TAM VƯƠNG GIA CỰC SỦNG TA


Trong phòng tân hôn....
Vô Ưu vì cả ngày chưa ăn gì nên bây giờ bụng đã rất đói.

Tiếng dạ dày kêu gọi còn to hơn cả tiếng chúc mừng ngoài kia rồi.

Cô đói.

Thật muốn mở tung cái khăn trùm đầu ra để ăn uống thật no nê nhưng mà lại bị Y Nhi ngăn lại.
- Tiểu thư, khăn trùm đầu nên để cho Vương gia mở, người cố chịu thêm một chút nữa đi.
Cô cau mày thu tay lại.

Vẻ uất ức đã hiện rõ trên mí mắt.

Nhịn đói đến phát khóc? Không, là do quá bức bối.

Nếu là ở thời đại của cô thì bây giờ cô đã được cùng bạn bè ngoài kia nâng chén, ăn uống no say trong ngày vui duy nhất, không phải ngồi đây một mình, vừa buồn ngủ vừa đói bụng.

Cô thầm mắng Mặc Tề Dịch lề mề ngoài kia, làm chậm giờ ăn của cô.
Đang thầm mắng phu quân, thì cánh cửa bỗng cửa bỗng mở ra.

Có ai đó vào? Không! Là Mặc Tề Dịch.
- Vô Ưu!
- ...
- Ngủ gật sao?
- ...
- Vô Ưu?
Bỗng cô đứng dậy quát cho chàng một tiếng.
- Mặc Tề Dịch! Chàng có biết lão nương đói thế nào không hả? Rượu chè no say rồi bây giờ mới nhớ mình có tân nương sao!!!!
Bị cô làm cho giật mình, Mặc Tề Dịch đứng ngơ ra phút chốc rồi bỗng phì cười.

Hóa ra nương tử mình vì đói mà nổi cáu sao?

- Đáng yêu
- Đáng đánh!
- Được được, ta đáng đánh, nàng đói phải không? Vậy ta cùng ăn đi.
- Hừm
- Nào nào, không giận dỗi.
- Nể tình chàng năn nỉ ta mới ăn đấy nhé, hừm!
Ờm...thật ra là cũng rất đói rồi.

Đói đến tức giận, đói đến quên mất mình là tân nương mà.

Cả hai ngồi vào bàn, đồ ăn đã được hâm nóng từ lúc nào.

Vô Ưu không cần yểu điệu hay tỏ vẻ gì cả, cứ theo chiếc bụng mình mà ăn hết bát này đến bát kia.

Không hay biết rằng có một người đang nhìn mình ăn mà vẫn no.

Mặc Tề Dịch chẳng đụng đũa vào bất cứ món nào trên bàn.

Chàng nuông chiều để cô vợ bé nhỏ của mình ăn thỏa thích.
- No chưa? _ Mặc Tề Dịch hỏi.
- Ừm, no rồi.
- Thế bây giờ đến ta nhé!
- Ừm, đồ ăn còn đầy ra đấy, ta có cấm chàng đâu?
- Không!
- Hửm?
Vô Ưu như hiểu ra gì đó.
- T..ta vừa ăn no.

Ta ra ngoài đi dạo đây.
- Không cần đâu, nàng giữ sức đi đã.
Mặc Tề Dịch bế cô lên, không cho cơ hội chạy đi.
- Aaaa...chàng ăn đồ ăn đi, ăn ta không no đâu!!!!!
- Không cần no, ngon là được.
- Biế/n thái!!!
Mặc kệ cô có kháng cự thì Mặc Tề Dịch vẫn không màn nghe thấy.

Rượu giao bôi vẫn còn trên bàn, chẳng cần uống cạn, tình cảm chúng ra vẫn đong đầy.
Từ kháng cự đến cam chịu
Từ đau đớn đến chìm đắm.
Từ cảm giác lạ lùng đến hòa nhập.
Kí/ch thích.

Nhiệt huyết.

Khoái lạc.
Một đêm dài trôi qua.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi và đau nhức.

Vừa nghĩ vừa tức thì quay sang bắt gặp gương mặt thanh tú, đường nét hoàn hảo cùng thân hình...nằm kế bên mình.

Cô mải mê ngắm nhìn nam nhân ấy mà quên đi tức giận trong lòng.

Càng ngắm càng si mê.

Ngón tay bất giác đưa lên sờ vào sống mũi cao cao đó.


Từng đường nét mĩ miều khiến cho người khác đắm chìm vào u mê.

Bỗng...
- Dậy rồi?
Mặc Tề Dịch mở mắt nhìn cô.

Giật mình, cô rút tay lại nhưng bị chàng giữ lại, kéo cô sát vào người mình.
- Muốn chạy? Chẳng lẽ đêm qua bị phạt chưa đủ?
- Chàng...
- Hửm?
- Vô sỉ, hừm!
Cô phồng má giận dỗi mà quay đi.

Mặc Tề Dịch lại phì cười với sự đáng yêu hết thuốc chữa của cô.

Ôm chặt cô vào người mình.
- Vô Ưu, cảm ơn nàng.
- ???
- Cảm ơn nàng vì đã đến cạnh ta, yêu ta, gả cho ta...
- Tại ta tạo nghiệp nên trả đấy.
- Con mèo nhỏ, nàng dám nói vậy sao? _ Mặc Tề Dịch véo mũi cô cưng chiều.
- Có gì mà không dám chứ, vợ chàng ta còn dám làm.cơ mà _ cô xoa xoa chiếc mũi của mình trả lời.
- Được được.

Nàng nằm nghỉ thêm tí đi, ta lên triều xong trở về sẽ đưa nàng đi chơi.
- Có chuyện gì sao?
- Không, chỉ là sau ngày hôm qua thì phụ hoàng cũng rất mệt nhưng mà vẫn triệu các quần thần vào để một lần nữa chúc mừng cho ta.

Ta nhất định phải đi.
- Được, vậy chàng đi đi kẻo muộn.
- Ừm, ở nhà ngoan nhé, ngủ ngon.
Mặc Tề Dịch hôn nhẹ lên trán cô dỗ dành rồi rời đi.

Cô mệt mỏi lại thiếp đi một giấc nữa đến gần trưa.
Sau khi ăn uống no bụng, lấy lại năng lượng cho bản thân.

Cô cùng Y Nhi đi dạo trong vườn nhà Tề Dịch.


Cô ngồi cạnh hồ sen đang rộ nở.

Nhìn chiếc vòng trên tay mình đã dần chuyển từ màu xanh sang màu trắng ngọc ngà.
- Luân hồi vui vẻ!
Một lời chúc dành cho bản thân của mình kia được đến thế giới với một thân phận mới không còn đau thương.

Cũng như là lời chúc cho một người bạn giống mình được hạnh phúc và an nhàn.
Là thế đó, Vô Ưu kia đã bước vào cửa luân hồi, có lẽ sẽ sớm được đến thế giới này nhanh thôi.

Nhưng ở thời đại nào? Nơi đâu? Thì không ai biết được cả.

Có thể là người quen của cô nhưng cũng có thể là thế giới kia của cô.
Vô Ưu ngồi thẫn thờ ngắm nhìn chiếc vòng trên tay mình, chẳng hay biết có người từ nãy đã quan sát mình rất lâu.

Một chút nhạy bén, cô quay lại.
- Về rồi?
- Ừm, ta đã về rồi, Vương phi bé nhỏ của ta!
Cô chạy đến ôm chầm lấy chàng.

Cảm nhận từng hơi ấm, từng sự ngọt ngào chiều cưng mà chàng dành cho mình.

Thật hạnh phúc!
- Vô Ưu...cô ấy đã luân hồi rồi.
- Hửm?
- Không, không có gì.
- Ừm, nào, ta đưa nàng vào trong.
- Ta muốn đi dạo.
- Trời nổi gió rồi, sức khỏe nàng yếu nên cẩn thận, ốm rồi ta là người lo đấy.
- Ừm, được, vậy hết gió rồi đi.
- Được, nghe nàng tất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi