TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN

Văn tự trên đồ án rất xa lạ, nàng đã từng xem qua rất nhiều văn tự cổ nhưng loại văn tự này là lần đầu tiên nàng thấy. Rốt cuộc thân phận của người này là gì, vì sao trên lưng nàng lại có đồ án như vậy?

"Dương Mạn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Thứ này..." Độc Cô Thiên có chút gấp, nàng không phải dược y sư hay đan y sư cho nên chỉ đành hỏi Dương Mạn.

"Ta đã xem qua, cơ thể trừ bỏ mất máu quá nhiều hoàn toàn không có dấu hiệu nguy hiểm khác. Trước tiên đợi nàng tỉnh lại sau đó lại hỏi rõ." Dương Mạn so với Độc Cô Thiên bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng cho Dạ Nguyệt uống một ít linh dược khôi phục sức khỏe, còn lại chỉ có thể chờ nàng ấy tỉnh lại mới có thể hỏi rõ.

Hai canh giờ sau Dạ Nguyệt có dấu hiệu tỉnh lại, Độc Cô Thiên gấp gáp hỏi: "Tiểu Nguyệt, thấy sao rồi?"


Dạ Nguyệt chậm rãi mở mắt, cơ thể nàng ngoại trừ có chút mệt mỏi ra hoàn toàn không có dấu hiệu nào khác, cảm giác đau đớn khi nãy biến mất giống như chưa từng xuất hiện.

"Dạ Nguyệt, sau lưng ngươi có một đồ án ngươi có biết không?" Dương Mạn đợi Dạ Nguyệt thích ứng một chút liền hỏi.

Dạ Nguyệt nghe nàng nói trên lưng mình có đồ án thì hơi chút nhíu mày, nàng nhớ kỹ lúc trước trên lưng chính mình hoàn toàn không có, như vậy đau đớn đột nhiên khi nãy chỉ sợ liên quan đến đồ án này.

Dạ Nguyệt lắc đầu khiến Dương Mạn có chút ngoài ý muốn, nàng lấy tờ giấy đã vẽ đồ án đưa cho Dạ Nguyệt xem.

Dạ Nguyệt cầm tờ giấy cẩn thận nhìn kỹ, những văn tự trên đồ án nàng chưa từng gặp qua nhưng lại có một cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt là ký hiệu chính giữa đồ ám, nàng có loại cảm giác nó thuộc về chính mình.


"Khi nãy ta kiểm tra cho ngươi lần nữa thì phát hiện đồ án đã biến mất. Còn một chuyện quan trọng nữa, đó là linh lực của ngươi khôi phục." Dương Mạn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu kiểm tra cho Dạ Nguyệt hoàn toàn không thấy bất kỳ loại linh lực nào dao động. Nhưng sau khi đồ án biến mất nàng kiểm tra lần nữa lại phát hiện linh lực của Dạ Nguyệt xuất hiện.

Dạ Nguyệt lập tức kiểm tra trong cơ thể, giống như lời Dương Mạn nói, linh lực trong cơ thể nàng đã trở lại, còn ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.

Độc Cô Thiên nghe linh lực Dạ Nguyệt khôi phục đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị vui mừng thay thế "thật tốt quá. Nhưng mà tiểu Nguyệt rốt cuộc là kẻ nào đánh lén ngươi? Ngươi mau nói, ta nhất định không tha cho hắn."

"Không ai, do đồ án" Dạ Nguyệt trả lời không ngoài dự đoán của Dương Mạn. Nàng đối với đồ án của Dạ Nguyệt rất có hứng cho nên nói vài câu liền tạm biệt hai người Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên, trở về phòng nghiên cứu đồ án.


Độc Cô Thiên thấy Dương Mạn rời đi, nghĩ đến Dạ Nguyệt cần nghỉ ngơi, cho nên dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe rồi về phòng

Dạ Nguyệt nhắm mắt, nghĩ đến cảm giác quen thuộc đối với đồ án kia, nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cố gắng lục loại trong ký ức của mình xem thử đã thấy ở đâu. Nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có.

Nghĩ đến linh lực khôi phục, Dạ Nguyệt có chút vui vẻ tuy rằng không biết vì sao đột nhiên khôi phục nhưng có thể chắc chắn việc này liên quan đến đồ án trên lưng nàng. Còn hiện tượng mặt trăng máu kia cũng có điều bất thường. Những chuyện này tạm thời nên gác một bên, chính mình hiện tại cần thiết nhất là đi tìm Ngũ linh châu, giúp Thần Nhi trở về. Nếu gặp Thần Nhi nàng có thể hỏi về chuyện đồ án.

Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt liền nói ra quyết định của mình cho Độc Cô Thiên. Độc Cô Thiên nghe nói phải rời khỏi đây, ngoài mặt đồng ý với Dạ Nguyệt, nhưng thực chất trong lòng có chút không tha. Đặc biệt là đối với một người.
"Các ngươi rời đi?" Dương Mạn đối với quyết định này của hai người cũng không ngạc nhiên. Mắt phượng lướt nhẹ qua hai người, dừng lại chỗ Độc Cô Thiên một chút nhưng rất nhanh liền rời đi.

Nhìn thấy sự xác nhận của Dạ Nguyệt, Dương Mạn lấy ra Hoàng Tinh Ấu đưa cho Dạ Nguyệt: "Thứ này trả lại ngươi."

Dạ Nguyệt không có cầm lại Hoàng Tinh Ấu chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ: "Tặng ngươi"

Dương Mạn lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, thứ này rất quý giá. Ta nghĩ sau này ngươi nhất định sẽ cần cho nên cứ giữ lại đi."

Dạ Nguyệt không nói lời nào nữa, nhưng thái độ im lặng của nàng chứng minh nàng không muốn thu lại nó. Hai người chuyển thành trạng thái giằng co cuối cùng Độc Cô Thiên chỉ đành làm người hoà giải: "Dương tiểu thư, ngươi là dược y sư đối với thứ này nhất định hiểu rõ hơn bọn ta. Chi bằng ngươi cứ nhận lấy xem như tạ lễ của bọn ta đối với ngươi được không? Xin ngươi nhận đi a."
Dương Mạn im lặng, Độc Cô Thiên nhìn nàng ánh mắt mang theo cầu khẩn, nàng đối với tính tình đại băng sơn tương đối hiểu rõ, nàng ấy là người nói một là một, hai là hai, tuyệt sẽ không rút lời. Thứ này nếu Dương Mạn không lấy thì chỉ có nước đem quăng đi a, nàng thật không đành lòng nhìn bảo vật bị quăng khắp nơi.

"Như vậy đa tạ" Dương Mạn biểu tình đanh lại, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần, nàng đem Hoàng Tinh Ấu bỏ vào nhẫn trữ vật, không nói lời nào nữa.

Khi nãy nghe được Độc Cô Thiên nói thứ này là tạ lễ, nàng trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu thậm chí là tức giận.

Độc Cô Thiên gãi đầu, nàng cảm thấy hình như Dương Mạn đang tức giận nhưng lại không biết vì sao nàng ấy lại giận. Tuy rằng không biết vì sao nàng giận nhưng Độc Cô Thiên quyết định mặc kệ nguyên nhân, hống nàng vui vẻ vẫn là quan trọng nhất: "Dương tiểu thư, ta..."
Độc Cô Thiên còn chưa nói hết câu đã bị Dương Mạn giành trước, nàng đứng dậy thần sắc lạnh lùng nói: "Ta có việc đi trước, hai vị tự tiện."

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để bóng lưng mảnh khảnh có mềm yếu cùng cô độc. Độc Cô Thiên nhìn theo bóng lưng của nàng, mấy lời nói trong đầu cũng biến đi đâu mất, ánh mắt khoá chặt lấy bóng lưng người kia, tay phải đặt lên ngực trái, trái tim nàng hình như đang âm ỉ hoà tan cảm giác đau lòng cùng xót xa.

"Đi thôi" Dạ Nguyệt liếc nhìn nàng một chút, sau đó đứng dậy đi ra cửa, Độc Cô Thiên lẳng lặng một lúc cũng hồi thần, chậm rãi đi theo phía sau Dạ Nguyệt.

Thế nhưng hai người vừa bước khỏi cửa thì bị một đám vệ binh chặn lại.

Một nam nhân thân hình to cao, gương mặt mang theo nét cương nghị góc cạnh trên người mặc một bộ áo giáp ngân bạc bên ngực trái in ký hiệu của Dược thành, hắn đi đến trước mặt hai người trầm giọng nói: "Hai người các ngươi bị tình nghi gϊếŧ chết hai thủ vệ hiện tại mời các vị đi theo chúng tôi về Vệ phủ."
Dạ Nguyệt không nói lời nào, cũng không nhúc nhích hay quan tâm đến bọn họ, mà đứng bên cạnh nàng Độc Cô Thiên nhíu mày nhìn vị đội trưởng nói: "Xin hỏi các vị nói chúng ta phạm tội có chứng cớ gì không?"

Vị đội trưởng kia cũng là người nói lý lẽ, kiên nhẫn nói: "Có người nhìn thấy các ngươi động thủ với bọn họ."

Độc Cô Thiên nghe vậy, biết sự việc này không đơn giản, nếu hiện tại hai người cùng đám vệ binh này động thủ, tránh thoát bọn họ rời khỏi Dược Thành cũng không phải không thể, nhưng như vậy sẽ liên lụy đến Dương Mạn.

"Tiểu Nguyệt, chúng ta..." Độc Cô Thiên khó xử nhìn Dạ Nguyệt, nàng biết Dạ Nguyệt trước nay tùy ý, không thích người khác bắt ép nàng. Nhưng chuyện này...

"Đi thôi" Dạ Nguyệt không nói nhiều lắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị đội trưởng kia. Vị kia bị nàng nhìn đến toàn thân rét run.
Độc Cô Thiên nghe vậy liền vui mừng, nhìn Dạ Nguyệt trịnh trọng nói: "Tiểu Nguyệt, tin ta, ta sẽ chứng minh chúng ta vô tội."

Dạ Nguyệt không nói nhưng Độc Cô Thiên đọc hiểu ánh mắt của nàng, nàng ấy tin nàng.

Vị đội trưởng kia cũng không nhiều lời nữa, phất tay ra hiệu cho đám vệ binh trở về. Hai người Độc Cô Thiên cùng Dạ Nguyệt bị bốn tên vệ binh kèm hai bên, chậm rãi đi về phía Vệ phủ.

Lúc này Dương Mạn cũng đã nhận được tin tức, nàng lập tức đi ra ngoài. Nhìn thấy Độc Cô Thiên cùng Quân Dạ Nguyệt bị bốn tên vệ binh áp giải mà đi, lập tức cao giọng nói: "Các vị xin dừng bước."

Vệ binh đội trưởng nghe có người hô thì dừng bước quay đầu nhìn xem người nói là ai. Dương Mạn cũng chậm rãi đi đến, ánh mắt lạnh lùng không chút che giấu nhìn vị đội trưởng kia: "Vệ phủ người thật rảnh rỗi, thế nhưng quấy rối đến Dương phủ của ta."
Vị đội trưởng nghe nàng nói chuyện không chút nào tôn trọng Vệ phủ, trong lời nói còn bao hàm châm chọc, mỉa mai vẻ mặt trầm xuống, không vui nói: "Vị này cô nương , chúng ta Vệ binh đang làm việc xin đừng xen vào."

"Chuyện của người khác ta không quản, cũng không rảnh để quản, nhưng bọn họ là khách nhân của ta, chuyện này ta quản định rồi. Các ngươi trở về nói cho Ôn Thư Nhiên, ngày mai Dương Mạn đến bái phỏng hắn." Dương Mạn thần tình lạnh nhạt, lấy ra một cái lệnh bài quăng cho vị đội trưởng kia.

Đội trưởng kia vừa cầm lấy lệnh bài lập tức sửng sốt, đây là lệnh bài của thành chủ, như thế nào nữ nhân này lại có? Trong lòng kinh hãi không thôi, hắn lập tức cúi đầu đối với Dương Mạn nói: "Chuyện Dương cô nương giao tại hạ nhất định sẽ thông tri cho thành chủ. Như vậy tại hạ cáo từ. Hai vị thất lễ rồi."
Vị đội trưởng kia dẫn theo vệ binh rời đi rất nhanh, Độc Cô Thiên ngơ ngác nhìn quá trình diễn ra, đến khi vị đội trưởng kia đi nàng vẫn không hiểu mọi chuyện ra sao.

"Đi thôi, vào trước hẵn nói" Dương Mạn dẫn đầu vào nhà, tiếp theo là Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên. Vừa vào đại sảnh Dương Mạn liền hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Độc Cô Thiên không chút giấu diếm kể lại quá trình cho Dương Mạn nghe. Người kia nghe xong chỉ bỏ lại một câu: "Ta có việc bận." liền biến mất không thấy.

Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối không hề hé răng, đến khi Dương Mạn đi, nàng cũng trở về phòng mình.

Độc Cô Thiên một mình đứng trong đại sảnh than ngắn thở dài, tại sao ta luôn là người bị bỏ rơi. Cuộc đời thật bất công a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi