Môi lưỡi của hắn có tự động phản ứng, tựa hồ hoàn toàn không nghe theo lý trí của hắn. Giờ phút này, hắn lại như một thiếu niên trẻ trung, bị nữ nhân này mê hoặc, chỉ dồn dập nói một tiếng "Được", liền kịch liệt hôn trả lại nàng, mút lưỡi của nàng, ăn hương vị trong miệng nàng.
Dù là hắn rõ ràng biết rõ, nàng có tâm tư khác, thậm chí nàng còn đeo một khối mặt nạ da người.
Bữa tiệc mới gặp gỡ, hắn liền bị nàng dụ hoặc thần trí. Cho đến nàng dựa vào trong lòng hắn, hắn mới thanh tỉnh lại... biết nàng đã dịch dung. Thuật dịch dung không được xảo diệu so với Ngọc Trí, của Ngọc Trí, hắn nhìn một cái đã biết, huống chi của nàng.
Bắt đầu từ đêm qua, hắn liên tục muốn gỡ mặt nạ nàng ra, lại hung hăng ức chế chính mình. Dung mạo bình thường này đã làm cho hắn hãm sâu, nếu dưới mặt nạ - - hắn ở bên trong tĩnh thất nằm xuống, suy nghĩ nửa đêm, lại đều là dung nhan của nàng, cho đến canh năm.
Hắn cũng không thèm để ý dung mạo, nhưng nàng lại làm cho hắn sinh ra một loại khát vọng cuồng nhiệt cổ quái như vậy. Hắn là nam nhân bình thường, là cấm chế quá lâu sao. Nhưng ở trước nàng, hắn có loại niệm tưởng không từng có đối với nữ nhân nào trong cung, ngoại trừ Niên Tuyền Cơ.
Thời điểm hắn ôm hôn nàng, giống như ôm hôn người kia ngày xưa, hắn không rõ cái loại cảm giác này, quen thuộc đến chính mình cũng có muốn ước vọng, chỉ muốn thật tốt yêu thương nàng. Niên Tuyền Cơ, tiểu Thất.
Hắn đột nhiên cả kinh, mồ hôi từ sống lưng rịn ra.
Cố kỵ thương thế của nàng, hắn lấy tay hướng thắt lưng của nàng đẩy ra, muốn tách nàng ra, nàng so với hắn còn nhanh hơn, đẩy ngực hắn ra, rời khỏi người hắn.
Long Phi Ly chấn động, nhìn chính tay mình đang đưa ra phía trước, hắn rõ ràng muốn đẩy nàng ra, lại vì thấy nàng đẩy hắn ra mà bức bách muốn ôm nàng vào lòng trở lại.
Nàng híp mắt cười nhẹ, chẳng lẽ nàng đang chê cười hắn?
Tay đưa tới sau gáy nàng, nàng lại không chút úy kỵ tránh ra, tay hắn rơi xuống chế trụ vai nàng.
Lực đạo muốn tăng lên nhưng thủy chung không làm được, Long Phi Ly cắn răng cười lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thân ảnh cao lớn kia biến mất sau cửa, Chu Thất cười nhẹ, nghĩ không biết khi hắn biết nàng bảo Tinh Oánh đi báo cho Lục Khải,tạm hoãn lệnh hành hình đám nô tài kia, hắn sẽ có phản ứng nổi giận như thế nào. Bất quá chẳng phải hắn đã đáp ứng nàng thu hồi mệnh lệnh sao.
Nàng nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại. Vừa rồi tựa hồ vui sướng đã làm quên đau đớn, giờ nàng thấy rất mệt mỏi. Nàng sẽ tiếp tục tìm cách làm cho hắn đến, vì muốn biết hắn đối với nàng dễ tha thứ đến mức độ nào.
Hình như...cũng không ít.
Cứ như vậy, trước làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc với nàng đến mức không khống chế được, sau đó nghĩ cách ở lại bên người hắn, dùng chuyện hai người đã trải qua, dựa vào cảm giác của hắn đối với nàng, đi từng bước nhắc nhở hắn nàng là thê tử của hắn!
Hiện tại nàng chỉ chờ Ngọc Trí mang tới ý chỉ.
Long Tử Cẩm lo lắng trong sảnh đi từng bước thong thả, lúc trước khi hồi phủ, Nghê Thường bảo hắn ở lại sảnh lớn, trong tâm hắn thấy kỳ quái, lo lắng sức khỏe của nàng, không chịu, nàng chỉ nhíu mi nhìn hắn, cúi đầu thốt lên một tiếng "Vương Gia".
Chính là một tiếng này mạc danh kỳ diệu giữ lại hắn.
Nàng gả cho hắn mấy năm, ít khi có ai thỉnh cầu hắn, nguyên lai, ngoại trừ Như Ý, còn có một nữ nhân, mà hắn cũng không thể lay chuyển được nàng thay đổi lối xưng hô.
Như Ý.
Mới nhớ tới cái tên kia, khuôn mặt Nghê Thường lại hiện rõ trong đầu hắn, trong lòng hắn lo lắng, bước nhanh vào trong viện.
Thấy quản gia dẫn mấy tỳ nữ đang đi đến, hắn đi càng nhanh, mau chóng chạm mặt những người này. Quản gia vội vàng kéo mấy tỳ nữ hành lễ xin lỗi cho rằng chính mình đã thất thố, hắn mặt mày lạnh lùng, đột nhiên dừng bước.
Nhớ tới lúc trong cung nàng ngã xuống, trong lòng hắn càng lo lắng, kinh hoảng. Thê tử của hắn là y nữ, y thuật cao siêu, ba năm trước nàng đẻ non, sau đó thân thể suy nhược một thời gian, sau đó nàng khỏe lên rất nhanh.
Nàng nói, nàng sợ hắn lo lắng cho nên, nàng phải mau khỏe.
Nhớ tới việc này, trong lòng hắn trầm xuống. Kỳ thật khi đó tâm tư hắn không để nàng trong lòng, cũng chẳng lo lắng gì nhiều, dù là nàng mang thai con của hắn, sau đó vô ý đẻ non. Khi đó hắn tưởng nàng sẽ khỏe lên, bởi vì nàng là y nữ y thuật cao nhất nước.
Hắn đã phải lấy nàng, là vì Cửu ca đưa Như Ý lên làm phi.
Hắn không nghĩ tới, sau chuyện kia, nàng còn có thể gả Cửu ca làm phi.
Tâm kế Như Ý, hắn biết rõ.
Khi đó Tuyền Cơ còn ở trong ngục, Như Ý mới vừa được xác định có thai. Nàng lúc ấy mang hài tử cũng không ổn, hơn nữa đứa bé kia rất cổ quái, tựa như muốn hút đi tất cả sinh cơ trên người nàng. Nàng tựa hồ mắc phải một loại bệnh cực kỳ hiếm có.
Đó là hoàng tự, trong cung cực kỳ khẩn trương, nhưng cho dù là lão viện chính kiến thức bác học y thuật tinh xảo cũng không cách nào chẩn ra là bệnh gì.
Thân thể Như Ý ngày càng suy bại, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.
Về sau, là Thôi Nghê Thường bắt mạch sắc thuốc, tìm ra chứng bệnh của Như Ý.
Xác thực là một loại bệnh cổ quái lại hiếm thấy, từ thượng cổ lưu truyền tới nay, thậm chí đã không thể khảo cứu tên.
Vốn là mang thai bình thường, thai nhi hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ đến tẩm bổ cũng không kỳ quái, nhưng bệnh này lại là tử thịnh mẫu suy, tử tận hút chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ, đợi đến ngày sinh, mẹ sẽ như đèn cạn dầu mà chết. Thai này không thể so với thai nhi bình thường, nếu muốn cưỡng chế đem thai nhi bỏ đi, mẹ cũng tính mạng khó bảo toàn.
Bệnh này khó trị cực kỳ, nhưng cũng không phải là không có loại thuốc có thể trị.
Nhưng mà nói đến dược vật, cho dù là Hoàng thành thái y cũng thúc thủ vô sách.
Chỉ vì để làm thuốc này dược liệu cực kỳ quý hiếm, dùng hơn mười loại dược liệu quý báu luyện chế thành, các vật trân quý hoàng cung cũng có, nhưng kì lạ trong đó có một loại, là thiên tuế liên phía trên dãy núi Tuyết Lan. Dù cho phái trọng binh đến Tuyết Lan sơn, cũng không cách nào hái lấy.
Tuyết liên ngàn năm, ngàn năm hoa mới nở, giá so với vạn kim.