TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 441

Bảo Ngọc vội vàng đỡ anh ngồi lên sofa rồi vội vàng mở hốc tối trên tường. Cô lại lấy hòm thuốc ra lần nữa, nhìn thấy một đống bình thuốc tạp nham trong hòm, vội vàng hỏi: “Bình nào là thuốc hạ sốt?”

Tuyết rũ mắt nhìn thoáng qua rồi chỉ một bình thuốc nhỏ màu đen. Bảo Ngọc lập tức lấy ra, mở nắp rồi ấn một viên thuốc vào miệng anh. Thấy anh nuốt xuống một cách khó khăn, vẻ mặt cũng hơi văn vẹo thì có thể biết giờ khắc này anh phải chịu đựng đau đớn như thế nào.

Bảo Ngọc từ đầu đến cuối vẫn cau lại. Vết thương trên người anh đều do cô ban cho. Nói không áy náy, chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng lừa không nổi. Nhưng, nhớ đến Ngọc Diệp, cô lại không thể bình tĩnh nối. Đôi mắt nhìn chằm chằm anh cũng tràn ngập mâu thuẫn. Cảm giác này cũng giống với cảm xúc với anh vậy, đâu đâu cũng có bóng dáng của Tiêu Mặc Ngôn, nhưng lại không phải anh…

Rất mâu thuẫn, mẫu thuẫn đến mức khiến cô khó có thể kiềm chế nổi.

Uống xong thuốc, Tuyệt nhìn thấy nước đã đâng lên đến mắt cá chân rồi thì chống đỡ đứng dậy, khởi động một cơ quan ở bên hông tường. Bên trong là một túi đồ cần thiết, để thực phẩm khô và nước, một ít công cụ và thuốc tiêu viêm. Sinh tồn trên hòn đảo này thì không thể tránh khỏi các loại tình huống ngoài ý muốn. Anh đã sớm quen rồi, ở đâu cũng có loại túi đồ cần thiết này.

Tuyệt trở lại nói: “Lên lầu.”

Anh thuận dòng nước bước ra ngoài, Bảo Ngọc lập tức theo sau. Khi anh lên lầu, rõ ràng bước chân không vững. Chỉ là hơn chục bậc thang ngắn ngủi, nhưng đã vài lần anh gần như trượt ngã cầu thang. Bảo Ngọc đi theo sau anh, trong lòng bỗng có cảm giác lo lắng khó hiểu.

Lúc đến tầng ba, Bảo Ngọc bước đến trước phòng giam Ngọc Diệp, quay người nhìn anh. Cô thở dài rũ mắt, giọng nói không khỏi dịu đi: “Tuyệt, mở cửa ra có được không? Cô ấy giống như bị thương rồi, tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi.”

Người đàn ông đối diện với vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt hơi gian tà thờ lờ liếc mắt nhìn cánh cửa căn phòng giam kia. Giọng nói anh yếu ơt nhưng lại lộ ra mê hoặc ghê người: “Trước khi mưa bão sấm chớp kết thúc, cô ta chỉ có thể ở đây.”

“Vì sao?”

“Vì, cô ta sẽ trở thành gánh nặng của cô.” Anh nói thẳng, không chút tình cảm nào.

Trận mưa bão này là lần kinh khủng nhất mà anh từng trải qua. Ai cũng không đoán được vài tiếng sau sẽ xảy ra chuyện gì! Trước đó, anh sẽ không cho phép người liên lụy bọn họ được phép tồn tại!

“Đó là việc của tôi!” Bảo Ngọc kích động nói: “Bây giở, thả cô ấy ra! Coi như tôi cầu xin anh!”

Tuyệt đứng mệt rồi, nên chầm chậm dựa vào tường ngồi xuống. Anh chống một chân, ngước đôi mắt nủa kép và khẽ nở một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy rất đẹp, rất quyến rũ: “Nếu như bây giờ cô lại cầu xin thay cô ta, tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ.”

“Anh!” Bảo Ngọc oán hận trừng mắt nhìn anh. Cô biết, tên này nói được làm được!

Bên trong truyền đến tiếng nói khàn khàn của Ngọc Diệp: “Bảo Ngọc… Anh ta nói đúng, nghe lời anh ta đi.” Rõ ràng, cô ấy cũng nghe thấy lời bên ngoài.

Tình trạng của cô trong lòng cô hiểu rõ. Coi như có thể sống mà ra ngoài thì phân nữa cũng sẽ trở thành người tàn tật. Chứ đừng nói, trong tình trạng nguy hiểm như thế này, lại để Bảo Ngọc mạo hiểm tính mạng cứu mình.

“Ngọc Diệp…” Đương nhiên Bảo Ngọc hiểu ý của cô, lại càng thêm xót thương cho cô gái này, nhưng cô lại vững tin, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cũng sẽ không bỏ mặc Ngọc Diệp!

Gật đầu tỏ ý khen ngợi, sự thức thời của mình sẽ giúp cô tạm thời sống lâu hơn …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi