TAM THÊ TỨ THIẾP

Kỳ Nhi nhịn lại nhẫn cuối cùng vẫn là nhịn không được, một cước đá bay người đang nằm cạnh hắn xuống đất, “Ngày mai đã phải lên đường, ngươi còn không cho ta ngủ?”

Tần Chính xoa mông leo lên giường: “Ít ngủ một chút không được sao?”

“Không được!” Chuyện này tuyệt đối không thương lượng.

“Vậy ngươi cứ ngủ đi đừng quan tâm ta!” Nói xong Tần Chính lại cắn nhẹ lên cổ hắn.

“Ngươi muốn chết à?”

“Lâu rồi không ôm ngươi…” Tần Chính càng ôm chặt Kỳ Nhi, nhỏ giọng năn nỉ “Được không…?”

“Không được!” Ngày mai bị người ta phát hiện khác thường, Đại chủ tử còn mặt mũi nào nữa chứ?

“Ta sẽ rất nhẹ rất nhẹ.”

“Ta khinh. Lời này ngươi đã nói mấy trăm…ô......”

Tần Chính nhẫn nại cuối cùng đã tới cực hạn, bất chấp sống chết điên cuồng hôn lên môi Kỳ Nhi. Kỳ Nhi giãy giụa chống trả, không hiểu Tần Chính làm sao lại có thể đột nhiên mạnh mẽ như vậy, rất nhanh đã bị Tần Chính làm cho cả người vô lực.

Đầu lưỡi trơn trợt hôn lên chiếc rốn xinh đẹp của Kỳ Nhi, tay cũng nhanh chóng luồn vào trong vỗ về chơi đùa.

“Ân…” Kỳ Nhi mềm người ra rên rỉ, biết ngăn cản không được đành nói, “Phải thật nhẹ cho ta…”

“Ân…” Tần Chính cũng sợ làm Kỳ Nhi bị thương, nhỏm dậy cho hắn ngồi lên đùi mình.

“Còn vuốt ve cái gì…”

“Không vội…” Hôn lên đôi môi mọng, Tần Chính vẫn nhẹ nhàng mân mê “Ta chờ ngươi, không vội…”

Rõ ràng đang rất thống khổ còn tỏ ra cứng rắn…

“A ha…” Kỳ Nhi thân thể căng cứng phóng thích trong tay Tần Chính.

“Đến phiên Kỳ Nhi hầu hạ Lão gia!” Tần Chính cười cười nói nhỏ vào tai Kỳ Nhi, ngón tay đầy thuốc mỡ tiến vào hậu huyệt của hắn.

“Cái thứ đồ này…ân…Rốt cuộc giấu thế nào…A ân…” Không thấy hắn đem trên người, nhưng mỗi khi gặp chuyện lại có thể nhanh chóng mang ra.

“Hiện tại không phải lúc nói.” Rút ngón tay ra, “Kiên nhẫn một chút!”

“A…” Bên trong cơ thể bắt đầu nóng lên, Kỳ Nhi hai mắt ươn ướt, đôi tay ôm chặt lấy cổ Tần Chính chờ đợi. Tần Chính chầm chậm thâm nhập, vừa tiến vào liền cầm lấy thắt lưng Kỳ Nhi bắt đầu luật động, tốc độ từ chậm đến nhanh, va chạm càng ngày càng mãnh liệt.

“Hỗn đản! Đã bảo ngươi nhẹ…”

“Thực xin lỗi…” Kỳ Nhi kêu đau một tiếng, Tần Chính lập tức thức tỉnh, động tác chậm lại, bất quá thong thả cũng có ý nghĩa ân ái kéo dài…

Lúc mới vừa thành thân, cơ hồ mỗi lần đều làm cho Kỳ Nhi không xuống giường được. Từ lúc thành thân đến giờ gần năm năm, hắn hơi chút kích động vẫn sẽ làm bị thương Kỳ Nhi. Từ trước tưởng Kỳ Nhi tuổi còn nhỏ, xem ra là do cơ thể quá mỏng manh, nhưng hắn lại rất yêu rất yêu cái mỏng manh yếu đuối ấy. (Đương nhiên, lời này có chết cũng không thể nói cho Kỳ Nhi nghe…)

Tần Chính bế Kỳ Nhi đi tắm rửa sạch sẽ, xong lại muốn bế hắn trở về giường ngủ, nhưng Kỳ Nhi bảo muốn tự mình đi. Đi hai bước cảm giác cũng không đau lắm, xem ra ngày mai vẫn có thể cưỡi ngựa.

Đi tiếp tự nhiên sẫy chân.

“Kỳ Nhi!”

“Đã nửa đêm còn kêu to như vậy làm gì?” Kỳ Nhi nhặt chiếc gương đồng bị đụng ngã để lại trên bàn, vô ý nhìn thoáng qua…hắn ở trong gương cả môi sưng đỏ, dấu hôn kéo dài đến bên tai, cả quần áo cũng không thể che được.

“Tần Chính—————–!”

Lửa giận bài sơn đảo hải kéo đến, Kỳ Nhi không chút nghĩ ngợi nắm lấy thanh kiếm trên bàn liền hướng Tần Chính chém tới. “Họ Tần kia! Chết đi cho ta!” Nghĩ tới tình cảnh bị Nam Cung Kiệt trêu tức, Kỳ Nhi hận không thể mang Tần Chính lóc da rút xương.

———-

“Lão gia! Như thế nào chỉ có một mình ngài? Đại chủ tử cùng Thất chủ tử còn có Tiểu Bính Tử đâu?” Tần quản gia gặp chủ nhân trở về trước thời gian dự định liền thấy kì lạ.

“….Đại chủ tử đã về Quất Hiên, Thất chủ tử cùng Tiểu Bính Tử buổi trưa sẽ về tới.”

“Đại chủ tử hồi phủ? Như thế nào không nhìn thấy?”

“Ngươi….ân….có thể không chú ý.” Chú ý mới là lạ! Khinh công của Kỳ Nhi đã sớm đạt đến xuất thần nhập hóa.

Tần Chính không nghĩ sẽ nói thêm nữa, bước nhanh hướng Quất Hiên đi đến.

“Lão gia, chân của ngài như thế nào lại đi khập khiễng như vậy?” Tần quản gia hét lên.

“Đừng quan tâm….” Thực ra là do hắn đã suốt đêm cấp tốc mang tên Kỳ Nhi mưu sát phu quân ấy chạy về phủ, tránh phải cùng người khác đối mặt.

———-

Ngày hôm sau, Tần phủ Thính Vũ Các.

“Đã dậy rồi à?”

“Quần Ngạo…[ngáp…]…” Tần Chính duỗi người ngồi dậy tựa đầu vào vai người bên cạnh, hỏi “Sao hôm qua không gặp ngươi?”

“Đại ca sợ là đã quên mất ta rồi!" Triển Quần Ngạo mang khăn ướt đến lai mặt cho hắn, hắn liền ngước cổ chờ hầu hạ.

“Ngươi thế nào lại nói như vậy? Ta hôm qua vừa về đến đã đi tìm ngươi.”

“Chẳng lẽ không tìm Đại chủ tử?” Triển Quần Ngạo cười nói.

“Ta…là đến Quất Hiên trước, sau đó đã đi tìm ngươi.” Tần Chính nhức đầu nói.

“Lại đắc tội Đại chủ tử à?”

Nghe lời nói có ý giễu cợt, Tần Chính liền chuyển sang hướng khác. “…Tiểu Bính Tử này lại lười biếng, Lão gia đã dậy vẫn chưa đến hầu hạ.”

“Lão gia, tiểu nhân vốn là đã sớm rời giường!” Tiểu Bính Tử từ ngoài đi vào, trong tay cầm theo y phục mới, “Là Nhị chủ tử bảo tiểu nhân đợi ở ngoài.” Tiểu Bính Tử hướng phía Triển Quần Ngạo hành lễ còn nói thêm, “Nhị chủ tử đến sớm hơn cả tiểu nhân!”

“Thật không? Quần Ngạo ngươi đến lúc nào?”

“Đại ca không phải không biết ta luôn đến từ sớm.” Triển Quần Ngạo tiếp nhận y phục từ Tiểu Bính Tử giúp Tần Chính thay quần áo.

“Để Tiểu Bính Tử làm!”

“Không sao, cứ để ta!” Quần Ngạo buộc lại dải đai lưng ngọc bội cuối cùng. “Xong.”

“Ngươi thật đúng là nhanh nhẹn.”

“Là do ngày thường vẫn tự làm.”

“Vẫn tự làm? Nha hoàn đâu?” Lão gia khẩu khí nhất thời đông cứng.

“Đại lão gia! Mặc y phục việc này cả hài đồng cũng biết tự làm.” Quần Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hắc…”

“Cười cái gì?”

“Không nghĩ tới lời này lại từ miệng Triển đại hiệp nói ra.”

Quần Ngạo chắp tay cúi đầu, nói “Ít nhiều đại ca biết cách dạy!”

Tần Chính đáp lễ: “Hiền đệ quá khen.”

Hai người nhìn nhau, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Ha ha…”

Tiểu Bính Tử ở ngoài nghe thấy bên trong sang sảng tiếng cười, nét mặt cũng vui vẻ hẳn ra. Vẫn là Nhị chủ tử ôn hòa dễ chịu nhất, hắn nghĩ như vậy.

———

“Ta nghe nói Nam Cung Đình cùng Tư Đồ Sĩ Nguyệt cũng dự Võ Lâm Đại Hội?” Triển Quần Ngạo nhìn về phía Nam Cung Kiệt cùng Tư Đồ Sĩ Thần, trong lời nói không có ý trách cứ.

Sĩ Thần trên mặt lộ rõ vẻ tức giận nói: “Việt Vương Kiếm trước đó cũng không ai báo ta việc này.” Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Nhị ca có nghĩ sẽ cùng hắn thành địch hay không?

A Kiệt nhíu mày trầm mặc không nói.

“Việc này không trách bọn họ.” Kỳ Nhi đối Triển Quần Ngạo lắc lắc đầu, “Ngươi cùng Lão Thất hẳn là đã biết qua những người tham gia đại hội lúc trước.”

“Một số tự cho mình là cao thủ.”

“Sở Ngự Cửu, Tư Đồ Sĩ Nguyệt còn có Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không có tâm tranh đọat Minh Chủ vị, Sở Vân Tiêu lại càng không thích bước vào giang hồ, vì cái gì lần này lại cùng con trai đến Võ Lâm Đại Hội?”

“Có phải vì ta tự mình….”

“Im miệng đi!” Kỳ Nhi hướng Tần Chính liếc mắt một cái, “Ngươi còn cảm thấy rất hân hạnh?”

“Không…không phải. Ta chỉ cảm thấy chỉ là một cái chức Minh Chủ, ta cũng không ham muốn, chúng ta không cần vì nó hao tổn tâm trí….”

“Không ham muốn?” Quần Ngạo mạnh mẽ đứng lên trừng mắt nhìn Tần Chính, “Chức Minh Chủ này từ tay cha ta truyền cho, Tần lão gia ngươi lại bảo không ham muốn? Chính là ngươi không xem ra gì phải không?”

“Không phải…”

“Không phải cái gì! Tần lão gia ngươi xem ngôi Minh Chủ như trò hề.”

“Không phải…Kỳ Nhi….”

“Lão Lục ngươi làm cái bánh gì cho ta nếm thử!”

Lâm Tề gật đầu, sợ hãi ngước nhìn Triển Quần Ngạo, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà đưa cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi chăm chú ăn, không thèm nhìn tới Tần Chính đang cầu cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi