Một ngày bận rộn cũng qua đi. Buổi tối trong hoàng cung im ắng, lặng yên.
Tối nay trong sân viên của Hạ Tang đúng là phi thường náo nhiệt. Treo trên cửa là đèn lồng đỏ sẩm, mặt trên lại dán đôi chữ hỷ màu đỏ. Đứng ở cửa viện là một tiểu thái giám, bên trong nườm nượp người xem lễ.
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên. Hạ Tang nhìn bầu trời đầy mây đen kịt, lắc lắc đầu, ban ngày vẫn kaf bầu trời trong xanh, đến buổi tối trời lại đổ mưa. Ông trời phải chăng đang khóc cho ta xem. Ta thành thân thì có gì mà ông trời lại bày ra bộ mặt khóc lóc cho ta xem chứ.
Cũng khó trách lão thiên gia mất hứng, trong lòng Hạ Tang cũng không rõ là tư vị gì. Tân nương tử chính là tiểu cung nữ mà vài năm trước hắn đã cứu từ tay quý phi, vẫn xem hắn như phụ mẫu tái sinh, đối với hắn đều là nói gì nghe nấy. Bình thường hắn cũng hay đưa bạc giúp đỡ gia đình nàng, có thể gả cho hắn, cũng không ngại việc chỉ là trên danh nghĩa, nàng đều nguyện ý. Nhưng còn Ngọc Trí, Ngọc Trí phải làm sao bây giờ?
Các tiểu thái giám dưới quyền đều vui vẻ đến chúc mừng, cảm xúc của Hạ Tang cũng dần dần tăng vọt.
Trong lòng một trận rung động, Hạ Tang nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì.
Cuối cùng giờ lành đã tới, cũng không hề nhìn thấy thân ảnh của nàng, ngay cả cung nhân bên Phượng Thứu cung cũng không có một ai đến chúc mừng. Có lẽ trong lòng Niên Phi vẫn còn trách Hạ Tang. Tính toán của Niên phi làm sao Hạ Tang không hiểu, nhưng Hạ Tang chỉ là một tên nô tài tàn tật, làm sao dám đèo bồng công chúa.
Cung nhân thông truyền ở cửa cất tiếng hô to: “Hoàng thượng giá lâm!”
Hốc mắt Hạ tang không chút ướt át, liền đứng dậy, nhất chân phải đi nhanh .
Nhìn thấy Long Phi Ly đã đi vào viên, Hạ Tang lập tức quỳ xuống. Còn chưa mở miệng, Long Phi Ly đã tiến lên đưa tay nâng hắn dậy
“Miễn lễ. Cẩn thận hỷ phục nhăn nhúm hết bây giờ. Trẫm cũng là nhất thời nổi hứng, đến nơi này của ngươi uống chén rượu mừng.”
“Hoàng thượng đích thân tới, đã là hoàng ân mênh mông, Hạ Tang sợ hãi.”
Long Phi Ly ngồi vào chổ của mình, tuyên bố nghi thức bắt đầu. Sau khi hỷ nương hát hỷ khúc, nghi thức cuối cùng cũng kết thúc. Hạ Tang nhìn người hỷ nương già cùng cung nữ đưa tân nương đi động phòng, rốt cục lặng lẽ thở dài một hơi.
Nghi thức chỉ là nghi thức, không có nghĩa là chân thực. Chính là trong cung tịch mịch có người ở bên để tán gẫu an ủi tinh thần và xua tan tịch mịch.
Nhưng Ngọc Trí một chút động tác đều không có, chẳng lẽ nàng thật sự thương tâm? Chỉ cần không sinh ra cái ý nghĩ gì đột xuất là tốt rồi.
Long Phi Ly đôi mắt nhất thê, đã cảm thấy một chút biến hóa. Trong lòng yên ổn, khóe miện nhếch ý cười, đứng lên, nâng cao chén rượu trong tay. Bên dưới quỳ xuống một mảnh.
“Trẫm chúc Hạ Tang cùng phu nhân trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão. Tấc cả mọi người bình thân cùng cạn chén đi.” Cạn chén, Long Phi Ly nhìn Hạ Tang liếc mắt một cái, Hạ Tang hiểu ý, gật gật đầu. Long Phi Ly rời ghế: “Đêm nay trừ những người tối nay cùng ngày mai phải trực, thì đều có thể không say không về. Tửu lượng của Hạ tổng quản, các ngươi tự mình lãnh giáo đi.” Trước khi đi, nâng Hạ Tang đang quỳ đứng dậy, cười yếu ớt: “Động phòng hoa chúc, tự giải quyết cho tốt.”
Cung tiễn hoàng thượng, Hạ Tang hoàn hồn nhìn kỹ một chút hiên trường, chút biến hóa nho nhỏ, làm sao có thể tránh được ánh mắt hắn.
Bị đám tiểu thái giám thay phiên nhau chuốc rượu, Hạ Tang có chút bất đắc dĩ.Một đám người ầm ỹ muốn nháo động phòng, Hạ Tang tà tà liếc xuống vị trí chính giữa sân, mỉm cười đáp ứng.
Trong phòng hoa chúc, nến hỷ đỏ thẫm, ánh nến vàng như đang nhảy một vũ khúc tươi vui. Ánh nên chiếu đến màn lụa đỏ thẩm, khiến chăn đệm màu đỏ càng thêm chói mắt. Tân nương im lặng ngồi trên hỷ giường, có phải hay không cùng với những tân nương đêm tân hôn nơi dân gian là đồng dạng tâm tình. Hỷ nương thấy Hạ Tang đến gần, liền cao hứng. Hạ Tang vào phòng, liền xoay tay đóng cửa, chắn lại những tiểu thái giám đang hiếu kỳ bên ngoài.
Hạ Tang phất tay, hỷ khăn trên đầu tân nương bị xốc hết lên. Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.Hạ Tang lạnh lùng cười, quỳ rạp xuống đất : “Nô Tài Hạ Tang cung ngênh công chúa.”
Ngọc Trí không thể kìm chế, tự xốc mặt nạ trên mặt ra. “Hạ Tang, ngươi nhất định phải cùng ta như vậy phải không? Ngươi đừng quên ngươi vừa mới cùng ta bái thiên địa.”
“Hạ Tang dù bất tài, nhừng bản thân cùng với ai bái thiên đia vẫn rất rõ ràng. Khi Hạ Tang bái thiên địa thì công chúa vẫn còn ngồi ở bàn thứ ba bên trái đại sảnh.” Hạ Tang cảm thấy xấu hổ, bản thân hắn ở cùng Ngọc Trí nhiều năm như vậy, cũng không theo kịp đôi mắt sắc bén của hoàng thượng.
Ngọc Trí bị vạch trần, có chút ảo não, chỉ vào mũi Hạ Tang, lớn tiếng quát: ” Dù sao, qua đêm nay, ngươi chính là người của lão nương rồi, đầu phủ hỷ khăn, ai biết lúc ấy ai với ngươi bái thiên địa.”
“Xin hỏi công chúa, thê tử tân hôn của Hạ Tang đang ở đâu?”
“Hừ, đã bị ta thả ra cung rồi. Hiện tại, phỏng chừng cũng đã ra khỏi cửa thành.”
“Không có khả năng!” Tiểu cung nữ đối với hắn nói gì nghe nấy, làm sao có thể phản bội hắn mà đi.
“Có gì là không có khả năng. Nữ nhân đều rất yêu gương mặt của mình. Ta vừa nói hoặc là đem nàng biến thành mặt hia giống ta, hoặc là ta đưa nàng xuất cung cùng người nhà đoàn viên, nàng liền ngay lập tức lựa chọn xuất cung.”
“Ngươi quả thực là hồ nháo! Là nữ nhân ai không yêu quý dung nhan của mình? Ai nguyện ý biến thành người quái dị!” Hạ Tang, lời nói mang theo dao găm, từng nhát từng nhát phóng ra.
Trong khoảnh khắc, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Ngọc Trí ánh mắt trống rỗng. Không hề nhúc nhích. Hạ Tang cung không phát ra âm thanh nào, nhìn chằm chằm Ngọc Trí, trong lòng từng đợt đau đớn co rút.
Ngọc Trí chậm rãi cởi bỏ hỷ phục, tháo trâm cài đầu xuống, động tác lưu loát. Hạ Tang nhìn trâm cài, thật hy vọng Ngọc Trí có thể nhào về phía trước, đem trâm cài trực tiếp đâm vào lòng hắn, dùng đau đớn da thịt áp chế cái đau trong lòng hẳn là dễ chịu hơn rất nhiều.
Hạ Tang nhẹ giọng gọi Ngọc Trí, chậm rãi đến gần nàng, đẩy tay ra, đem trâm cài lấy đi. Nhìn ánh mắt Ngọc Tró, Hạ Tang quỳ rạp xuống đất. “Hạ Tang dùng lời lẽ mạo phạm đến công chúa, thỉnh công chúa trách phạt.”
Ngọc Trí đẩy Hạ Tang che ở trước người, chạy ra ngoài.
Bên ngoài truyền đến từng trận tiếng sấm, mưa to đột nhiên giảm dần.
Hạ Tang yên lặng một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.