TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 211

Không câm tâm, giống như dòng xoáy sâu thẳm lặng lẽ đến nhấn chìm anh ta vào trong đó.

Bên góc tường, Đỗ Thu Nghi đưa tay che bụng, ngón tay siết chặt áo, toàn thân run rẩy.

Vẫn là không quên được sao?

Cho dù, Trương Bảo Ngọc nói rõ ràng với anh, cô sẽ không chấp nhận, anh cũng không quên được sao?

Cho dù, chính cô ta nói với anh, cô ta có thai đứa con của anh rồi, anh cũng vẫn không quên được sao?

Từ xa nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, Đỗ Thu Nghi quy người, gương mặt thanh tú những rất lạnh lùng từ từ rời đi.

Nếu anh đã không quên được, vậy thì cô ta sẽ giúp anh là được rồi.

Trương Bảo Ngọc… Cô ta sẽ khiến cô biến mất.

Thấy con gái đột nhiên chuyển về, thím Đỗ rất vui mừng, vội vàng giúp cô ta chuyển vali vào.

Vừa khéo, Nguyễn Thanh Mai cũng ở trong nhà, nhìn thấy Đỗ Thu Nghi thì hơi nhướn mày, không nhanh không chậm nói: “Thu Nghi, không phải dì muốn nói cháu đâu, cháu coi nơi này là nơi nào thế? Nói chuyển đi thì chuyển đi, nói muốn chuyển về là chuyền về? Chúng ta cũng là nể tình mẹ của cháu ở nhà họ Trương nhiều năm mới để cho cháu sống ở đây, không những như thế, ngay cả tiền học phí học đại học, chú Trương của cháu cũng giúp cháu! Cháu thì tốt rồi, lông cánh cứng cáp rồi thì muốn bay đi, biết bên ngoài không tốt lại muốn trở về… Thu Nghi à, đọc nhiều sách như vậy, cũng nên hiểu một chút đạo lý chứ!”

Thím Đỗ lúng túng đứng ở phòng khách: “Bà chủ, là chúng tôi không tốt, bà cũng đừng tức giận, suy cho cùng nó chỉ là đứa trẻ. Còn nữa, tiền học phí học đại học của Thu Nghi, tôi sẽ từ từ trả lại.”

“Không cần! Chẳng quá cũng chỉ có hơn trăm triệu, bà cũng đừng nghĩ nhiều. Với cả,” Nguyễn Thanh Mai vươn tay, uể oải nói: “Hồng Khánh sẽ không cần.”

Thím Đỗ cúi thấp đầu, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Sự nhẫn nhục của mẹ, sự cao ngạo của Nguyễn Thanh Mai đều thu hết vào mắt của Đỗ Thu Nghi, càng hận hơn, càng cảm thấy bất công! Tại sao, cô phải sống loại cuộc sống như này chứ?!

Nguyễn Thanh Mai quét mắt nhìn Đỗ Thu Nghi, nói: “Như này thì tốt rồi, sau này cứ để Thu Nghi đến giúp việc nhà đi, người thêm một người thì nhiều thêm đôi tay, bà cũng không cần vất vả như vậy nữa.”

Biết con gái sẽ không thích, thím Đỗ mỉm cười rất miễn cưỡng, nhưng cũng không có trực tiếp từ chối. Cho sao mấy công việc này đều là bà ta làm, chỉ cần làm tốt, bà chủ cũng sẽ không tính toán là ai làm cả.

Nguyễn Thanh Mai ngáp rồi trở lại phòng của mình.

“Thu Nghi, còn đừng để tâm, bà chủ chính là như vậy, nhanh mồm nhanh miệng nhưng bà ấy cũng không tệ.” Thím Đỗ sợ con gái nghĩ nhiều, vừa sắp xếp đồ đạc vừa khuyên: “Bà chủ thỉnh thoảng còn cho những quần áo mà bà ấy không mặc nữa cho mẹ, rất nhiều bộ đều chỉ mặc có một lần, đều như đồ mới vậy, con nếu như thích thì mẹ giặt đi cho con mặc…”

“Bịch!”

Đỗ Thu Nghi đạp đổ vali xuống san nhà, dọa thím Đỗ giật mình: “…”

Đỗ Thu Nghi lạnh lùng nhìn mẹ của mình: “Mẹ, con là ăn xin sao? Mẹ toàn nhặt đồ mà người ta không mặc về để mặc, còn coi đó như bảo bối, mẹ thích thì thôi đi, còn muốn lấy cho con sao? Thế nào, mẹ cũng hy vọng con giống như mẹ, cả đời này đi làm bảo mẫu cho nhà người ta hả?!”

Đỗ Thu Nghi tất cả những bất mãn trong lòng đều trút lên trên mẹ của mình: “Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của mẹ khúm núm với người ta thì con đều cảm thấy ghê tởm! Tại sao con phải giống như mẹ chứ? Mẹ có biết hay không, chính bởi vì mẹ, mẹ của người đàn ông con yêu mới coi thường con!” Sau khi gầm lên, cô ta đá cửa chạy ra ngoài.

“Thu Nghi—“ Thím Đỗ muốn đuổi theo, không đi được mấy bước thì đầu bị choáng váng phải dựa vào tường: “Thu Nghi…” Nước mắt không ngừng rơi, bà ta biết con gái tâm cao khí ngạo, khó tránh sẽ tức giận. Bà ta cũng muốn cho con gái có một điều kiện tốt nhất, không kém người ta. Nhưng bà ta không có văn hóa, không có tay nghề, trừ đi làm bảo mẫu cho nhà người ta ra thì rất khó tìm dược một công việc có thu nhập tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi