TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 428

Vuốt mái tóc rồi cô xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì lại mở tủ quần áo, lấy một bộ váy liền dài màu trắng đơn điệu để thay, tuỳ ý buộc mái tóc dài ra sau gáy.

Hôm nay là ngày thú ba cô bị nhốt trên hải đảo, cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy được nữa, Tiêu Chí Khiên không tìm được cô cũng sẽ sốt ruột đến phát điên! Cho dù không thể trốn ra ngoài thì cô cũng muốn tìm thiết bị thông tin, nghĩ cách gửi tín hiệu cho Tiêu Mặc Ngôn cũng được. Cho nên, cô chỉ có thể tiếp cận người đàn ông tên Tuyệt đó!

Nghĩ xong, cô lập tức đẩy cửa ra ngoài, không ngoài ý muốn, bữa sáng đã ở ngoài cửa. Bảo Ngọc gần như là theo thói quen, không nhìn bữa sáng phong phú mà nhìn tấm thẻ đặt dưới chiếc đĩa.

Hôm nay trên đó viết: Cô mang đến một cảm giác khoái lạc kỳ lạ…

Bảo Ngọc nhíu mày, không biết câu này của anh ta có hàm ý gì.

Khoái lạc kỳ lạ? Là chỉ cô bị nhốt ở đây giống như chuột bạch trong lồng à?

Khi ăn sáng, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bên bờ biển, Bảo Ngọc vội vàng ăn vài miếng rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Tuyệt đã đi rất xa, một mình trên bờ biển, áo gió màu đen bị gió thổi bay vạt áo lên cao.

“Này!” Bảo Ngọc gọi từ phía sau, anh ta không quay đầu, dường như không nghe thấy.

“Tuyệt!”

Khi tên anh ta được thốt ra từ miệng cô, bước chân anh ta bỗng dừng lại.

Bảo Ngọc thấy anh ta dừng lại thì chầm chậm đi tới, vết thương trên đầu gối đã đóng vảy, còn đau hơn hôm qua, chỉ cần bước lớn là sẽ lại khiến vết thương rách ra nên cô chỉ đành đi chậm lại.

Đến khi cô đi tới, anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đến đầu cũng không quay lại.

Khi đến gần anh ta, Bảo Ngọc lại hơi tò mò, không biết hôm nay anh ta sẽ mang khuôn mặt thế nào?

Vòng tới trước người anh ta, khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, cô hơi sững sờ: “Anh…”

Bảo Ngọc nhíu mày, giọng nói cũng hơi phản cảm: “Vì sao anh lại làm vậy?”

Đôi mắt đẹp không chút gợn sóng, nhẹ nhàng nhìn cô chăm chú, chậm rãi, thấp giọng nói: “Tôi biết cô lo lắng cho ông ấy, tôi chỉ muốn nói cho cô, ông ấy không sao, đã xuất viện rồi.”

Nghe được lời anh ta, Bảo Ngọc mím môi, di chuyển ánh mắt: “Anh không cần làm như vậy.”

Biến khuôn mặt thành dáng vẻ của ba, cảm giác thật sự rất quỷ dị, cô không muốn trút giận lên người khác. Đối với khuôn mặt của ba, dù thế nào cô cũng không tức giận được. Có điều nghe nói ba không sao, cũng là một tia an ủi.

“Cô không thích thì tôi không làm nữa.” Tuyệt mỉm cười, rất tự nhiên, rất phong tình.

Anh ta đưa tay gỡ lớp da người trên mặt xuống, mặt nạ bị xé rách, Bảo Ngọc ngây người, khi ngẩng đầu lên lai thấy khuôn mặt nhã nhặn hôm qua.

Xem ra, anh ta đã dự định trước là cô không thích nên đã có chuẩn bị từ trước.

Bảo Ngọc nheo đôi mắt phượng diễm lệ, ngũ quan xinh đẹp, phủ một tầng sương mỏng. Cô ghét cảm giác chuyện gì cũng bị người khác dòm ngó, đặc biệt còn là người đàn ông đáng sợ như này, mỗi lời nói hành động của cô, thậm chí đang nghĩ gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta!

Dọc theo bãi cát, anh ta từng bước từng bước đi về phía trước, đang nghĩ gì đó, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Bảo Ngọc đi theo, ánh mắt xoay chuyển, hỏi không để lại dấu vết: “Trên hải đảo này chỉ có mình anh sao?”

“Còn có cô mà.” Anh ta xoay người, đôi mắt đào hoa sáng rỡ.

Đuôi lông mày Bảo Ngọc run rẩy, giao tiếp cùng anh ta thật sự là khảo nghiệm tính nhẫn nại! Cô bình tĩnh lại rồi hỏi: “Bữa sáng là anh làm à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi