rồi đi như bay về phía cửa trướng muốn trốn đi.

– Nếu nàng không tới thì để ta qua. Nhưng dù sao chân của ta cũng không đi nhanh được, chỉ cần nàng đi nhanh chút thì ta nhất định theo không kịp.

Giọng của Hạ Tang thản nhiên truyền tới từ sau lưng, Ngọc Trí giật mình đứng chựng lại. Thương thế của hắn … Hắn đã biết! Là nàng hại hắn ra thế này! Nàng muốn chạy cũng không dám chạy, vì sợ hắn thực sự sẽ đuổi theo, sợ hắn sẽ bị ngã… nàng muốn quay lại nhìn hắn nhưng nàng lại sợ!

Bỏ đi thân phận kia, hắn vẫn là một người vĩ đại; mà cho dù hắn là thân phận kia thì có ai dám đắc tội với hắn! Hắn là Hạ Tang – võ công lợi hại, làm việc cực nhanh nhạy và là tâm phúc bên cạnh Cửu ca. Nhưng tay trái hắn sau này chỉ có thể làm việc nhẹ, không bao giờ có thể thi triển võ công, một thân võ công cao cường như hắn cũng trở nên vô dụng! Còn chân phải hắn, lúc đi đường thậm chí còn không vững… Càng nghĩ, nước mắt nàng càng tuôn ra như suối.

.. ..

– Long Ngọc Trí, ta đếm tới ba, nếu nàng không qua thì ta liền đi qua chỗ nàng.

Giọng nói sau lưng tăng thêm vài phần sắc bén, uy hiếp. Ngọc Trí run lên, nàng biết hắn đi đường không tiện nên vội vã quay người chạy lại gần tháp.

– Ngươi đừng đứng lên. – nàng ngồi xuống, nước mắt không ngừng rơi dưới tấm sa mỏng che mặt.

Nàng đang định đưa tay lau lệ thì tay hắn so với nàng càng nhanh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào bầu mắt nàng. Rồi một tiếng thở dài hắt ra, nàng bị kéo vào trong lòng hắn. Rốt cuộc Ngọc Trí không kiềm chế được nữa, bật khóc trong lòng nam tử.

– Đừng khóc, ta cũng chết, nàng khóc cái gì? Đợi ta chết, nàng khóc cũng không muộn. Vết thương cũng không phải nghiêm trọng lắm, cũng không nhất định không thể khôi phục. Thái y trong cung có lẽ sẽ có biện pháp.

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, bâng quơ càng làm tâm nàng đau nhưng cũng hơn một phần giận. Ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, nàng mắng:

– Bọn họ nói đúng, ta đã trở thành người quái dị, trên mặt dù bị rạch thêm vài nhát cũng chẳng sao. Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có biết làm vậy thực ngu ngốc hay không? Hạ Tang, ngươi đúng là đồ ngốc… ngu ngốc, ngươi cũng không phải ca ca ta, vì sao ngươi lại đối đãi với ta như vậy? Ta phải lấy cái gì để trả lại ngươi đây? – lòng nàng cực bi ai, nước mắt đã làm ướt sũng tấm sa che mặt khiến nó dính bết vào mặt càng thêm khó chịu.

– Rạch thêm vài vết cũng không vấn đề? Làm sao có thể không có vấn đề!? – nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm rồi dùng tay nhẹ nhàng gỡ tấm sa che mặt xuống.

– Ngọc Trí, trước mặt ta vĩnh viễn không cần mang thứ này.

Cả người Ngọc Trí chấn động, mở to mắt nhìn Hạ Tang; đáy mắt hắn sáng ngời cũng đang chăm chú nhìn nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gặp lại tại Phi Hổ môn, tình thế nguy hiểm nên nàng không có thời gian để thẹn thùng nhưng giờ khắc này… cây nến dường như sắp cháy cạn, mặc dù ánh sáng nhạt nhưng vẫn chiếu rõ tuấn nhan như ngọc của hắn. Còn nàng… dung nhan của nàng… chỉ cần xem một lần đã khiến nàng ném nát chiếc gương.

Đúng, nàng tuy không bị thương nặng như tẩu tẩu lúc đó nhưng vì tuyệt hậu hoạn, nàng cũng đã tự ra tay khá nặng. Chỉ cần nhớ tới tình cảnh đó, một cỗ sợ hải, khủng hoảng liền sôi sục trong đầu rồi lan khắp cơ thể. Nàng không dám nghĩ tiếp, cũng không dám nhớ lại. Đột nhiên, nàng bật đứng dậy, gương mặt sợ hãi. Nàng sợ đôi mắt sáng lấp lánh kia của hắn sẽ nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình, hai tay bụm che mặt mình, miệng bật khóc nỉ non cầu xin:

– Ngươi đừng nhìn! Thật xấu xí, giống như quỷ vậy!

Hắn vươn tay phải bao lấy hai tay nàng rồi dùng lực kéo xuống, sau đó duỗi tay trái ra chạm nhẹ vào từng vết thương trên mặt nàng. Nàng muốn gạt tay hắn ra nhưng nghĩ tới tay trái hắn bị thương gân cốt nên không dám; cuối cùng nàng cắn môi, mắt nhìn đi chỗ khác để mặc hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

Hạ Tang thấy nàng khóc tới hai mắt đã sưng đỏ ửng, đôi mắt ngày thường linh động, vui vẻ giờ chất chứa thêm bi ai. Hắn vì nàng mà bị thương, cho dù tàn phế cũng cam tâm tình nguyện. Còn nàng thì sao, dung mạo của nàng bị hủy, mặc dù giữ được thân trong sạch nhưng trải qua chuyện bị cướp bắt thì còn mấy ai tin tưởng nàng trong sạch!? Nghĩ tới đây ngực hắn thít lại đau đớn, cơn đau kịch liệt vì thương tiếc vì lo lắng rốt cuộc không thể áp chế mà bộc phát. Hắn như người vô thức, đôi môi đã đặt một cái hôn nhẹ lên mặt nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi