TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 417

Ăn sáng xong, cô lại uống thuốc. Bảo Ngọc không lo người kia sẽ động tay động chân, nếu muốn gây bất lợi cho mình thì anh ta có quá nhiều cơ hội, vốn không cần vẽ vời thêm chuyện, tối qua để cô chết cóng ngoài trời là được rồi.

Ăn xong cũng có chút sức lực, cô xuống giường, phía cuối giường có một đôi đi biển màu trắng, cô nhìn hai bên, không hiểu sao người đàn ông này lại thích màu sắc cực hạn lại đơn điệu như vậy, không phải đen thì là trắng, đến hoa văn trang trí cũng không có. Chỉ là, anh ta có thể chuẩn bị giày cho cô, vẫn còn có tâm, cho dù là kẻ địch cũng là một kẻ địch có phong độ thân sĩ.

Bảo Ngọc đi giày vào, giày rất rộng rãi, vết thương trên chân cũng bôi thuốc, lúc này đã bớt sưng rồi, chỉ là khi lòng bàn chân chạm xuống đất thì vẫn hơi đau.

Trong phòng không có gì cả, chỉ có một màn chiếu cực lớn, chiếm gần hết cả bức tường. Cô tò mò đi qua đó, cầm điều khiển từ xa đặt trên đỉnh rồi bật lên, trên màn hình lập tức nhảy ra hai nhân vật hoạt hình đáng yêu.

Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc “Tom và Jerrry”, Bảo Ngọc hết sức kinh hãi.

Sao ở đây lại có phim hoạt hình mà Tiêu Mặc Ngôn hay xem?!

Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn ở đây sao?

Bảo Ngọc trừng lớn mắt, những tình tiết liên quan đến tối qua, mạch suy nghĩ trong đầu dần rõ ràng. Người cứu cô bị đóng băng cứng đờ trong rừng, còn có người chăm sóc cô bên giường… chính là Tiêu Mặc Ngôn!

Đúng thế, là anh! Không phải mơ, cũng không phải ảo giác, thật sự là anh!

Kích động qua đi, Bảo Ngọc lại nghi ngờ, nếu là anh thì vì sao phải trốn không gặp cô? Hay là anh chịu sự uy hiếp của người đàn ông kia nên mới tránh không gặp! Không đúng, nói không rõ nữa, nếu anh có thể cứu cô thì chứng mình một điều ở đây anh có thể ra vào tự do! Điều quan trọng nhất là, cô quá hiểu Tiêu Mặc Ngôn, anh tuyệt đối không nhẫn tâm nhìn cô sốt ruột mà không xuất hiện!

Quá hỗn loạn, Bảo Ngọc không còn cách nào giữ được bình tĩnh để phân tích, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm được Tiêu Mặc Ngôn!

Nếu anh thật sự ở đây.

Cô quả quyết chạy ra ngoài, căn phòng này như được cố ý ngăn cách thành một phòng từ đường hầm, vị trí chính giữa bên tay phải là một cánh cửa lớn màu đen nối thẳng ra biển, hôm qua cô đã từng đi. Bên tay trái thì kéo dài vô tận, chắc hẳn xuyên qua khu từng rồi tới đường hầm đi vào toà thành Thạch Đầu.

Tiêu Mặc Ngôn, sẽ ở đâu?

Cô suy nghĩ rồi quay đầu nhìn phía bên trái, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, xoay người đi về phía đó.

Đường hầm rất dài, cứ cách mười mấy mét là lại có một cánh cửa sổ, có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Mặc dù rất đẹp nhưng cô không rảnh thưởng thức, đi thẳng được mười mấy phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đen khác ở đầu kia đường hầm.

Nhìn chằm chằm nó, Bảo Ngọc biết, đằng sau cánh cửa kia chính là toà thành Thạch Đầu quỷ dị đó. Cô hít sâu một hơi, ấn vào tay vịn, dừng sức chuyển động, cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra…

Lòng Bảo Ngọc run lên, chậm rãi đẩy cửa vào, đối diện là một đại sảnh u ám, mặc dù đồ trang trí bên trong rất cũ nhưng vẫn coi như sạch sẽ, nhìn ra được có người thường xuyên tới đây quét dọn. Bài trí trong phòng khách không đơn điệu như căn phòng cô ngủ, sofa, bàn trà, góc tường còn có trưng bày tủ tượu, trên chiếc bàn trà thấp bằng gỗ thật đặt một chiếc máy hát, trên tường treo rất nhiều bích hoạ mang phong cách thời Trung cổ, lò sưởi trong tường có dấu vết củi vừa được đốt lên.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng rón rén đi vào, tò mò nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thấy cốc nước trên bàn, nửa cốc cà phê bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.

Vừa nãy có người ở đây!

Những dấu hiệu cho thấy người này hoàn toàn đang trốn cô. Cô không muốn đoán đó là Tiêu Mặc Ngôn, điều đó thật sự sẽ khiến cô rất khó chịu cho nên cô phải tìm được người đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi