Hương nhang tràn ngập, mịt mù lượn lờ.
Thân mình kiều nhỏ được nâng lên, hai mắt vẫn còn nhắm không ngờ trên môi lời nói lại chậm rãi phun ra nuốt vào.
Trong lúc kinh nhiếp đó, Tinh Oánh bước nhanh đi đến bên cạnh Nghê Thường, vội la lên: "Nghê Thường, đủ rồi, lập tức dừng lại, ngươi đã nói, nếu thi triển Nhiếp Hồn Thuật với người ý chí ương ngạnh sẽ cắn trả người làm phép, thân thể của ngươi đã không chịu nổi!"
Ngọc Trí tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đem Chu Thất sắp ngã xuống ôm vào trong ngực.
Nghê Thường lau bọt máu trên khóe miệng, nhờ Tinh Oánh nâng đỡ đứng lên, muốn nói, tiếng động chưa tràn ra, lại giữ lại ở trên môi.
Ngọc Trí nước mắt tuôn ra, đỡ Chu Thất, hơi nước đem dung mạo làm mờ nhòe đi, khóe môi lại có lúm đồng tiền, nhìn về phía hai người.
Dù là Tinh Oánh mạnh mẽ, cũng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, duỗi tay áo nhanh chóng lau nước mắt.
Nếu chuyện một người có thể chưa đúng, ba người sao đây? Người sẽ nói dối, nhưng kinh nghiệm thân mật nhất cùng nhớ lại sẽ không nói dối, đó là lời các nàng đều cùng nàng nói qua.
Ngọc Trí đem Chu Thất ôm trở về phía trên giường, gấp gáp quay lại nhìn Nghê Thường, cả giận nói: "Thập tẩu, ai đem chị dâu đánh thành bộ dáng này?"
Nghê Thường cười khổ, "Là Hoàng Thượng."
Tinh Oánh cả kinh, Ngọc Trí đã "Ơ" một tiếng kêu đi ra, "Này Cửu ca là thế nào, người đánh thành như vậy, hắn không đau lòng a?"
Nghê Thường nhíu mày nói: "Hoàng Thượng nhất định còn không biết thân phận nương nương, đã bị đánh năm sáu chục hèo, ta cứng rắn mang người tới đây, nói cái gì cũng không thể cho mang tới Nội Vụ phủ nữa."
"Không được! Ta muốn đi nói cho Cửu ca nghe! Thập tẩu, Tinh Oánh tỷ tỷ, các ngươi chiếu cố Cửu tẩu thật tốt." Ngọc Trí dậm chân một cái, liền muốn chạy ra bên ngoài.
Tinh Oánh vừa muốn lên tiếng ngăn lại, Ngọc Trí lại thốt nhiên dừng bước, ánh mắt từ từ dời xuống đến cổ tay trên tay mình.
...Kim Loan điện.
Long Phi Ly hơi hơi nhíu mi, ngón tay đặt trên tay vịn ghế gõ gõ, mắt phượng hướng viên quan đang bẩm tấu dưới bậc nhìn lại.
Viên quan kia cả kinh, tim gan lăng lăng nhảy dựng, chỉ sợ nói sai cái gì rồi, vội vàng ngừng lại.
Long Tử Cẩm nhìn Hạ Tang một cái, Hạ Hầu Sơ cùng Đoàn Ngọc Hoàn cũng nhìn sang.
Hạ Tang nhẹ khẽ lắc đầu, liếc về hướng Lục Khải.
Không nhận ra có chuyện gì, Lục Khải lắc đầu.
Vốn nói Từ Hi là sư phụ của hắn, kỳ thật, Hạ Tang mới chính là sư phụ. Mấy năm trước, Hạ Tang rời cung trước, bảo người ta truyền một câu nói cho Lục Khải - - nhớ kỹ, Hoàng Thượng mới là chủ tử của ngươi.
Những lời này làm cho hắn có được ích lợi không nhỏ. Mặc kệ là ai mang hắn đến, nhưng mục đích cuối cùng đều là thay chủ tử làm việc, vừa nhận định người chủ tử này, liền ấn theo như người chủ tử này đi làm mọi chuyện. Tỷ như, thái độ lúc trước đối với Niên hậu.
Hắn liếc qua nam nhân phía trên long tọa, ở bên cạnh nam nhân này đã lâu, hắn mặc dù không cách nào đoán được hết mọi thứ trong lòng người chủ tử này, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra tâm tư của hắn không để ở đây.
"A, tại sao không nói?" Long Phi Ly thản nhiên.
Viên quan kia cứng lại, gấp rút thu nhiếp tinh thần, tiếp tục tấu bẩm.
Thanh âm phiêu đãng phía trên Kim Loan điện, không gian trong điện rộng lớn, dư âm lượn lờ, Long Phi Ly trong nội tâm càng phát ra bực bội, ánh mắt xẹt qua cửa điện, phảng phất có cô gái thân mặc áo trắng đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng nhìn hắn ta.
Tiểu Thất?
Không, nàng kia không phải là tiểu Thất của hắn! Người của hắn vẫn còn lẳng lặng nằm phía trên giường, không có một động tĩnh, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua.
Vô ý thức sờ sờ cái cằm, hắn thật đúng là điên rồi, từ sau khi đem Niên tiểu Thất ném cho cung giám, liền bắt đầu nghĩ đến nàng, từ lúc bắt đầu tiến điện, không một khắc không nghĩ. Nghĩ tư vị môi nàng, nghĩ cảm giác nàng trong ngực hắn, liền như đem hư không mấy năm này bổ khuyết một chút, bởi vì trong nháy mắt khoái hoạt, thế nhưng cảm xúc tăng vọt, không ngừng suy nghĩ, khát vọng.
Hắn liền là như thế này đối với thê tử hắn yêu? Lại đi khát vọng một cô gái khác! Trong lòng hắn kinh sợ, hướng tay vịn nhấn một cái, đứng mạnh lên.
Quan lại bên dưới hết thảy đều kinh hãi, viên quan đang tấu thân thể run lên, lui về phía sau, co quắp té trên mặt đất.
...Chu Thất nằm trên giường, mí mắt nháy liên tục, nhìn phía trước ba nữ tử hoặc nhíu mày, hoặc vội vàng đi qua lại, mọi người đều có vẻ khiếp sợ.
Nàng cười khẽ, vừa rồi Ngọc Trí tại bên cạnh giường rống to, đem nàng đánh thức, đối mặt ba người vừa mừng vừa sợ, nàng đem sự tình chân tướng nói.
Nói là chân tướng, nhưng thật ra chỉ là tinh lọc ý chính. Chỉ nói Tuyền Cơ sau khi chết, gặp Phật Đà, Phật Đà nói nàng cùng Long Phi Ly kiếp trước từng có nhân duyên, cuộc đời này cần độ kiếp khó mới có thể viên mãn, còn nói ước định cùng Phật Đà. Chư thần gút mắc, ngàn năm yêu hận, lại không có nói thêm nhiều.
Ngọc Trí đột nhiên chạy tới, dùng sức ôm lấy nàng, khóc rưng rức, "Chị dâu, vậy chúng ta bây giờ biết thân phận của ngươi rồi, ngươi có thể hay không chết đi a?"
Chu Thất bóp mũi nàng, "Đừng khóc, ta còn chưa có chết đừng đem nước mắt của ngươi làm ta chết đuối."
Tinh Oánh cùng Nghê Thường xông tới, trên mặt đều có thần sắc lo lắng, Chu Thất duỗi tay đem hai người ôm lấy, bốn người liếc mắt nhìn nhau, cũng đều bật cười.
Tinh Oánh trầm ngâm nói, "Tuy nói là nương nương lúc hôn mê nói mê, nhưng chung quy là chúng ta đoán được, chứng minh, cũng không phải bản ý nương nương, Phật Đà sẽ không trách tội."
"Không sai!" Nghê Thường sợ Chu Thất cực kỳ bi ai, vội hỏi: "Nương nương không coi là tự tiết lộ thân phận, nhưng công chúa tuyệt không thể cứ như vậy đi nói cho Hoàng Thượng, y theo bản ý Phật Đà, cần phải để Hoàng Thượng tự nhận ra nương nương mới tính viên mãn."
Ngọc Trí nhìn sắc mặt tái xanh của Chu Thất, biết thân thể nàng đau đớn, vội vàng cầm đệm kê ở sau lưng nàng, la lên: "Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì? Theo như tính tình Cửu ca kia, phỏng đoán còn chưa nhận ra người, liền bị hắn ép buộc đến chết."
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp." Tinh Oánh nhìn Nghê Thường một cái, lại thấy Nghê Thường đặt tay lên tim, sắc mặt trắng bệch, lấy làm kinh hãi, hỏi: "Nghê Thường, ngươi sao vậy?"