TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN



Thành chủ hơi ngừng lại một chút liền nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:- Thỉnh an à, ta xem ra nó đến vì Hàn Thước đấy.Con gái của mình thế nào thì thành chủ hiểu quá rõ rồi, Trần Thiên Thiên làm gì có lòng dạ đi thỉnh an bà chứ.

Không việc thì không lên điện Tam Bảo mới là nguyên nhân thật sự.Mặc dù Trần Thiên Thiên giờ không còn là Trần Thiên Thiên ngày trước, nhưng không thể không nói hai người ở vài phương diện vẫn khá đồng điệu.Tang Kỳ vội vàng nói:- Thành chủ nói đúng ạ, Tam công chúa, cô bé nói..Lời chưa nói hết thì chưa thấy Trần Tiểu Thiên đến đã nghe tiếng nàng vọng vào trước.- Mẫu thân..Thành chủ và Tang Kỳ còn chưa quay đầu lại thì Trần Tiểu Thiên đã vội vàng xông tới, nhìn xung quanh một vòng thấy được một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ nhất, mặc trên người trang phục hoa lệ nhất liền biết ngay là bà.Trần Tiểu Thiên nhấn giọng nói:- Mẫu Thân, ngài mau thả Hàn Thước đi.Thành chủ không quay đầu nhìn mà tiếp tục trang điểm, hoàn toàn không muốn để ý đến Trần Tiểu Thiên.Tang Kỳ ở bên cạnh mở miệng khuyên nhủ:- Tam công chúa, đêm tân hôn hôm qua Hàn thiếu quân có ý đồ mưu hại ngài, theo luật phải chém, công chúa cần gì xin tha thứ cho hắn mà khó xử thành chủ ạ.Trần Tiểu Thiên nghe vậy thì vội vàng giải thích:- Mẫu thân, hôm qua Hàn Thước không có ý hạ độc hại người, đều do con hàm oan hắn.

Hơn nữa đêm qua con vốn không hề trúng độc chẳng qua do say rượu mà thôi.Tang Kỳ nói:- Tam công chúa rộng lượng, trước đây nghìn chén không say vì sao tối qua mới một chén đã gục ạ?Trần Tiểu Thiên nghẹn lời:- Ta..Đồng hồ nước trên bàn lại rơi xuống từng giọt, Trần Tiểu Thiên nhìn thấy nó không biết nghĩ tới điều gì, nàng vội vàng hỏi:- Khi nào Hàn Thước bị hành hình.Tang Kỳ đáp:- Hồi bẩm quận chúa, giữa trưa canh ba ạ.Trần Tiểu Thiên thoáng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lại hít sâu một hơi, vội hỏi:- Giờ là canh mấy rồi?Tang Kỳ đứng yên đáp:- Giữa trưa, một khắc rồi ạ.Trần Tiểu Thiên muốn điên rồi:- Hiện giờ đã một khắc trưa rồi ông còn hỏi ta chuyện rượu chè à, mạng người quan trọng hơn chứ tửu lượng của ta có gì hay ho chứ.Không đợi Trần Tiểu Thiên nói xong thì Thành chủ đã đập bàn, cắt ngang lời nàng mà trách mắng:- Tất nhiên quan trọng, con là con gái của ta, thân thể quý báu.


Đừng nói con say ngất đi, cho dù chỉ một sợi tóc của con cũng là chuyện lớn, sao có thể đem ra đùa giỡn được.Thấy thành chủ tức giận khiến mọi người trong phòng đều quỳ xuống.Trần Tiểu Thiên bị Thành chủ dọa sợ, liền đổi vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nói nhỏ:- Hung dữ quá..Nhìn dáng vẻ hoang mang lo lắng của Trần Tiểu Thiên, Thành chủ bất đắc dĩ mềm lòng, đành dịu giọng lại.- Thiên Thiên, Thành Hoa Viên chúng ta dựa vào mỏ than mới có thể hưởng thụ phú quý.

Trước tới nay, thành Huyền Hổ luôn chủ trương nam tôn nữ ti, đàn ông làm chủ, họ không đội trời chung với chúng ta, thậm chí còn nhòm ngó chằm chằm mỏ than của thành ta.

Trong tình huống này thành chủ Huyền Hổ trước nay vẫn kiêu ngạo bất tuân lại chủ động để con trai duy nhất của lão ở rể thành Hoa Viên.

Nói là hữu nghị nhưng ai biết được ông ta có thật tâm đầu hàng hay có mưu đồ khác đây.Thành chủ dẫn dắt từng bước mà Trần Tiểu Thiên lại bày ra vẻ mặt sống không còn gì quyến luyến và nhìn chằm chằm từng giọt nước đang nhỏ xuống của đồng hồ.Thành chủ thấy thế tiếc hận lắc đầu, nói lời thành khẩn:- Mà thôi, những đạo lý này ta nói nhiều lần rồi, nếu con có thể hiểu thì đã sớm giúp ta phân ưu.

Hàn Thước vốn định lập gia đình với Sở Sở, mà con lại cư nhiên ép hôn trên đường..Thấy thành chủ muốn kể tội nàng, Trần Tiểu Thiên vội vàng cắt ngang, tội nghiệp cầu khẩn:- Con biết sai rồi, con đền còn không được ạ? Con không diễu phố, không tế trời, không bái đường, không động phòng..

ngài coi như lần thành thân này không có được không, thả hắn ra để hắn kết hôn với Sở Sở đi ạ.Nghe được câu này thì Thành Chủ đột nhiên phát giận:- Cả thành đều biết con cướp hôn rồi, Sở Sở còn muốn Hàn Thước nữa à?Trần Tiểu Thiên:* * *Tình cảm nam nữ chính có thể dùng nhiều cách để thúc đẩy nhưng mấu chốt là Hàn Thước không thể chết được.Trong lúc rối rắm, Trần Tiểu Thiên bỗng nảy ra sáng kiến, tay che lấy bụng mình, bày ra vẻ mặt bi thảm.Trần Tiểu Thiên thảm thiết nhìn thành chủ:- Con hiểu mà, nhưng hắn không hiểu.Thành chủ sửng sốt.Tang Kỳ sững sờ.Tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn.Trần Tiểu Thiên thấy mọi người không phản ứng gì liền giả vờ lấy tay che miệng mà nôn ọe:- Ọe..


con như vậy..

ngài hiểu không ạ?Thấy thế Thành chủ thầm hô không hay, vừa muốn hỏi thì Trần Tiểu Thiên đã nhào lên mặt bàn, cầm lấy hộp ô mai ăn lấy ăn để.Trong chớp mắt nàng suýt nữa đã nhổ hết ra.Khốn thật, chua quá đi.Trần Tiểu Thiên cố nhịn chua, càng ăn càng thấy buồn nôn, càng buồn nôn càng ăn thật nhiều, vừa ăn vừa nôn.Người hầu bên cạnh vội vàng bước đến chăm sóc.Thành chủ thấy Trần Tiểu Thiên như vậy thì đã hiểu hết.Tang Kỳ cau mày nhìn về phía thành chủ, nhỏ giọng hỏi:- Thành chủ, có cần mời đại phu đến khám không ạ?Thành chủ trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên cả giận quát:- Mời đại phu cái gì.

Chuyện này đại phu có thể hiểu như ta à?- Vâng Thành chủ.Trần Tiểu Thiên vừa ôm bụng vừa cẩn thận quan sát thành chủ, thấy bà giống như đã tin rồi liền nôn tiếp một trận nữa.Thành chủ tiếc hận nhìn dáng vẻ của Trần Tiểu Thiên, nghiêm mặt nói:- Của người nào?- Không biết ạ.


Coi như là của Hàn Thước vậy.Trần Tiểu Thiên mờ mịt lắc đầu đáp.Chỉ nghe thấy một tiếng "đùng" vang lên, Thành chủ cầm trâm cài đầu ném một cái, tức giận đến độ muốn chém người.Nhưng rốt cuộc vẫn là đứa con gái mà mình yêu thương nhất, dù làm sai gì thì bà vẫn luôn nguyện ý bao dung nàng vài phần.Cuối cùng Thành chủ gắng gượng cố nén lửa giận, trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên nói:- Phóng đãng, hôm kia Hàn Thước vừa vào thành, hôm qua mới kết hôn, hôm nay con liền..

đã có..Dứt lời Thành chủ chỉ vào bụng Trần Tiểu Thiên mà quát.Trần Tiểu Thiên vờ như lợn chết không sợ nước sôi tiếp tục ngồi đó.Thành chủ mắng tiếp:- Con cái đồ không có chí tiến thủ, con dù sao cũng là con gái của ta, dù cho Thành Hoa Viên không bó buộc nữ tử như thành Huyền Hổ thì cũng phải có lễ nghĩa phép tắc, con đường đường là con gái thành chủ lại không để tâm quy củ thể thống gì cả.Giọt nước lại rơi tí tách..Vẻ mặt Trần Tiểu Thiên miễn cưỡng gượng cười nhắc nhở:- Mẫu thân, giữa trưa hai khắc rồi ạ.Thành chủ ngừng lời, nhìn sang Tang Kỳ.

Tang Kỳ bất đắc dĩ gật đầu với thành chủ.Thành chủ nói:- Tang Kỳ, nói với Hàn Thước nếu hắn chịu nhận đứa bé này thì ta sẽ tha tội cho hắn.Nghe được mệnh lệnh của Thành chủ, Tang Kỳ vội vàng lên tiếng, sau đó uyển chuyển rời đi.Thành chủ lại nhìn đồng hồ nước, hơi lo lắng giục:- Ông đi nhanh lên.Tang Kỳ nghe vậy liền tăng tốc độ bước chân nhanh hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi