TẦM THẦN KÝ


Mà Tịch Thần thì lưng dựa vách tường, dáng ngồi xếp bằng thập phần đoan chính, nàng đưa mắt quan sát hành động của những người này, trong lòng vậy mà sinh ra một tia hâm mộ.
Từ việc bọn họ quan tâm lẫn nhau, hỏi han ân c ần sau khi tỉnh lại, cho đến những cái ôm thắm thiết mừng rỡ vì tránh khỏi tai nạn, hơn nữa những câu nói cười đùa, đều khiến cho nàng bất chợt hoảng hốt và hoài niệm.
Mấy chục năm cô độc ở kiếp trước, nàng luôn là một thân một mình, không có bằng hữu, không có thân nhân.

Nàng vốn tưởng rằng mình phải quen rồi, nhưng hiện tại khi chứng kiến sự nhiệt thành của những người xa lạ, sự mất mát cứ thế mà trỗi dậy không kịp báo trước.

Cũng không nói rõ được là bị tình cảm của khối thân thể này chi phối hay là do chính nàng?
Bởi vậy, khi mà ba người Doãn Nguyệt, Mẫn Lan, Mẫn Điệp đến gần thì thấy rõ ánh mắt của thiếu nữ kia có một chút mờ mịt như sương mù.
Doãn Nguyệt chủ động tới gần, sau đó tự giác kéo hai thiếu nữ bên cạnh ngồi xuống cùng mình, sau đó nàng mới hỏi:
“Xin chào! Ngươi là lính đánh thuê mới gia nhập sao? Trước kia ta chưa từng thấy qua ngươi nha!”
Kỳ thật sau khi đối mặt gần thì Doãn Nguyệt mới phát hiện thiếu nữ này còn rất trẻ tuổi, hơn nữa lạ mặt.

Vì vậy nàng mới thử thăm dò hỏi, bởi vì người đối diện vậy mà không có mặc trang phục dành cho lính đánh thuê.
Tịch Thần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt dần có tiêu cự, nghe Doãn Nguyệt hỏi vậy nên nàng cũng mở miệng trả lời:
“Không! Ta không phải lính đánh thuê, ta chỉ là người thám hiểm.”
Đối với câu trả lời này thì cả ba người Doãn Nguyệt đều sửng sốt và kinh ngạc, bọn họ chỉ nghĩ tới có thể là Tịch Thần không thích mặc trang phục thống nhất của lính đánh thuê hoặc là điệu thấp chẳng hạn, nhưng nào có ngờ sự thật là cái dạng này.
Không trách các nàng đều có chung suy nghĩ như vậy, bởi vì hầu hết người đi vào Địa Hoang Chiến Trường đều là lính đánh thuê.

Hoặc là có nhiệm vụ cần làm, hoặc là muốn tầm bảo, địa hình nơi này còn khắc nghiệt khô cằn, cho nên tiểu thư đại tộc là sẽ không bao giờ bước chân chạm tới.
Đến nỗi người thám hiểm, không phải là không có, nhưng đại đa số là ôm đoàn mà đi, nào có giống như Tịch Thần, dám một mình hành tẩu.
Mẫn Điệp ánh mắt phát sáng nhìn Tịch Thần, vọt miệng hỏi:
“Tiểu muội muội, ngươi là đi cùng người nhà sao?”

Kỳ thật đối với Mẫn Điệp hỏi câu này, ngay cả Mẫn Lan và Doãn Nguyệt đều cảm thấy có chút đường đột, nhưng đã hỏi ra nên không cách nào thu hồi, vì thế hai người chỉ có thể mắt trông mong nhìn Tịch Thần, hàm ý xin lỗi.
Tịch Thần quan sát thấy biểu hiện của ba người, nàng cũng không giận dỗi hay khó xử gì mà bình thản nói:
“Không! Ta đi thám hiểm một mình!”
Hai người Mẫn Lan, Mẫn Điệp kinh ngạc trợn tròn mắt, dáng vẻ không thể tin được.

Chỉ có Doãn Nguyệt là còn duy trì bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, vì để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình nên nàng hỏi:
“Tiểu muội muội, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi làm sao mà cứu được chúng ta ra khỏi động của yêu nhện không?”
Mẫn Lan và Mẫn Điệp đã quá quen với tác phong hành xử của đoàn trưởng nhà mình nên không có một chút nào kỳ quái, ngược lại còn mỉm cười, ánh mắt mong đợi nhìn Tịch Thần.
Mà Tịch Thần thì lại là ngạc nhiên cực kỳ, ánh mắt lóe qua một tia sáng chớp động, trong lòng không khỏi tán thưởng.
Trăm nghe không bằng một thấy, đoàn trưởng Dạ Nguyệt binh đoàn quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, ngay cả cách nói chuyện đều thẳng thắn như vậy, không một chút quanh co lòng vòng.
Bất quá, thưởng thức về thưởng thức, nhưng Tịch Thần cũng không nghĩ nói hết sự thật, phô trương thanh thế, nàng chỉ là khiêm tốn gật đầu, tỉ mỉ giải thích:
“Lúc ta đến nơi này thì chỉ thấy rất nhiều bao quấn quanh bởi sợi tơ, vì tò mò nên mới dùng vũ khí rọc ra, không ngờ lại thấy được mọi người ở trong đó.

Thật chỉ là trùng hợp thôi.

Còn đám yêu nhện mà các ngươi nói, ta hoàn toàn không có gặp qua.”
Nghe nàng nói xong, Mẫn Lan Mẫn Điệp thở nhẹ một hơi, trong lòng thầm than quả nhiên là mèo mù vớ phải cá rán, thiếu nữ này hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ mới cứu được bọn họ.
Mà Doãn Nguyệt lại không hề tin tưởng hết lời giải thích này, chỉ là nàng rũ xuống đôi mắt, che dấu cảm xúc thâm sâu trong đó, lúc mở mắt ra thì đã nhoẻn miệng cười:
“Nói như thế nào thì lần này chúng ta phải cảm ơn tiểu cô nương đã cứu mạng.

Ta là Doãn Nguyệt - đội trưởng của Dạ Nguyệt binh đoàn.


Thay mặt tất cả đoàn viên gửi một lời cảm tạ chân thành đến ngươi.

Sau này nếu có việc cần hỗ trợ, ngươi cứ tìm đến bọn ta.

Dạ Nguyệt binh đoàn nhất định sẽ hồi báo xứng đáng.”
Vừa nói, Doãn Nguyệt vừa chìa tay ra trước mặt của Tịch Thần, khí phách lại hào phóng.
Tịch Thần ngẩn người nhìn bàn tay thô ráp đầy vết kén ở trước mặt mình, đó là một bàn tay thường xuyên luyện đao luyện kiếm mới có được.

Cái kén dày đến độ thũng nhập và in hằn sâu lên tay.

Người như vậy, cương trực lại hào khí, đáng giá để kết giao.
Tịch Thần suy nghĩ rất nhiều, thực chất trải qua chưa đến ba giây, sau đó nàng cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay kia, nhẹ giọng nói:
“Doãn Nguyệt đoàn trưởng, rất hân hạnh! Tên của ta - Tịch Thần.”
Doãn Nguyệt cảm nhận sự non mềm từ đôi tay kia, hơi hơi sửng sốt, sau đó nắm chặt đáp lại, rồi nhanh chóng rút ra.
“Nếu ngươi thám hiểm một mình, không bằng cùng chúng ta đi đi, tiện thể chiếu cố cho nhau luôn!” Doãn Nguyệt sau khi rút tay ra liền đề nghị.
Theo suy nghĩ của Doãn Nguyệt, một thiếu nữ như Tịch Thần, lang bạt cô độc ở Địa Hoang Chiến Trường quá nguy hiểm, chẳng bằng đi cùng với bọn họ, nàng cũng dễ dàng hơn trong việc trả ơn.

Doãn Nguyệt không quá thói quen thiếu nhân tình từ người khác.
Mẫn Lan, Mẫn Điệp tuy rằng kinh ngạc đoàn trưởng sẽ đưa ra lời đề nghị như thế, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại có thể đoán được một hai, cho nên các nàng không những không phản đối mà còn đốc thúc thêm vào:
“Đúng vậy đó, Tịch Thần muội muội, ngươi đi cùng chúng ta đi, chúng ta nhất định không để ai khi dễ ngươi được.


Một mình hành tẩu quá nguy hiểm, lỡ gặp phải cường hào ác bá thì sao bây giờ!”
Cự thạch thú nằm bất động trên vai Tịch Thần, nghe vậy thì trợn trắng mắt, trong lòng phun tào.
Ai mà khi dễ nữ nhân này cho được.

Cường hào ác bá gặp phải nàng còn không bị đánh cho tơi tả?
Không thấy nó là nhân chứng sống cho việc mắt mù đá đến tấm sắt sao?
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến tương lai còn chứng kiến rất nhiều rất nhiều con hàng mắt mù rơi vào hố, nó lại phấn khích muốn bay lên là chuyện như thế nào?
Nó cảm giác mình quá hư hỏng.
Tịch Thần không biết trong lòng cự thạch thú đang nghĩ gì, mắt thấy cả ba người thiếu nữ ở trước mặt đang khuyên nhủ mình, nên nàng cũng cười hồi đáp lại:
“Nếu được vậy thì còn gì bằng, thời gian sắp tới nhờ mọi người chiếu cố!”
“Không gì, không gì! Có tiểu muội muội gia nhập, đoàn đội chúng ta mới có nhiều màu sắc sao.

Ngươi không biết đâu, đoàn chúng ta sắp thành cái miếu hòa thượng rồi.

Một đám nam nhân dựa vào thực lực độc thân, hại đám tỷ muội bọn ta cũng trở thành nữ hán tử!”
“...”
Bốn người thiếu nữ nhìn nhau, cười đùa vui vẻ!
Hỗn Nguyên Giới, Hạo Nhiên Tông!
Tiên khí lượn lờ, một tòa phủ đệ như ẩn như hiện thấp thoáng giữa núi non trùng điệp, từ trong đó để lộ ra khí thế hạo nhiên chính chắn, từng tia nắng vàng nhạt xen lẫn tử khí đông lai chiếu rọi xuống từng nóc nhà, sau đó được các đệ tử hấp thu.

Tương truyền, linh khí xen lẫn với tử khí đông lai rất có lợi cho việc tu luyện và ngộ đạo, bởi vì trong đó ẩn chứa huyền cơ, mang lực lượng to lớn của thiên địa, chỉ cần hiểu ra một chút là có thể làm ít công to.
Lúc này, ở một gian phòng xa hóa đại khí thuộc nội môn Hạo Nhiên Tông, một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi trên giường, chỉ thấy nàng này mặt mày như họa, chân mày lá liễu, mũi cao môi hồng, cặp gò má bồng bềnh phấn hồng kết hợp với ngũ quan cân đối, tuyệt đối để cho người nam nhân nào thấy cũng không rời mắt được.
Quanh thân thiếu nữ được bao phủ bởi một lớp linh khí dày đặc, chúng nó mạnh mẽ bị thiếu nữ hấp thu, đỉnh đầu lại chiết xạ ra vầng sáng ánh tím, chứng tỏ ngộ tính của thiếu nữ cực kỳ cường đại, đã có thể chạm vào tử khí đông lai, tiếp thu ngộ đạo.
Bang tức!
Thanh âm rất nhỏ vang lên, thiếu nữ đã phá vỡ cái vách ngăn Hậu Thiên chi kỳ, tiến vào Tiên Thiên cảnh giới.


Đây là lạch trời mà rất nhiều võ giả bị tạp trụ, thậm chí chôn vùi ở nơi đó.

Không nghĩ tới thiếu nữ vậy mà thành công một cách suôn sẻ.
Thu công, thiếu nữ mở ra một đôi mắt đào hoa, trong ấy sóng mắt liễm diễm như hồ thu, mơ hồ còn có một tia sương mù, ngăn chặn tất thảy cảm xúc từ đáy mắt tiết ra ngoài.
Thiếu nữ chậm rãi sửa tư thế ngồi thành nửa nằm, sườn lưng dựa vào gối nằm, cánh tay gác bên hông, y phục theo động tác di chuyển mà kéo lên, để lộ ra đôi chân dài thướt tha, nhỏ nhắn như ngó sen, làn da non mịn trắng mềm, dẫn người muốn phạm tội.
Thiếu nữ dựa vào giường, khẽ cười hài lòng vì cảnh giới của mình một tiếng một tiếng, hai mắt đảo quanh căn phòng một vòng, sau đó mới sờ s0ạng vòng tay trữ vật, lấy ra một kiện đồ vật.
Đó là một khối ngọc bội có hình dáng nửa bên vảy cá, quanh thân lưu chuyển năm màu nhan sắc, giống như vờn nước tung tăng qua lại, nhìn đẹp không tỳ vết.
Ánh mắt của thiếu nữ đăm đăm nhìn ngọc bội, trong mắt toát ra một mạt nhất định phải được và tham lam chi sắc, biểu tình này hoàn toàn phá vỡ dung mạo e nhường nguyệt thẹn kia, làm cho khí chất của thiếu nữ trở nên mâu thuẫn và không hợp nhau.

Nhưng hiện tại không có người ngoài, thiếu nữ cũng không e dè làm dáng, mà hoàn toàn phóng thích bản tính của mình, tàn nhẫn cắn phá ngón tay trích huyết xuống ngọc bội, thiếu nữ còn chờ mong nó nổi lên phản ứng như trong tưởng tượng.
Thật lâu, ngọc bội cũng không có một tia phản ứng, khuôn mặt thiếu nữ không khỏi vặn vẹo trong chớp mắt, nôn nóng, phẫn hận cùng không cam lòng hoàn toàn hiện ra:
“Tại sao lại như vậy? Tại sao nàng có thể mà ta lại không thể khế ước? Không! Ta không tin!”
Thiếu nữ không thể tin tưởng kết quả này, nổi điên dùng linh khí hóa kiếm rạch một đường thật sâu ở cổ tay, huyết không cần tiền như vậy đổ xuống ngọc bội, làm cho ngọc bội hoàn toàn bị bao phủ bởi huyết sắc ghê người.
Nhưng mà dự đoán trước cảnh tượng cũng không có phát sinh, ngọc bội ngoài dính máu liền không có phản ứng nào khác.
Thiếu nữ trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm:
“Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa nữ chủ và nữ phụ? Ông trời thật đúng là thiên vị đâu! Hừ! Cho dù ta không khế ước được, cũng sẽ không để nó rơi vào tay nữ chủ ngươi đâu!”
Thiếu nữ trong mắt lóe qua một mạt độc ác, từ trong trữ vật vòng tay lại lấy ra một cái hộp vuông màu đen với hoa văn ám trầm, đem ngũ sắc ngọc bội quăng vào trong đó, đóng nắp cái “cạch” dường như để phát ti3t.
Thiếu nữ thu lại cái hộp, sắc mặt hơi đắc ý: “Có Cách Không hộp ở đây, ta còn không tin nữ chủ ngươi có thể vạn năng đến nỗi tìm được nó.

Hãy chờ xem Thất Bảo của ngươi lợi hại hay hệ thống của ta lợi hại?”
Làm xong hết thảy, mặc dù trong lòng có chút thất vọng không thể khế ước được ngũ sắc ngọc bội, nhưng thiếu nữ rất nhanh lấy lại tinh thần, hừ hừ tiểu khúc tiếp tục tu luyện.
Chỉ là thiếu nữ không có chú ý tới, ngũ sắc ngọc bội ở trong Cách Không hộp lóe qua một đạo quỷ dị hồng quang, ở cái đuôi của vảy cá sáng lên ba dòng chữ nhỏ.
Quân Vãn Đình!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi