TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 216

Bảo Ngọc mỉm cười cầm cái khác lên, nắm tay anh, tự mình đeo lên ngón tay vô danh của anh. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài cân đối, giống như tay của người làm nghệ thuật. Nhẫn đeo lên tay anh, chiếc dù chỉ là một chiếc nhẫn rất bình thường cũng giống như được đặt riêng cho anh.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn nhẫn trên tay, rõ ràng là chiếc nhẫn be bé, lại có ma lực cực kỳ lớn, trói buộc chặt chẽ cả linh hồn anh, buộc cùng với cô. Nhìn rồi, đôi mắt anh hiện lên ý cười thỏa mãn, mê hoặc lòng người không thể bình tĩnh.

Thanh toán xong, chỉ bốn năm ngàn, nắm tay Bảo Ngọc, hai người ra khỏi tiệm trang sức.

Thỉnh thoảng, Bảo Ngọc cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, khóe miệng sẽ không nhịn được cong lên vài phần. Anh trước nay chưa từng trân trọng một thứ nào như vậy, chỉ vì cô tự mình đeo cho anh.

“Tiêu Mặc Ngôn.” Bảo Ngọc đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt phượng thon dài, lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!”

Anh sững sờ, từ từ ngẩng đầu.

Bảo Ngọc sợ anh không hiểu, cười giải thích: “Chính là đăng ký kết hôn! Chỉ có đăng ký mới có thể trở thành vợ chồng hợp pháp, sau này cho dù có tiểu tam tiểu tứ các thứ thì em đánh cũng là danh chính ngôn thuận.” Xoay người tiếp tục đi: “Em cảm thấy nhiều nghi thức rườm rà như vậy cũng không bằng cầm giấy chứng nhận trong tay…”

Đột nhiên, Tiêu Mặc Ngôn từ phía sau ôm chặt lấy cô.

Bảo Ngọc sững sờ, quay đầu, đối diện với khuôn mặt tràn đầu kinh ngạc của anh: “Tiêu Mặc Ngôn…”

“Anh yêu em.” Anh trầm giọng nói ra câu luôn chất chứa trong lòng.

Yêu cô, yêu toàn bộ của cô, yêu cô cho anh một thế giới.

Ánh mắt cô mềm mại, xoay người, ôm anh: “Em cũng yêu anh, hẳn là rất lâu trước đây đã yêu anh rồi, xin lỗi, em trễ rồi.”

Anh ôm cô, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ đó.

Lần đầu tiên anh cảm thấy bà ta ít nhất đã làm đúng một chuyện chính là cho anh sinh mệnh.

Đưa Bảo Ngọc về nhà, cô muốn xuống xe, anh đột nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô lại thuận thế hôn lên môi cô.

Thạch phi lễ chớ nhìn, kéo cửa xuống xe, để lại không gian cho đường chủ và đường chủ phu nhân.

Quả nhiên, người của Đào Ngột đường đúng.

Hút cho đến lúc môi cô sưng đỏ, anh mới lưu luyến không rời buông ra, sờ sờ môi cô, giọng anh khàn khàn nói: “Bảo Ngọc, em còn muốn anh nhẫn nại bao lâu?”

Khuôn mặt trái xoan của Bảo Ngọc hồng hồng, đôi môi đỏ mê người như bôi mật, nhìn anh hờn dỗi, cô ngượng ngùng dời ánh mắt: “Ngày mai… không phải có thể đăng ký rồi sao, sau đó… chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp rồi…”

Sau đó, tự tưởng tượng!

Tiêu Mặc Ngôn cười, lại cúi xuống hôn cô: “Ngày mai anh tới đón em.”

Bảo Ngọc cúi đầu, xấu hổ đáp một tiếng: “Dạ.”

Đúng lúc này, một chiếc xe tới sau lưng, đèn xe chiếu tới, chiếu lên hai người họ. Bảo Ngọc híp mắt, sau khi nhìn rõ người phía sau, nhanh chóng đẩy anh, ngoan ngoãn xuống xe.

Tiêu Mặc Ngôn nhíu mày, lướt nhìn phía sau.

“A…ba.” Bảo Ngọc ngượng ngùng gọi một tiếng.

Trương Hồng Khánh mở cửa xuống xe, nhìn con gái, không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Bảo Ngọc à, có chuyện gì không thể vào nhà nói sao?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi