TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 235

Cô vốn là người không nên xuất hiện ở đây, có lẽ nhiệm vụ ông trời giao cho cô thật sự chỉ là để bù đắp sai lầm trước đây, dạy anh cách yêu người, dạy anh cách quý trọng… Cho dù cũng sẽ có đau khổ nhưng dù sao cũng là một phần của cuộc đời toàn vẹn.

Cô đi rồi anh vẫn phải sống tiếp.

Đây là sự ích kỷ duy nhất của cô với anh.

Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc, mí mắt cô càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa. Bảo Ngọc nhắm mắt lại, ngủ trong lòng Tiêu Mặc Ngôn.

Người trong ngực không có tiếng động gì, Tiêu Mặc Ngôn siết chặt cánh tay, kề sát vào cổ cô, liều mạng hít lấy hơi thở của cô mới không khiến bản thân trở nên cuồng loạn…

Đứng trước cửa sổ sát đất phòng khách, bóng tối tận tới chân trời, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Điện thoại bên cạnh vang lên.

Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi xoay người, đi tới lấy điện thoại, đối diện truyền ra giọng nói của Thạch: “Cậu chủ Tiêu, điều tra ra rồi… sáng nay cô Trương đã đến bệnh viện…”

Sắc mặt anh lại tái nhợt đi theo từng chữ Thạch báo cáo.

Do dự một lát, Thạch nói: “Cậu chủ Tiêu, tình huống bây giờ của cô Trương rất không ổn…”

Ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như đã trôi qua nửa thế kỷ.

Tiêu Mặc Ngôn bỗng hét lên: “Đi tìm Nghê Thư ! Tìm cô ta, lập tức đi tìm cô ta!”

“Rõ.”

Bàn tay cầm điện thoại khẽ run sau đó “bốp” một tiếng rơi trên mặt đất, anh đau khổ ôm đầu, đập vào tường thật mạnh, hai mắt đỏ lên, khuôn mặt vặn vẹo.

“Sẽ không chết, sẽ không chết, sẽ không chết…”

Anh cứ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại một câu này.

Đến khi máu từ trên trán chảy qua tầm mắt, anh vẫn chưa không lại.

Bảo Ngọc ngủ cũng không được ngon, thời gian tác dụng của thuốc càng ngày càng ngắn, ba viên thuốc giảm đau cũng chỉ được bốn tiếng, sắc trời bên ngoài vẫn tối tăm mờ mịt.

Cô đau đến nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Khi cô nhìn thấy người đang quỳ bên cạnh giường thì giật nảy mình : “Tiêu Mặc Ngôn! Anh sao vậy?!”

Trán Tiêu Mặc Ngôn đang chảy máu, máu vẫn đang lan ra khắp mặt nhưng anh không hề quan tâm, chỉ nắm chặt tay cô, mắt cũng không chớp lấy một lần chỉ nhìn cô chăm chú, sợ rằng một giây sau cô sẽ biến mất.

Bảo Ngọc muốn ngồi dậy nhưng căn bản không cử động được, chỉ có thể lo lắng nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, anh làm sao vậy… Sao lại bị thương?”

“Không được chết… không được chết…” Anh nói đi nói lại như người nói mê: “Bảo Ngọc, không được chết…”

Tim Bảo Ngọc bị đập một kích thật mạnh, vẻ mặt ngưng trọng thất thần, vô lực há miệng nhưng không nói được lời nào.

Anh… vẫn biết rồi.

“Tôi sẽ cứu em! Tôi nhất định sẽ cứu em!” Anh đứng phắt dậy rồi lao ra ngoài.

“Tiêu Mặc Ngôn…” Bảo Ngọc nâng tay lên nhưng không thể giữ được anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi