Ngón tay Chu Thất vuốt ve mặt kính, trong gương, cảnh xuân tươi đẹp của ba năm thời gian vẫn còn đang hiển hiện.
Chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình vậy mà có thể nhìn thấy được cuộc đời của bản thân sẽ trôi qua thế nào, cũng chưa từng nghĩ thời gian vui vẻ lại ngắn ngủi trôi qua trong thoáng chốc.
Nàng đột nhiên nhắm mắt lại.
Kỳ thật không cần xem Tố kính, có một số việc nàng như thế nào lại không nhớ ra được?
Linh hồn trong thân thể Như Ý đã không còn là Như Ý, nàng cũng không biết linh hồn kia là ai, có lẽ Như Ý tự sát đã cho du hồn kia một cơ hội.
Nàng có chút hoảng hốt khó hiểu, nàng không hiểu câu ” Là ngươi” mà Như Ý thốt lên khi nhìn thấy Long Phi Ly là có ý gì.
Nàng thậm chí không kịp cùng Như Ý nói gì, thì một gã sai vặt khác của Long Tử Cẩm đã đến thúc giục, nói xa giá mà Thái Hậu an bài đã ở bên ngoài cửa cung.
Mi tâm Như Ý nhíu chặt, nàng liếc mắt nhìn Long Phi Ly, rồi ly khai.
Ánh mắt ấy tràn đầy phức tạp.
Khi đó Tuyền Cơ cũng từng muốn gặp nàng ta, nhưng Như Ý đã xuất cung, nàng sẽ không gặp lại cô gái kia nữa.
Khánh gia năm thứ mười lăm, mùa đông trôi qua rất nhanh, nhưng cuối năm đó, lại xảy ra một chuyện mà nàng trở tay không kịp.
Lúc đó, Chiến Phong đã mang quân đến biên cảnh, Ôn Như Khải đi theo —- biên thùy lại xảy ra đại sự.
Tây Lương cùng Hung nô thường có mua bán trao đổi qua lại, đông chí tới gần, Hung Nô có một thương đội hơn trăm người tại Nhật Ảnh thành thuộc Tây Lương toàn bộ đều bị giết, Hung Nô chỉ trích dân chúng Tây Luong giết người cướp của, liền cho sáu mươi vạn đại quân tiếp cận. Sử gọi ” Nhật Ảnh chi biến”.
Hai nước cho sứ thần ngoại giao mang quân bày mưu tính kế tiến hành hòa đàm mấy ngày đêm, sứ thần Tây Lương là một viên quan trẻ tuổi, Hạ Hầu Sơ. Một khi hòa đàm bất thành, xảy ra đại chiến là việc không thể tránh khỏi. Mọi người đều biết, traanh này bất quá là âm mưu của Hung Nô, càng rõ ràng rằng, đây sẽ là một trận đánh gian nan.
Hung Nô luôn khao khát Tây Lương phồn hoa, lúc tiên đế còn tại vị, hung Nô cùng Tây Lương cũng từng xảy ra chiến tranh, hung Nô thất bại liền lập hiệp ước chấm dứt chiến tranh. Hoàng đế năm đó chăm lo phát triển kinh tế, không chú trọng quân sự, mà binh sĩ Hung Nô sau khi bại trận lại nặng về quân sự, tăng cường luyện binh. Tiên đế nhân hậu, ngày đó buôn tha cho quân Hung Nô, nên đã trở thành mối họa ngày hôm nay.
Thời gian về sau, vị đế vương trẻ tuổi của Tây Lương, Long Phi Ly mười năm trù bị, quân Tây Lương dự tính chỉ khoảng ba mươi vạn, hơn nữa dù tính thêm binh lực trong tay gia phụ Tuệ phi cùng Niên Tụng Đình cũng không hơn bốn mươi vạn. Hung Nô xuất ra sáu mươi vạn binh lực, cảnh nội còn có hơn mười vạn, tổng cộng tám mươi vạn, binh lực của Hung Nô đã gấp đôi Tây Lương.
Hai nước giao chiến, cũng không dám xuất toàn bộ binh lực, tất sẽ lưu lại trên dưới mười vạn nhằm phòng thủ các thành nơi biên quan. Hung Nô là dân du mục dân phong cường hãn. Nếu chiến sự xảy ra, ba mươi vạn quân đánh với sáu mươi vạn quân, kết quả không khó để đoán trước.
Tuyền Cơ hiểu, nếu tập trung binh lực trong tay các vị phiên vương cùng ba vị vương gia Long Lập Dục, Long Tu Văn, Long Tử Cẩm, hơn nữa còn có binh lực trong tay Ôn Như Khải, thì trận này có thể đánh, còn có thể thắng! Nhưng, trừ Long Tử Cẩm, còn lại đều lấy cớ, không ai chịu xuất binh. Thân binh trong tay Long Tử Cẩm cũng không nhiều, hơn mười vạn binh sĩ trong tay Ôn Như Khải mặc dù đã tuân thủ, nhưng lại không đáng tin, tùy thời đều có thể phản lại.
Mấy ngày liên tiếp, trên điện Kim Loan, không khí khẩn trương, bách quan gian nan khổ cực, hoàng đế cũng buồn bực trong lòng, nên đưa ra ý kiến đến bãi săn để săn thú giải buồn. Vốn, tại trong lúc mấu chốt này, hoàng đế không nên gây thêm nhiều chuyện, nhưng hoàng đế tâm tình cực kém, đã cách chức một gã quan viên mới tấn phong, cũng không người nào dám phản đối.
Đó là một ngày trước ngày săn thú, thời tiết rét lạnh, sáng sớm Tuyền Cơ cùng Điệp Phong hái hoa mai, Tuyền Cơ tự mình pha trà, mang sang Trữ Tú Điện cho Long Phi Ly, bồi hắn phê duyệt tấu chương.
Long Phi Ly phê duyệt xong tấu chươn, liền ôm Tuyền Cơ nhắm mắt nghỉ ngơi, Tuyền Cơ nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, liền xoa lên đôi mày hắn, sẵn giọng: “Làm bộ hung thần ác sát như vậy làm gì chứ! Nói ta nghe một chút chuyện vui trong triều đi.”
Long Phi Ly đột nhiên mở to mắt, không nói tiếng nào, chăm chú nhìn nàng.
Tuyền Cơ hoảng sợ, hắn lại đem đầu gác qua nàng trên vai, thản nhiên nói:
“Thực sự là có một chuyện mà ai cũng rõ, tiểu quan trong coi thương nghiệp mà trẫm đã cách chức tại buổi săn thú”
Tuyền Cơ cười lên khanh khách.
“Thế nào ?” Long Phi Ly khẽ nhấp hớp trà, đôi tay thon dài ôm lấy mặt Tuyền Cơ, cuối người mớm cho nàng.
Tuyền Cơ đang cười, nước trà đột nhiên chảy vào cổ họng, ho đến mặt đỏ bừng.
Long Phi Ly vuốt ve gương mặt đỏ bừng của nàng, cười đến vui vẻ
Tuyền Cơ tức giận, hắn lại nhẹ nhàng hôn lên tóc của nàng .
Tuyền Cơ liền hạ hỏa, trong lòng tò mò, nghĩ nghĩ, hỏi, “Đó là một tân quan?”
“Ái phi thật thông minh.” Long Phi Ly khóe miệng nhếch lên.
Tuyền Cơ bật cười, nói: “Cái này cũng không khó đoán, trên triều số quan viên mua bán chức vị, thân thuộc với chàng, chỉ nhìn chàng làm việc, biết chàng làm việc có chừng mực, sẽ không phản đối, những đảng phái khác, chàng làm gì, bọn họ hoặc là không dám phản đối hoặc là ngoài mặt thuận theo. Như vậy người kia phỏng chừng là tân quan.
” Ân “
Long Phi Ly đưa tay khêu nhẹ tách trà, ngắm nhìn cánh hoa mai chìm nổi thản nhiên nói: “Người nọ thơ từ ca phú, văn phong rất tốt, theo lý lịch, cũng có vài phần liêm chính, có những kiến giải về đạo trị quốc cũng hơi bất phàm, là một nhân tài trị quốc, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ tại Hàn Lâm Viện.”
“Ồ hắn là ai?”
Tuyền Cơ càng lúc càng tò mò, để được Long Phi Ly tán thưởng không phải là dễ, nếu là ở hiện đại, nam nhân này nhất định là một ông chủ cực kỳ hà khắc.
” Là ân khoa thám hoa năm nay, hình như tên Trương Tiến”. Long Phi Ly xoa xoa mi tâm, trong mắt có chút trào phúng, “Tên gọi là Trương Tiến, người lại không biết tiến thoái, không khéo đưa đẩy, trẫm dù muốn trọng dụng,cũng phải xem xét lại.”
“Trương Tiến?”
Tuyền Cơ nao nao, thân hình nhảy dựng, “Tên này hình như ta đã nghe qua ở đâu đó.”
“Ân, lại là nghe phu tử nàng nói đi.” Long Phi Ly cười lớn.
Tuyền Cơ cười mắng, “Chàng, thật đáng ghét mà!”
Nàng càng mắng, hắn càng cười đến yêu nghiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu xuống, nàng nhìn không hiểu, nhưng lại càng say mê.
Đêm đó, hắn hung hăng muốn nàng rất nhiều lần.
Giữa trưa hôm sau, nàng còn đang ngủ say trên long sàn, bị Từ hi dẫn một đám nội thị lôi dạy — tuyên bố tội danh, phản nghịch.