TẦN NINH PHẤN ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm ở thành chính cũng không im lặng. Bên trên trạm hàng không, vẫn có tinh hạm không ngừng cất cánh hạ cánh.

Ban đêm không có đèn dẫn đường, chỉ dựa vào đài quan sát chỉ dẫn tọa độ phương vị.

Bến tàu đồng thời khởi động màn chắn tĩnh âm.

Cách trạm hàng không hai trăm mét, tiếng động cơ vang dội bắt đầu yếu đi, không quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người.

Chẳng qua, rất nhiều tộc lông vũ ở phía nam thành vẫn không thể ngủ ngon một giấc.

Nguyên nhân rất đơn giản, có loài chim hoạt động ban ngày, tự nhiên cũng có loài hoạt động ban đêm. Ví dụ như tộc hào, ban đêm luôn sôi nổi hơn ban ngày.

Từ sau khi tuyết hào đến định cư ở thành Vũ, lục tục có điêu hào, giác hào, lâm hào chuyển nhà. Tuy rằng đều là tộc đàn chi nhánh, số lượng không lớn. Nhưng tụ tập lại với nhau, vẫn là không thể khinh thường.

Những lúc bình thường, tộc hào sẽ vô cùng chú ý, cố gắng không làm phiền đến hàng xóm.

Mùa sinh sản là ngoại lệ duy nhất.

Tộc lông vũ trưởng thành có thể tự quản bản thân, chim non lại không được.

Mỗi lần đêm khuya, luôn có cú mèo nguyên thủy bay thành đàn, chở chim non tộc hào phá xác không lâu, bay qua những kiến trúc lơ lửng ở giữa không trung.

Nếu chỉ là đi ngang qua, căn bản không tính là gì.

Vấn đề ở chỗ, chim non rất nghịch ngợm, hưng phấn lên, luôn muốn kêu to mấy tiếng. Nếu ăn quá no, mọi nơi mọi lúc đều có thể nôn trớ ra.

Nghe vào tai các tộc lông vũ khác, trừ tiếu hào ra, tiếng kêu của đa số tộc hào đều không dễ nghe gì. Cái gọi là “cú” kêu, có thể dễ nghe đến đâu. Mà đồ ăn nôn ra, đập vào nóc nhà ai, là khiêu khích hay là khiêu khích?

Gặp được tính tình tốt, ngoài miệng phàn nàn vài câu, cảnh cáo lần sau chú ý.

Gặp phải thính lực nhạy bén, tính tình lại không tốt, mở cửa đánh một trận cũng có khả năng.

Dưới chân núi lửa, cũng sẽ có tộc hào bay qua.

Cuồng điêu tính tình nóng nảy, đánh nhau là chuyện thường ngày.

Mùa sinh sản một năm nào đó, vì chim non tộc hào quá nhiều, sau khi đêm xuống đi loanh quanh khắp nơi trong thành. Tròn một tháng, cuồng điêu đều không thể ngủ ngon một giấc.

Đeo hai quầng mắt đen, tộc trưởng cuồng điêu tìm đến tộc hào kháng nghị. Lần đó hất bàn lật ghế, thiếu chút nữa thì đánh nhau.

Bồn địa miệng núi lửa, là khu cấm duy nhất của tộc lông vũ hoạt động ban đêm. Cho dù là điêu hào có tự tin nhất, cũng không dám tùy tiện đến gần.

Đừng nhìn thiên nga dáng vẻ xinh đẹp, nếu đã nổi nóng lên, tuyệt đối sẽ mất mạng.

Ban ngày, Tần Ninh giết chết một con phệ nhân sa. Sau khi chim non quay về thành, tin tức lập tức truyền ra.

“Con chim non kia, lợi hại hơn hải điêu!”

Nghe tin tức này, tộc hào lại càng không dám đến gần miệng núi lửa.

Chim non Bạch chủ nuôi đã hung hãn như vậy, vạn nhất thiên nga phát cáu, thật sự không chịu đựng nổi.

Thành chính lớn như vậy, chỗ nào không đi được, vẫn là đường vòng tốt hơn.

Tộc hào yên tĩnh, dân cư quanh núi lửa cũng được nhờ. Ngay cả điểm tụ cư của cuồng điêu ở dưới núi lửa cũng không nhìn thấy bóng một con cú, rốt cuộc ngủ ngon.

Bóng đêm dần sâu, bồn địa núi lửa vô cùng yên tĩnh.

Kiến trúc gần bờ hồ, ánh đèn lụi tắt, một mảnh im lặng.

Ánh trăng chiếu xuống hồ, ánh sao điểm xuyết gợn sóng, gió đêm hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, như đang ca ngợi cảnh đẹp trước mắt này.

Yên tĩnh không duy trì liên tục bao lâu.

Trên đảo nhỏ giữa hồ, đột nhiên lóe lên một quầng sáng màu.

Ánh sáng xuất hiện quá đột nhiên, lại biến mất quá nhanh chóng, căn bản không bắt kịp. Có thiên nga đang mơ màng ngủ giật mình tỉnh giấc, nhìn ra giữa hồ, đều cho rằng là ảo giác.

“Ngủ mơ hồ sao?”

Cùng lúc đó, Tần Ninh nằm úp sấp trong một đống lông vũ, cầm một mặt dây chuyền màu đen, sợ toát mồ hôi lạnh.

Người máy ống trụ dựa sát góc tường, ánh sáng cam hơi lóe lên. Xác nhận Tần Ninh khỏe mạnh, một lần nữa rơi vào ngủ đông.

Trong khoảng năm phút đồng hồ, Tần Ninh không cả dám lật người. Tim đập thình thịch, ngón tay siết chặt, lòng bàn tay rất nhanh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lại qua vài phút, ánh sáng cam không còn, ngoài cửa cũng không có bất cứ âm thanh nào truyền đến.

Tần Ninh mở mắt ra, lật người ngồi dậy, thở ra một hơi.

Thật sự không nghĩ tới, vỏ sò mở ra, phun ra một mặt dây chuyền hình thoi, lại còn phát sáng!

Sớm biết vậy, phải cẩn thận hơn chút nữa mới đúng.

Lúc này, ánh sáng trên mặt dây chuyền đã tắt, đang nằm yên trong lòng bàn tay Tần Ninh.

To cỡ ngón út, dạng khối hình thoi. Mặt ngoài điêu khắc hoa văn dạng tròn, toàn thân là màu đen mực thuần túy.

Không có kính lúp, không thể nhìn rõ toàn bộ chi tiết hoa văn. Chỉ có thể mơ hồ phân biệt, hẳn là đồ đằng thu nhỏ lại.

Vuốt ve vòng cổ, Tần Ninh vô cùng tò mò.

Cùng là thiết bị chứa vật, nhẫn không phát sáng, cũng không điêu khắc đồ đằng.

Mặt dây chuyền này đặc biệt ở điểm nào?

Nhìn góc tường một chút, ống trụ vẫn đang ngủ đông.

Lý do an toàn, Tần Ninh chui vào trong gầm giường, cẩn thận kiểm tra qua, xác định không có vấn đề. Che trường bào qua đỉnh đầu, mới thử mở thiết bị chứa vật ra.

Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của cậu là vô cùng cần thiết.

Khi mặt dây chuyền được mở ra, đồng thời cũng phát ra một đợt sáng mạnh.

Tần Ninh không thể không nhắm mắt lại.

Ánh sáng yếu đi, hai màn hình tương ứng xuất hiện trước mặt cậu.

So với nhẫn, không gian trong mặt dây chuyền này càng lớn, đồ chứa bên trong cũng càng nhiều.

Trong màn hình bên trái, là hơn trăm thùng khoáng thạch năng lượng, được xếp chỉnh tề đặt trong thùng hợp kim, nắp thùng có ký hiệu kỳ lạ.

Gần khoáng thạch có năm sáu máy ghi chép nằm tản mát.

Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng Tần Ninh tin tưởng, bên trong nhất định có giấu lượng lớn tư liệu văn hiến, tương đối quý giá.

Trong màn hình bên phải, một chiếc tinh hạm nằm lặng yên.

So với chiếc phát hiện ở tinh cầu nguyên thủy kia, càng lớn, càng khổng lồ, từ đầu đến đuôi hạm đều được đồ đằng cổ xưa bao bọc.

Bên phải thân hạm, hơn trăm đài quan sát xếp hàng chỉnh tề, hiển nhiên hỏa lực mạnh mẽ.

Bên trái thân hạm, cạnh đồ đằng màu đen, bao trùm một tầng đường vân màu bạc. Giống như chữ viết, lại giống hình vẽ trừu tượng, rất khó phân biệt rõ ràng.

“Mù chữ thương không dậy nổi a.”

Gãi đầu, Tần Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Lập tức quyết định, bất luận thế nào cũng phải hiểu rõ chữ viết của tộc lông vũ, thoát khỏi tình trạng mở mắt mù hiện tại.

Bằng không, kỳ ngộ có lớn nữa đặt trước mặt, cũng sẽ uổng phí chạy mất.

Ngoài tinh hạm cỡ lớn, góc màn hình có vài cái thùng hợp kim. Bên trong không phải quặng năng lượng, mà là vàng độ tinh khiết cực cao, cùng với đá quý đã cắt mài.

Trong thùng đá quý lớn nhất cất một cái hộp gỗ cỡ bàn tay, được điêu khắc từ cùng một khối gỗ. Giữa nắp hộp có hoa văn màu đen, giống như chim phượng trừu tượng hóa.

Xuất phát từ tò mò, Tần Ninh lấy hộp gỗ ra.

Lật xem trên dưới, không phát hiện vết khóa.

Thử cạy ra, nắp hộp như bị dùng keo cường lực dính lại, phí công nửa ngày, vẫn không chút sứt mẻ.

“Không phải lại cần máu đấy chứ?”

Nhìn hoa văn màu đen ở giữa nắp hộp, Tần Ninh không khỏi nhíu mày. Do dự một lát, rốt cuộc không nhịn được sự tò mò.

“Cứ thử một lần.”

Giọt máu nhỏ xuống, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ngấm vào đường vân, bên tai truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Hộp gỗ đột nhiên bắt đầu rung động, lực càng lúc càng lớn, Tần Ninh gần như không cầm chắc được.

“Không tốt!”

Rầm một tiếng, hộp gỗ rời tay, lăn ra khỏi gầm giường.

Nắp hộp chợt bung ra, trong hộp phát ra ánh sáng lấp lánh, từ từ bắn ra theo hình quạt.

Trung tâm quầng sáng, mơ hồ hiện ra một con phượng đen.

“Cảnh báo!”

Chim phượng xuất hiện chưa được hai giây, ống trụ đột nhiên tỉnh lại, đỉnh đầu phát ánh sáng đỏ, phát ra tiếng cảnh cáo mang tính đe dọa.

“Phát hiện năng lượng không biết, nguy hiểm!”

“Lập tức tiêu diệt!”

Cánh tay kim loại nhô ra, không biết lấy tấm thép từ nơi nào, nhanh chóng lắp ráp thành pháo ánh sáng loại nhỏ, nhắm ngay hộp gỗ bắn một phát.

“Từ từ!”

Tần Ninh vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Nói đùa, làm mù chữ thời gian dài như vậy, gặp phải văn hiến liền nhức đầu. Khó lắm mới có một “video”, chưa đến hai giây đã bị bùm, này còn công lý hay không chứ!

Nhưng cậu vẫn là chậm một bước. Lời còn chưa dứt, ống trụ đã bắn xong hai phát.

Đạn ánh sáng đánh nát quầng sáng rực rỡ, phượng đen cũng theo đó biến mất.

Hộp gỗ dưới đất, cũng đã vỡ thành mảnh vụn.

“Cảnh báo giải trừ.”

Pháo ánh sáng bị tháo dỡ thu lại, ống rụ lăn đến bên mảnh vụn, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.

Xác định không còn sót lại, thu cánh tay kim loại, trượt về góc tường, tiếp tục làm người máy “gia chính” im lặng.

Toàn bộ quá trình, kéo dài không đến hai mươi giây.

Tần Ninh ngơ ngác nhìn ống trụ, hóa đá tại chỗ. Cổ họng giống như bị nhét cái gì, không nói được nửa chữ.

Hộp gỗ bị bắn nát, sự xuất hiện của chim phượng vĩnh viễn thành câu đố.

Hai viên đạn pháo bắn xuống, sàn nhà vậy mà không có nửa điểm tổn hại. Cậu không thể không nghi ngờ, vật liệu xây nhà có thật sự là gỗ?

Không đợi Tần Ninh suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng mở ra.

Bạch Hử mặc một thân trường bào rộng cất bước đi vào. Nhìn thấy Tần Ninh ngồi dưới đất ngẩn người, trong mắt thoáng qua vài phần lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tần Ninh ngẩng đầu, lời đã đến bên miệng, lập tức lại nuốt vào.

Nói như thế nào?

Nói cậu mở một cái hộp gỗ, sau đó bị người máy coi là uy hiếp, tại chỗ nã pháo bắn nát?

Nguồn gốc của hộp gỗ phải giải thích thế nào?

Trực giác nói cho cậu, bất luận là vỏ sò hay những thứ trong vỏ sò, tốt nhất tạm thời giữ bí mật.

“Không thể nói sao?”

Bạch Hử bước đến bên cạnh, cúi người nhìn về phía Tần Ninh. Người sau đang mải mê suy nghĩ, xem nên làm thế nào để lừa dối qua cửa.

“Tôi…” Để đám sâu chịu oan, nói là đồ của vực Đen?

“Vậy thì đừng nói.” Bạch Hử phất qua gáy Tần Ninh, nhẹ nhàng nói, “Em không sao là được rồi.”

Gì?!

Tần Ninh mạnh ngẩng đầu, không thể tin nhìn Bạch Hử.

Chỉ đơn giản như vậy?

Ngón tay sát qua bên tai Tần Ninh, Bạch Hử rũ mắt, đôi mắt màu khói nhu hòa lạ thường. Đột nhiên cảm thấy, con chim non này còn thú vị hơn so với tưởng tượng.

Y có nên nói rõ người máy có chức năng ghi hình hay không?

Vẫn là thôi đi.

Chỉ cần không uy hiếp đến sự an toàn của Tần Ninh, giữ lại chút bí mật cũng không sao.

Bạch Hử giơ tay, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc, thanh âm trở nên nhu hòa, “Đêm khuya rồi, không thích hợp nghĩ quá nhiều.”

Kèm theo lời nói, sợi tóc bạch kim lạnh lẽo phất qua má.

Chỉ chớp mắt, Tần Ninh đã bị ôm lên, một lần nữa ổn định ở trên giường.

“Em cần nhiều thời gian ngủ.”

Được lông vũ bao bọc, tay chân có chút lạnh nhanh chóng ấm lại.

Tần Ninh híp mắt, chợt phát hiện, mấy cọng lông dài trải ở trên giường, vô cùng giống với hơi thở trên người Bạch Hử.

“Không cần phải cảm thấy lạ.” Nhìn ra nghi hoặc của Tần Ninh, Bạch Hử cúi đầu cười nói, “Đây là lông vũ ta thay ra.”

“Lông vũ của anh?”

“Sau khi mỗi con chim phượng trưởng thành, đều sẽ có chuẩn bị như vậy.”

Bạch Hử cúi người xuống, một tay chống bên tai Tần Ninh, khoảng cách giữa hai bên trở nên càng gần. Đường viền tinh xảo chiếu vào đáy mắt Tần Ninh, Tần Ninh thậm chí có thể cảm thấy hô hấp ấm áp của đối phương.

“Muốn biết vì sao không?”

“… Vì sao?”

“Chờ em lớn lên, ta sẽ nói cho em.” Bạch Hử thẳng lưng, hất tóc trên trán Tần Ninh ra, cười nói, “Hiện tại, ngoan ngoãn ngủ.”

Tần Ninh: “…”

Nói một nửa giữ một nửa, là cố ý đùa cậu?

Bực mình muốn đánh người, làm sao giờ?

“Ngủ đi.”

Bạch Hử nhẹ nhàng nói một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.

Bóng đêm càng sâu, ánh trăng mông lung.

Tần Ninh cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng đặt đầu vào gối lại ngủ một giấc đến sáng.

Hôm sau, hai mặt trời dâng lên, ánh nắng rắc đầy trong phòng.

Tần Ninh mở mắt, lười biếng lật người, không muốn dậy. Không thấy ống trụ thúc giục cậu rửa mặt, hẳn là có thể ngủ nướng.

Mới nướng hai phút, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, Bạch Hử bưng khay đồ ăn đi vào.

“Ta phải đến biên giới vài ngày.” Bạch Hử ngồi xuống bên giường, đặt khay xuống, “Bạch Nham ở lại trong thành, có bất cứ nhu cầu gì đều có thể tìm anh ấy.”

Đợi Tần Ninh rửa mặt súc miệng xong, ngồi xuống ngay ngắn, Bạch Hử nâng khay thủy tinh, tự tay bắt đầu cho ăn.

“Trong khoảng thời gian này, nếu không nhất định phải, tốt nhất đừng lại ra bờ biển.”

“Ừ.” Tần Ninh ăn thịt cua, má trái phồng lên.

“Chờ ta trở về, sẽ sắp xếp em vào trường học.”

“Được.” Má phải cũng phồng lên.

“Ngoài ra, cái này cho em.” Bạch Hử lấy ra một máy ghi chép, “Trong này có ghi lại sơ lược về lịch sử của phượng hoàng, còn có vài loại chữ viết tộc đàn thường dùng. Trong lúc ta không có ở đây, tạm thời do Bạch Nham dạy em.”

“Vài loại chữ viết?”

“Chính xác mà nói, là năm loại ngôn ngữ thường dùng, mười lăm loại ngôn ngữ bổ sung.”

“Chỉ là tộc đàn phượng hoàng?” Hai mươi loại ngôn ngữ chữ viết, có cần cao đoan đại khí như vậy không.

“Đúng.” Khay thủy tinh thấy đáy, Bạch Hử lại đổi một khay.

“Sau khi xây dựng tinh thành có làm thống kê, vực Lam tổng cộng có một trăm hai mươi loại ngôn ngữ thông dụng. Mỗi tinh thành đều có hai đến ba loại ngôn ngữ chủ yếu. Cộng thêm điểm tụ cư của các tộc đàn thiểu số, ngôn ngữ có thể lên đến hơn tám trăm loại.”

Tần Ninh ngạc nhiên.

Hơn tám trăm loại?

Mệt chết cậu cũng học không xong!

“Không cần hiểu rõ toàn bộ.” Bạch Hử nghiêng đầu cười, tiếp tục cho ăn.

“Cần biết bao nhiêu loại?”

“Vào học năm đầu tiên, chỉ cần nắm vững ngôn ngữ chữ viết của tộc đàn. Trước khi độc lập, học được hai đến ba trăm loại là được.”

Nhạc trạc biến mất vạn năm, ba chi chu tước sớm thành lịch sử. Trong trường học ở thành Vũ, chỉ dạy chữ viết của thiên nga.

Máy ghi chép Bạch Hử giao cho Tần Ninh ghi lại chữ viết của năm tộc, do tộc trưởng thiên nga đời trước truyền lại, tìm khắp vực Lam cũng không có cái thứ hai.

“Hai ba trăm loại…” còn là được?

Tần Ninh cứng họng, trong đầu, một đám thần thú bay nhanh mà qua.

Nghĩ đến một đám chim non lông xù tròn vo, từng con vẫy cánh nhỏ, đủ loại nói cao bàn rộng. Hơn trăm loại ngôn ngữ thay nhau bắn phá, mỗi con là học bá, chợt thấy tiền đồ u ám.

Cao giàu đẹp trai chưa là gì, còn phải chỉ số thông minh cao.

Bên cạnh đều là chim như vậy, trừ bi thôi thì còn lại cái gì?

Cậu chỉ muốn thoát khỏi mù chữ, im lặng làm con chim, sao lại khó như vậy chứ!

Cho ăn kết thúc, Bạch Hử vừa lòng rời đi.

Một mình ở lại trong phòng, Tần Ninh ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, chạy xuống hai hàng nước mắt rộng, yên lặng thương xót cho tế bào não chết đi.

Người máy ống trụ trượt đến góc tường, ánh sáng cam trên đỉnh đầu trước sau không tắt.

Suy xét đến các loại tình huống có thể xảy ra, hệ thống trong máy được thiết lập lại một lần. Trong thời gian Bạch Hử ra ngoài, trừ khi hao hết năng lượng, hoặc gặp phải trùng kích mang tính hủy diệt, người máy trong tòa nhà sẽ không dễ dàng rơi vào ngủ đông.

Nửa giờ trôi qua, Tần Ninh miễn cưỡng điều chỉnh tốt tâm tính.

Bất luận thế nào, muốn đọc hiểu văn hiến, học tập chữ viết là bước đầu tiên. Bất kể bao nhiêu khó khăn, đường đã dự định đều phải tiếp tục đi.

Cho dù là học tra(1), cũng phải tra ra trình độ!

“Liều mạng!”

Nắm chặt nắm tay dùng sức vung lên, buồn bã bao phủ trong lòng lập tức bị quét sạch.

Tần Ninh nhảy xuống giường, mở thiết bị chứa vật.

Sáu quả cầu lam “rơi” ra. Lăn ở trên sàn, gắt gao ôm một cái xương cá mập, gặm đến vang ken két.

Đám nhóc này đã hoàn toàn thay đổi một hình dạng.

Từ đỉnh đầu đến xúc tua đều phủ một tầng lam đậm. Bởi vì ăn quá nhiều, trở nên tròn vo như quả bóng.

Sáu bạch tuộc nhỏ ôm xương lăn đến góc tường, nảy lên, tưng tưng tưng tưng, lại nảy về bên cạnh Tần Ninh.

Một con lớn hơn một chút, gặm xương cá mập xong, dùng xúc tua nâng một cái vỏ sò tròn dẹp đến trước mặt Tần Ninh.

“Cho tao?”

Cầu lam gật đầu.

“Từ đâu đến?”

Cầu lam lấy máy phiên dịch, gõ ra một hàng chữ.

“Trong bụng cá mập?” Tần Ninh có hứng thú.

Đáng tiếc vỏ sò ở trong dạ dày cá mập quá lâu, rửa sạch những thứ bám vào bề mặt, hình vẽ bên trên đã mơ hồ không rõ.

Nhìn nhìn bạch tuộc nhỏ, lại nhìn nhìn vỏ sò. Tần Ninh hung hăng đâm thủng đầu ngón tay.

Giọt máu nhỏ xuống, vỏ sò phát ra âm thanh khàn khàn, mở ra một khe hẹp.

Khe hẹp không ngừng mở rộng, thẳng đến khi lật ra toàn bộ, vẫn không phun ra bất cứ thứ gì.

Xác định bên trong trống không không có gì, Tần Ninh hơi có chút thất vọng.

May mắn là không thể vẫn luôn có.

Nghĩ đến đây, Tần Ninh cúi người, ấn ấn bạch tuộc nhỏ cũng thất vọng như vậy.

“Không sao, có cái này tao đã rất vui.”

Đám nhóc khôi phục tinh thần, lấy xương cá mập, tiếp tục gặm.

Chỉnh lại tâm tình, Tần Ninh rời khỏi phòng.

Mấy con thiên nga đứng bên bờ hồ, chờ xuất phát.

Trường bào màu trắng, cổ áo cùng cổ tay áo nạm tơ vàng. Tóc dài phủ trên vai, dưới ánh mặt trời, còn chói mắt hơn vàng hay đá quý.

Bạch Hử đứng ở vị trí sát bên trái, đang cùng Bạch Nham nói cái gì.

Gió nhẹ phất qua, mặt hồ nổi sương mù.

Chiếu lên đồng cỏ rừng rậm xanh biếc, chính là một cảnh đẹp như tranh vẽ.

Trên bầu trời nổi lên tiếng kêu vang, năm con tín thiên ông đang nhanh chóng bay tới.

Ở sau lưng chim biển trắng như tuyết, có hai con đại nhạn màu xám.

Trên lưng nhạn, Hồng Tường có chút xấu hổ, một lần nhìn thấy nhiều thiên nga như vậy, nhất là chim hoàng xinh đẹp, có vẻ rất không được tự nhiên.

Hắc Minh quen cửa quen nẻo, khuôn mặt hưng phấn, dùng sức vẫy tay với Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, mình đến tìm cậu chơi!”

Nhìn trời, Tần Ninh vô thức lộ ra nụ cười.

Sống mười đời, cậu cũng coi như có tiểu đồng bọn. Tuy rằng, phương thức chơi đùa của tiểu đồng bọn khác người một chút.

(1) Học tra: người học cực kỳ kém, ngược vs học bá là học cực tốt

Điêu hào:



Giác hào:



Lâm hào:

Tiếu hào:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi