TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 443

Tiêu Mặc Ngôn cắn chặt hàm dưới, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chú về phía trước.

Ở đó, Bảo Ngọc chính là ở đó!

Không nhìn anh nữa, ông lão dùng tẩu thuốc lá đập mạnh vào đầu Tiểu Cường: “Mau nói với tên nhát gan đó đi!”

Tiểu Cường vâng một tiếng, lập tức liên lạc lại với Đinh Khiên, hai chiếc máy bay điều chỉnh phương hướng, bay về phía một hoàn đảo gần nhất. Chưa đến mười phút đã đáp xuống lục địa.

Cửa trực thăng mở ra, người bên trong lần lượt nhảy xuống, chị Điềm, Thạch và Đinh Khiên đi một chiếc, Tiêu Mặc Ngôn, ông lão và cả Tiểu Cường ở một chiếc khác.

Một chuyến sáu người, đứng trên một hòn đảo xa lạ, bầu trời âm u nặng nề, mưa rơi lất phất. Thạch bảo Đinh Khiên và Tiểu Cường đi xung quanh xem thử, anh ta dựng tạm lều để mọi người nghỉ ngơi tạm thời, chị Điềm phụ trách chuẩn bị đồ ăn.

Chị ta đun nước trước, ngâm một ấm trà cho ông lão: “Ông, đây là trà Phổ Nhĩ mà ông thích nhất.”

Ông Hình vui vẻ nhận lấy: “Không tồi, khen cho cô còn nhớ!” Uống một ngụm, ông chợt hỏi: “Cô Điềm, cô thiện lương đôn hậu như vậy, sao lại dọa ba của thằng Khiên chạy mất vậy?”

Chị Điềm giậm chận, cố ý nói thấp giọng xuống: “Ông! Sao ông lại nhắc đến việc này rồi? Ông được nói trước mặt Đinh Khiên!”

Ông Hình lắc đầu cười khổ: “Cô đấy, vẫn thật sự giấu nó. Bỏ đi, tôi cũng lớn tuổi rồi, chẳng lo nổi chuyện của các cô, tự lo cho mình đi.”

“Biết rồi” Chị Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn đứng đó không xa, không vui nói: “Mấy ngày nay, cũng khiến cậu Tiêu chịu đủ rồi, không ngủ nghỉ, cũng chẳng ăn cơm, nếu như không tìm thấy Bảo Ngọc nữa, cơ thể này của cậu ấy sớm muộn cũng sẽ đổ gục thôi.”

Ông Hình quét mắt về bên kia, nhíu mày: “Tôi đi xem thử.” Buông ấm trà xuống, đứng dậy bước qua đó.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn cứ đứng mãi ở rìa của hải đảo, mặt hướng ra biển, gương mặt tiều tụy, thấp thoáng vài tia bất an. Hốc mắt trũng dần xuống, Bảo Ngọc mất tích trong ba ngày này, anh vốn không hề chợp mắt, không kể đêm ngày, chỉ biết tìm kiếm cô. Bây giờ, cuối cùng đã có tin tức của cô thì lại bị thời tiết đáng chết ngăn cản bước chân!

Anh hận không thể gắn lên đôi cánh, cứ như vậy bay đến bên cạnh cô, nói với cô, không cần sợ, có anh ở đây, không cần sợ gì cả…

Lúc này, ông Hình bước tới, xem tuổi tác đã qua 60, mặc một bộ Hán phục màu đen, một tay chắp sau lưng, một tay cầm chiếc tẩu thuốc lá trước giờ chưa từng rời khỏi người, sau gáy buộc một bím tóc đuôi sam bằng dây nịt năm màu, đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, nâng mí mắt hơi sưng lên, liếc anh, ngồi xổm trên đất, hút mấy hơi thuốc, lại thổi ra từng vòng khói.

Qua hồi lâu mới lên tiếng: “Việc này lẽ ra tôi nên nói sớm với cậu.”

Tiêu Mặc Ngôn không trả lời, dường như coi ông ấy không tồn tại vậy, lặng nhìn những đợt sóng hung dữ cuộn trào, chỉ là chìm đắm trong thế giới của mình.

Lại hút mấy hơi thuốc, gõ túi thuốc lá khô cứng xuống đất, thở dài nói: “Khi tôi phát hiện ra đứa trẻ đó, nó bị nhốt trong hầm, bị dày vò đến không thành hình, đám bác sĩ khốn nạn thất đức tám đời đó, trói đứa trẻ nhỏ như vậy lại làm đồ chơi, thẳng tay khiến một đứa trẻ lanh lợi thành chẳng giống người, cũng chẳng giống quỷ.”

Ngẩng đầu, lại liếc Tiêu Mặc Ngôn, sâu xa nói: “So với cậu, nó mới thật sự là người thật sự sống trong địa ngục.”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn không trả lời, cho dù điều này đối với anh mà nói cũng được coi là một tin tức chấn động, anh cũng keo kiệt không cho chút cảm xúc nào: “Vì sao lại giấu tôi?” Anh lạnh lùng nói, âm thanh lạnh lẽo đến u cốc thâm sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi