TAM THÊ TỨ THIẾP

"Ngụy Vô Song, ngươi thích Lâm Tề, Vân Phi và Triển Quần Ngạo đúng không?"

"Ta cho ngươi thú bọn họ."

"Nhưng ta phải là tề quân của ngươi."

Một buổi sáng Ngụy Vô Song đang ăn cháo, nghe bên ngoài có động tĩnh liền chạy ra xem, nhìn thấy Đệ Ngũ Vũ đã về, ngoại sam bọc lấy một thứ gì đó ôm vào lòng, có vết máu từ bên trong tẩm ra.

"Tiếp lấy!"

Tiếp được "thứ gì đó" mà sư phụ ném tới, Ngụy Vô Song lại càng hoảng sợ, bên trong là một đứa bé, vừa rồi sư phụ lại từ xa ném tới như vậy, "Sư phụ đây là..."

"Nhìn xem chết chưa?" Đệ Ngũ Vũ vào trong rửa mặt chải tóc.

Mở ngoại sam ra xem, hắn nhất thời ngẩn ngơ một lúc, đứa bé thật sự rất xinh đẹp, đẹp như một bức phù điêu, cho dù mang rất nhiều vết thương vẫn không giấu được vẻ khả ái, khuôn mặt nho nhỏ, chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi nho nhỏ, thật là khiến cho người khác yêu thương đến tâm khảm. Ôm lấy đứa bé xinh đẹp này, hắn lại có cảm giác luyến tiếc không muốn buông ra.

"Còn thở không?" Sư phụ đi ra hỏi.

"Ách...chưa..." Tâm tư quay về thực tại, mở ngoại sam kiểm tra thương thế của oa nhi.

Thủ đoạn thật là thâm độc! Khắp người có cả trăm vết thương, dùng đao rạch từng nhát sâu tới thịt, để máu từ từ chảy ra cho đến khi mất máu mà chết, đối với một đứa bé chỉ mới vài tuổi chẳng khác nào bị xử lăng trì. "Sư phụ mau đi lấy thuốc!"

Ngụy Vô Song ôm oa nhi vào ngọa thất, đặt lên giường, quay đầu nhận thuốc từ tay sư phụ, cẩn thận xoa vào vết thương. Thuốc vừa thấm vào da, thân thể nhỏ bé hơi rung động, dần dần co rúm lại, cả người đều là vết thương nên không thể chạm vào, đành phải giữ chặt vai bé con, nhanh chóng thoa thuốc ở phía trước, thoa xong còn phải xử lí vết thương phía sau lưng.

"Sư phụ, đứa bé này là ai? Tại sao bị thương thành như vậy?"

Đệ Ngũ Vũ nhếch miệng cười, "Thấy ngươi vẫn chưa có nữ nhân nào ưng ý nên tìm về cho ngươi một người thê tử xinh đẹp, thế nào, vi sư không nói sai chứ hả?"

Dù biết sư phụ chỉ đang hồ ngôn loạn ngữ, nhưng trong lòng Ngụy Vô Song cũng có chút vui mừng, nụ cười còn chưa kịp hiện trên mặt đã bị sư phụ cảnh cáo.

"Đứa bé tuyệt sắc này nếu là nữ nhi thì tốt!"

"Ý sư phụ nói nó là nam nhi?!" 

"Ta nói đùa thôi, ngươi tưởng cho ngươi làm vợ thật à?"

"Không có..."

Nhìn khuôn mặt thất vọng của đồ nhi, sư phụ liên tục cười trộm, lắc lắc đầu tiếc hận nói, "Con trai của Lâm Gia cũng rất đẹp, đáng tiếc vẫn là nam nhân. Nhưng quản hắn là nam hay nữ làm gì, cha ngươi không phải cũng từng muốn nạp một tên nam sủng à?"

"Đó là vì người kia có khuôn mặt giống mẹ...Nữ nhân mới có thể sinh con nối dõi tông đường, làm sao có thể thú nam tử làm vợ? Hơn nữa không có người nam nhân nào tình nguyện nằm dưới thân kẻ khác..." Cho dù làm tiểu quan hay nam sủng đều là bất đắc dĩ. Nếu hắn khăng khăng ép buộc Tiểu Lâm và đứa bé này làm thê tử, nhất định sẽ bị bọn họ hận tới thấu xương.

"Ngươi thật có lòng tốt!" Đệ Ngũ Vũ đến bên giường nhìn đứa bé một lúc, rồi huy tay áo rời đi, nhưng không lâu sau quay trở lại.

"Sư phụ?" Sư phụ luôn luôn vân đạm phong khinh, tại sao bây giờ vẻ mặt thâm trầm như vậy?

"Song nhi giết nó đi!" 

"Hả?" Ngụy Vô Song nhất thời không kịp hiểu, ngơ ngác theo ánh mắt của sư phụ nhìn về phía đứa bé, "Tại sao? Sư phụ vừa cứu nó mà!"

Đệ Ngũ Vũ cắn môi nói, "Nhanh lẹ một chút đừng để nó đau đớn!"

"Tại sao?" Sư phụ chưa từng bảo hắn đi giết người, nhưng đã nói ra miệng hắn chỉ còn cách làm theo. Ngón tay sờ sờ tử huyệt của đứa bé, nhưng thế nào vẫn không thể ra tay, "Thật sự không thể giữ lại à?"

"Chết ở đây với nó là hay nhất, nếu rơi vào tay bọn họ nhất định sống không bằng chết... Ngươi không chịu giết nó à?"

"Đồ nhi không dám!" Ngụy Vô Song cúi đầu trầm mặc hồi lâu, ngón tay lại vươn ra...

"Không sợ chết thì dẫn nó đi!"

Ngón tay vội vã thu hồi, vừa mừng vừa sợ, "Không cần giết sao?"

"Ta nói cho ngươi hay, ngày nào vẫn còn quan hệ với đứa bé này, ngày đó ngươi sẽ không thể sống yên ổn!"

"Vâng!"

"Dẫn nó đi, lưu hay để tùy ngươi, ta xem như chưa từng nhận ngươi làm đồ đệ!"

"Vâng!" Ngụy Vô Song cẩn thận khoác áo cho đứa bé, "Ta sẽ tìm người đến hầu hạ ngài!"

"Tìm người thông minh một chút! Đừng có vụng về như ngươi!" Đệ Ngũ Vũ suy nghĩ hồi lâu lại nói, "Nhớ kĩ phải tìm người biết làm thịt đông pha!"

Nghe đến món thịt heo Ngụy Vô Song lại cảm thấy buồn nôn, "Dạ, sư phụ!"

Xem như sư phụ thay đổi câu cửa miệng, không phải [ta trục xuất ngươi khỏi sư môn] mà là [chưa từng nhận ngươi làm đồ đệ], đổi thang mà không đổi thuốc.

- ---------

Ba ngày sau bé con rốt cuộc cũng tỉnh lại, Ngụy Vô Song ngồi bên giường hồi hộp chờ nó mở mắt, cực kì giống chim mẹ chờ chim con ra khỏi vỏ.

Đôi mắt của bé con rất đẹp, ngơ ngác nhìn hắn như một đứa bé mới sinh. Hắn nỗ lực bày ra nụ cười thân thiện nhất, "Ngươi còn đau không?"

Ký ức từng chút quay về, đôi mắt to tròn mở ra nhìn tên nam nhân trước mặt, không có hỉ nộ, không có đề phòng, rất giống một con thú hoang mắc bẫy sắp bị làm thịt. Súc sinh trước khi chết còn lộ ra tuyệt vọng, đứa bé này cái gì cũng không có.

"Sư phụ mang ngươi cho ta, sau này ngươi ở cùng ta được chứ?" Bất giác, Ngụy Vô Song đã xem đứa bé là của mình. Có một thứ gì đó chỉ thuộc về mình, cảm giác này hắn chưa từng trải qua. Chỉ thuộc về hắn, chỉ là của hắn... Hắn không kìm lòng được ôm đứa bé vào lòng. Bé con cả người đều là vết thương, nóng như lửa đốt, bàn tay nhỏ bé để trước ngực hắn hơi run, bỗng nhiên ngón tay mở ra, túm lấy vạt áo của hắn nắm chặt.

- ---------

Tục ngữ viết, có vợ quên mẹ. Ngụy Vô Song một lòng thầm nghĩ đưa bé con đi trị thương, hoàn toàn không nhớ đến việc trở về Ngụy Vương Phủ tìm người làm thịt đông pha cho sư phụ. Đệ Ngũ Vũ giận dữ bắt một đám ruồi nhặng ngoài đồi mộ mang vào trong núi cho lợn rừng ăn, sau lại cảm thấy vô cùng hối hận vì không thể mang thịt lợn rừng đi làm thịt đông pha được nữa.

Bé con từ sau khi tỉnh lại không hề nói một câu, Ngụy Vô Song không biết tên nên gọi nó là [oa nhi]. Hai người cùng cưỡi một con ngựa đi Dược Thánh Các, sơ ý không nghĩ tới đối với một người đang bị thương cưỡi ngựa có bao nhiêu cực khổ. Bé con dường như đã quen với đau đớn, cả người đau như dao cắt nhưng khuôn mặt vẫn đạm nhiên, chỉ có giọt mồ hôi trên thái dương từ từ chảy xuống. Ngụy Vô Song nhìn thấy đứa bé cả người đầy mồ hôi mới tỉnh ngộ, sợ đến sắc mặt rắng bệch.

Ngụy Vô Song tự mắng mình một tiếng, lập tức thu cương xuống ngựa, lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ vài viên thuốc lên tay, trong lúc hoảng loạn làm rơi phí không ít, "Oa nhi hả miệng!" Mang thuốc cho vào miệng bé con, lại tiếp tục uy bé con uống nước, nhìn thấy bé con dần dần hô hấp bình thường trở lại mới tạm thời yên tâm, ôm nó đến một chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi.

Đứa bé này giống như một con búp bê vải, ôm vào trong ngực không thấy có bao nhiêu sinh khí. Cũng may mấy ngày hôm nay uy nó uống thuốc hay ăn cháo đều không bị cự tuyệt. Vốn nên là một đứa bé ngây thơ vui vẻ, nhưng lại giống như một lão tăng hấp hối ảm đạm nhìn thế tục. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

- ---------

Tiểu Lâm được gặp lại người mà hắn tâm tâm niệm niệm, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Ngụy Vô Song dang tay ôm lấy Tiểu Lâm từ xa chạy tới, vui vẻ nói, "Tiểu Lâm lại gặp nhau rồi!"

Tiểu Lâm ngẩng đầu nhìn thấy đứa bé đang ngủ, nhíu mày ra dấu nói, [Hắn bị thương à?] Hơn nữa bị thương không nhẹ.

"Sư phụ có ở nhà không?... Không à?"

Tiểu Lâm do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, bàn tay nhỏ bé sờ sờ khuôn mặt thất vọng của Ngụy Vô Song.

"Tiểu Lâm muốn trị thương cho hắn à? Đừng miễn cưỡng mình!" Hài tử này y thuật cực giỏi nhưng lại rất sợ người lạ.

[Ta có thể...] Đứa bé đang ngủ say bắt đầu mở mắt, Tiểu Lâm bị dọa đến phải lui về sau một bước. Đừng sợ đừng sợ, người của Ngụy đại ca mang đến không đáng sợ.

- ---------

Tiểu Lâm sợ đến gần như ngất xỉu, nhưng vẫn cố bắt mạch cho bé con, ở Trung Nguyên không phải có thuật bắt mạch bằng sợi chỉ hay sao, hắn vì sao không làm? 

"Ngươi không cần sợ ta!" Ta bất quá chỉ là một con sơn dương yếu ớt chờ bị làm thịt, thiếu niên này giỏi dùng dược, giết ta chỉ như giết một con kiến, "Không cần sợ!"

Ngụy Vô Song bưng thuốc ở ngoài cửa, nghe bé con mở miệng nói trong lòng cực kì cao hứng. Tiểu Lâm nhìn đôi môi bé con mấp máy, cuống quít lui ra đến cửa.

"Ngươi giết ta được không?"

"Tiểu Lâm hắn không nghe được!" Ngụy Vô Song bước vào, đặt thuốc xuống bàn, mỉm cười trấn an Tiểu Lâm, rồi lại thay đổi sắc mặt trách cứ nhìn bệnh nhân nhỏ nằm trên giường, "Oa nhi, tên ngươi là gì?"

Nhãn thần của người này không giống với những người nó đã gặp qua, là cái gì, là hiền hay dữ, là xót hay thương? Nghi ngờ đầy đầu óc, theo bản năng đáp lại, "...Kỳ..."

"Ỷ Nhi? Giống tên của nữ nhân, họ gì?"

"Không phải... Kỳ là kỳ lân..."

"Thì ra là kỳ lân, tên rất hay, con nhà bình thường sẽ không dám đặt tên như vậy." Ngụy Vô Song ôm bé con vào lòng nhẹ nhàng hỏi, "Chú kỳ lân con này có thể nói cho Ngụy đại ca biết vừa rồi tại sao lại nói như vậy được không?"

"Mệt mỏi..."

"Mệt mỏi?"

"Cưỡi ngựa mệt chết đi... xe ngựa cũng vậy... cũng không muốn chạy... Mệt chết đi, cũng đau chết đi, uống thuốc cũng rất đau, đau rồi lại đau... mệt... Chết rồi sẽ không mệt nữa..."

"Ai nói, người ta nói dối đấy!" Ngụy Vô Song làm bộ sợ hãi, "Bị giết rồi sẽ bị xích vào một cái xích rất thô rất thô, phải đi rất xa, đi qua mấy trăm ngọn núi mấy trăm con sông, trên núi thú dữ sẽ cắn ngươi, qua sông cá sẽ đâm ngươi, rất đau rất đau."

"Cuối cùng đi tới đâu?" Thân thể nhỏ bé co rúm lại một chút.

"Không có cuối cùng, đi qua mấy trăm ngọn núi lại đến mấy trăm con sông, qua mấy trăm con sông lại tiếp mấy trăm ngọn núi, càng mệt đúng không?"

"Ân, Trung Nguyên là như thế này à..." Kỳ Nhi chán nản nhắm mắt lại.

Khuôn mặt của Ngụy Vô Song thoáng vẻ mờ mịt, rất nhanh biến mất, hắn ôm đứa bé trong lòng nhẹ nhàng dỗ, "Kỳ lân con sau này ở cùng Ngụy đại ca, chúng ta không cưỡi ngựa cũng không ngồi xe, ta ôm ngươi đi, như vậy sẽ không mệt mỏi."

"Ngươi chạy nhanh lắm à?"

"Nhanh hơn cả thỏ."

Kỳ Nhi nghĩ thỏ hẳn là chạy rất nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi