TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Long Tu Văn toàn thân chấn động, trên người đau nhức kịch liệt truyền đến, hắn nghe được tiếng máu của mình chảy ra.

Đau nhức tổn thương bình thường đối với hắn mà nói không đáng kể, nhưng Long Phi Ly công lực không mất, vừa rồi ngân châm mang theo nội kình hùng hậu vào huyệt, đâm sâu vào ngũ tạng lục phủ đau nhức khó chống đỡ. Giờ phút này, ngân châm theo lực đấm của nam nhân đã đi vào tạng phủ.

Hắn biết rõ, lần này hắn là hoàn toàn thua.

Đáng hận trí nhớ cùng bộ phận thần cách chính mình mặc dù khôi phục, có thể nhận biết linh hồn, nhưng thần lực vẫn không cách nào hồi phục. Mạc tông chắc hẳn cũng đồng dạng giống mình.

Nhưng Long Hạo, ngươi có thể cùng một chỗ với Tía Tô?

Ánh mắt thu liễm xuống, hắn không hề nhìn hướng cô gái trong trang phục áo trắng đang giật mình... Hắn có thể nào lại làm cho Long Hạo nhìn ra manh mối?

Thần lực mặc dù không cách nào hồi phục, nhưng hắn có thể nghe được thanh âm thiên giới, Tía Tô cùng Phật Đà đánh cuộc, sớm truyền khắp trên Thiên Giới. Tía Tô, ngươi thật có thể làm cho hắn nhớ lại ngươi? Ngươi liền theo ta cùng nhau... chết đi. Cũng không thể sống nữa.

Hắn cười lạnh, thân thể đầy máu lăn lộn.

Hơn ba năm nhẫn giận, một khi nói ra, Long Phi Ly biết mình đã không cách nào thu khống miệng.

Đốt ngón tay cũng bị nghiền nát, đau đớn ập tới, như bị người đánh.

Nhìn chằm chằm nam nhân có năm sáu phần giống mình đã co quắp nằm trong máu, cười không tiếng động, Long Phi Ly thở dốc thô trọng, lại vẫn không cách nào dừng tay.

Đau, sinh tử đau, chưa bao giờ đau đến sống không bằng chết.

Tiên Nghiễn Đài trưởng lão nói, tín niệm muốn thay nàng báo thù chống đỡ hắn những năm này.

Nàng liên tục ngủ say, hắn kỳ thật sớm đã nản lòng thoái chí.

Lao ngục, chém ngang lưng, hắn lại hận, kỳ thật không để nàng chết được. Hắn luôn cho rằng, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng vẫn mất đi nàng.

Có lẽ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, từ lúc mang nàng rời bến dương phàm trong những ngày kia, hắn đã suy nghĩ cẩn thận một ít chuyện.

Kỳ thật thật sự rất đơn giản. Chỉ là, trước khi mất đi nàng, hắn thấy không rõ. Nàng thương hắn. Chỉ cần, hắn tin nàng thương hắn. Chỉ cần hắn tin nàng.

Có một số việc hoang đường hoàn toàn không có căn cứ, tựa như Bạch Chiến Phong cùng Bạch Tử Hư, Bạch Tử Hư thì ra chính là Bạch Chiến Phong.

Bạch Chiến Phong sớm liền biết rõ Bạch Tử Hư tồn tại, lúc mới bắt đầu cũng chỉ cảm giác Bạch Tử Hư nguy hiểm, lại không biết thực tế, trong thư nói sau khi được Lưu Cảnh chỉ điểm, mới biết hắn là mối họa, là ác linh gút mắc xa xưa chư thần sinh diễn ra, năng lực càng ngày càng mạnh, sẽ làm hại Tây Lương.

Bạch Tử Hư mỗi thời khắc nhất định, sẽ từ trong cơ thể của hắn tỉnh lại, sau đó sẽ từ trong trí nhớ của hắn biết được hết thảy chuyện của hắn. Mà Bạch Chiến Phong nhưng không cách nào biết được tất cả mọi chuyện của Bạch Tử Hư, chỉ có thể cảm giác sự hiện hữu của hắn.

Chiến dịch cuối cùng với Hung Nô, Bạch Chiến Phong định ra kế sách sinh tử - - lương và quân, không thể phát.

Sau lại để cho Lưu Cảnh tẩy đi thông tin cùng trí nhớ, thì Bạch Tử Hư lần nữa thức tỉnh cũng sẽ không biết có chuyện này. Nếu không, Bạch Tử Hư cần phải đợi lần sau thức tỉnh, thà bị hao tổn linh lực cũng cưỡng đoạt thân thể Bạch Chiến Phong.

Bạch Chiến Phong sớm đã tính toán rằng Bạch Tử Hư sẽ thức tỉnh trong trận chiến, trước đó, không có lương thực không tăng binh Bạch Chiến Phong sẽ chết trận.

Bạch Chiến Phong biết rõ, dù cho bị tẩy đi trí nhớ, hắn cũng sẽ thủ thành đến chết.

Bạch Chiến Phong chết, thì Bạch Tử Hư vong.

Hắn không biết Lưu Cảnh là ai, làm sao có thể biết tẩy đi trí nhớ của một người, phía sau truyền thuyết chư thần gút mắc chân thật như thế nào, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Bạch Chiến Phong. Dù là về sau hắn cho rằng nàng cùng Bạch Chiến Phong bội phản, hắn vẫn coi chừng sinh tử ước hẹn bất khả tư nghị này.

Hơn nữa, hắn vì cái gì không tin nàng? Bọn họ từng trải qua, hắn như thế nào cho rằng nàng sẽ phản bội hắn! Cao xử bất thắng hàn. Vị trí của hắn luôn yêu cầu hắn dùng lý trí phán đoán, theo chuyện mà phán. Cho nên, cuối cùng hắn lấy được thiên hạ lại mất đi nàng.

Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, những chuyện sau này, kỳ thật cũng không khó, hắn biết rõ nội tình nhất định phiền phức. Tiên Nghiễn Đài sau khi trở về, hắn đợi nàng tỉnh lại, vừa đi thăm dò.

Một đêm khuya nọ, Lữ Tống tìm đến hắn.

Lữ Tống cho hắn một khỏa đan hoàn, chỉ nói hắn trước uống vào, sẽ cùng hắn nói rõ có chuyện quan hệ Niên Tuyền Cơ.

Niên Tuyền Cơ.

Có quan hệ tới nàng, hắn không nghi ngờ bất cứ gì, dù là kịch độc, hắn cũng uống. Hắn mỗi ngày điên cuồng nghĩ đến nàng, hắn chỉ muốn biết tất cả những gì có quan hệ cùng nàng.

Lữ Tống cười khổ nói, hắn không cách nào hoàn thành nguyện ước của cô gái kia, tìm không ra tung tích Long Tu Văn, về sau hắn suy đi nghĩ lại, rốt cục trộm vào Tiên Nghiễn Đài, lén lấy chí bảo Tiên Nghiễn Đài, có thể hộ tâm mạch tổn hại một lần nữa, nhưng đồng thời nhất định người uống phải có nội lực cao cường, ý chí cực mạnh, nếu không cũng chưa chắc có thể giữ được tính mạng. Nếu không có thuốc này, hắn sẽ không nói ra sinh tử bí mật kia.

Vì vậy, từ miệng Lữ Tống trng, hắn biết tất cả bi thương của nàng.

Đêm đó tâm cổ phát tác, hắn thiếu chút nữa chết đi.

Đêm đó, hắn giống như điên chạy đến Phượng Thứu cung mang nàng trở về tẩm cung của mình, hắn ôm nàng toàn thân lạnh như băng, nói cả đêm với nàng.

Hôm sau, hắn thấy mình đem da thịt của nàng ép tới đỏ bừng, đột nhiên sợ hãi, sợ nàng sau khi tỉnh lại tức hắn, đem quan tài trầm hương lúc trước chuyên chở nàng đến Tây Hải lấy ra, sai người làm thành giường cho nàng.

Đó là quan cữu trăm năm sau của hắn, hắn không quan tâm. Cái hắn quan tâm, đã vĩnh viễn mất đi.

Một năm một năm trôi qua. Đã không có một người đối với hắn nói, A Ly, ngươi như vậy ước thúc chính mình, ngươi không mệt mỏi sao? Ta chờ ngươi cùng nhau ngủ.

Đã không có người kia, mới biết năm năm tháng tháng ngày ngày lúc nào cũng là dài dằng dặc.

Tâm cổ thường xuyên phát tác, tuy có thuốc đan Tiên Nghiễn Đài che chở, lại vẫn muốn vận công chống đỡ, hắn chỉ mặc nó phát tác.

Hắn trong cơn đau đớn bắt đầu kế hoạch.

Tận tốn tinh lực tại chính sự, đem Tây Lương trở nên phồn hoa nhất cường thịnh nhất, vạn nhất hắn chết đi, Long Tử Cẩm cũng có thể làm quân trong thịnh thế.

Hỏi qua Lữ Tống vì sao phải tương trợ. Lữ Tống nói, hoàng cung là địa phương vô tình nhất, có người cải biến cái nhìn của hắn.

Trừ Lữ Tống, không ai biết chuyện của nàng cũng như tất cả kế hoạch của hắn.

Hoàng cung cấm nghiêm, Long Tu Văn không có khả năng chen nhân thủ vào, mặc dù sắp xếp, cũng không thể thám thính tin tức, hắn liền đích thân vì ca ca của hắn chế tạo cơ hội - - chùa Tướng Quốc.

Tự mình huấn luyện tinh binh bí mật di chuyển về thôn nhỏ Yên Hà.

Bảo Long Tử Cẩm thường xuyên đến chùa Tướng Quốc thăm nom Ôn Như Ý.

Long Tu Văn là người đa nghi, không chỉ để một mình Ngọc Khấu Tử tại chùa Tướng Quốc, chân tình Tử Cẩm, mặc dù Long Tu Văn ở trong bóng tối cũng nhìn không ra sơ hở.

Về sau, lại từng bước mà tiến hành.

Đêm trước khi đến Yên Hà trấn, mới nói cho Đoàn Ngọc Hoàn chuyện dời binh ba năm qua, cũng đem quyết định sinh tử cùng Long Tu Văn nói ra, cũng dặn dò chúng quan sau vào miếu làm bộ mất hết võ công.

Long Ngọc Trí cùng Nhạc Tinh Oánh thiếu chút nữa để lộ ra dấu vết, Lữ Tống rất thông minh, đúng lúc đi ra giải thích.

Chỉ có đem nam nhân kia toàn bộ phòng bị không còn, cho là mình đã mất kháng lực, mới có thể ăn giải dược tâm cổ, hạ sát thủ với mình.

Trên thân người kia tử cổ giải, thì trên người mình cổ độc vĩnh viễn sẽ không tái phát. Như vậy không phụ nàng nỗi khổ ngày đó.

Chỉ là, nếu không thực hiện được phương pháp này, hắn liền dùng phương pháp tàn nhẫn nhất chết đi, đổi ca ca hắn đau đớn mà chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi