TẬN THẾ VUI VẺ


Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Quét hình không tốn quá nhiều thời gian, cùng lắm chỉ năm phút.
Các phòng quét hình to bằng nhà vệ sinh chen chúc cạnh nhau, bên trong có sẵn chỗ ngồi.

Trước khi Nguyễn Nhàn cất túi đồ đi đã lặng lẽ xé tờ giấy có đánh dấu "Trương Á Triết" xuống giấu đi, sau đó dùng áo lau sạch chỗ bị xé.
"Loại đồ hộp này là chỗ tránh nạn phân phối sao?" Dựa vào cửa phòng quét hình, Nguyễn Nhàn duỗi cánh tay cho Đường Diệc Bộ, người kia liền đỡ lấy anh.
"Đúng thế.

Người thăm dò sẽ được phát cho đồ ăn phần khẩn cấp, ăn một cái thiếu một cái.

Theo lý thuyết mỗi cái đều sẽ có số hiệu." Đường Diệc Bộ liếc cái hộp đã mất nhãn, ham muốn giải thích lại nổi lên: "Nếu như đây là anh nhặt được ở bên ngoài thì sẽ tính là tài sản riêng của anh."
Nguyễn Nhàn nhíu mày, nhét cái hộp vào trong túi.
Bây giờ anh chỉ biết nó đến từ phế tích.

Có thể là rơi ra từ một thi thể nào đó, cũng có thể là rơi xuống khỏi đại sảnh cùng minh khi đổ sụp.
Nếu như lão Trương không đặc biệt nhắc đến chuyện đồ hộp, anh sẽ cho rằng đối phương không cẩn thận làm mất.

Nếu số hiệu của đồ hộp không phải duy nhất, anh cũng có thể cân nhắc nơi này có hoặc là từng có một vị "Trương Á Triết" khác.
Mà bây giờ chỉ còn một loại khả năng, lão Trương đang nói dối.

Hơn nữa câu nói dối này lại không có chút ý nghĩa nào — hắn ta hoàn toàn có thể nói mình đã làm mất rồi.
"Phòng bếp sẽ tái chế đồ hộp này kiểu gì?" Nguyễn Nhàn dời ánh mắt khỏi nụ cười quá tiêu chuẩn của đối phương.
"Kiểm tra độc tính, xử lý diệt khuẩn rồi bột phấn hóa nó làm gia vị."
Nghe thấy kiểm tra độc tính rồi lại làm thành gia vị, Nguyễn Nhàn mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh đột nhiên trầm mặc, tập trung sự chú ý lên việc khống chế hai chân, sau đó trở lại khu kiểm tra màu trắng theo Đường Diệc Bộ rồi đi thẳng đến cửa.
Phía sau cửa là đại sảnh rộng rãi.
Bốn phía đại sảnh xây không ít cổng vòm đơn sơ, chính giữa là một cái đài hình vòng.

Mấy nhân viên công đang bận rộn thao tác màn hình to lớn lơ lửng trong không khí ở giữa đài.

Một đống thiết bị chồng chất ở góc đại sảnh, màn ánh sáng chiếu xung quanh khiến không gian này không đến mức quá mức lộn xộn.

Trong sảnh không có nhiều người, nhưng cũng coi là người đến người đi khá náo nhiệt.
Nhưng cũng không chỉ có mỗi người qua lại.

Những robot tạo hình khác nhau đang khéo léo đi bên cạnh con người.

Những con robot có ba cái chân cao lớn bước qua đỉnh đầu bọn họ.

Nguyễn Nhàn không thể không khó khăn lùi lại hai bước nhường đường cho một cái máy có hình dạng giống đà điểu không đầu.
Khớp nối của cái máy kia được thiết kế rất tinh vi, Nguyễn Nhàn suýt nữa dính cả mắt vào nó, mãi đến khi bị Đường Diệc Bộ kiên định kéo đi về hướng một cái cổng vòm ngược lại.
Dưới sự so sánh, cái cổng vòm này còn quạnh quẽ hơn không ít.

Trên đỉnh cổng vòm có biểu tượng con rắn quấn quanh cái đinh.

Mùi thuốc bay ra từ hành lang trong cửa, toàn bộ không gian tràn ngập hơi lạnh.
Chưa đi được mấy bước, Nguyễn Nhàn đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lão Trương vẫn có dáng vẻ bẩn thỉu kia.

Hắn ta đang dừng trước một cánh cửa, dùng sức cầm khăn tay lau tay.

Giống như phát hiện ra ánh mắt của Nguyễn Nhàn, hắn ta nghiêng mặt qua nở một nụ cười nhiệt tình.
"Cậu chính là người mới tới, để tôi ngẫm lại...!Nguyễn Lập Kiệt, đúng không? Haiz, tôi đi chuyến này suýt nữa làm hỏng việc, bây giờ cũng không còn nhiều người sống sót đồng ý hoạt động nữa.

Lúc đầu tôi nên đi đón cậu, kết quả đột nhiên mất dấu tín hiệu, cũng may 231 tìm được cậu rồi.

Xin lỗi xin lỗi." Lão Trương nở nụ cười rất chân thành, vừa nói vừa dùng khăn tay kì cọ vết bẩn trên lòng bàn tay.
"Đâu có, bây giờ tất cả mọi người đều không dễ dàng, mọi người chịu tiếp nhận tôi đã rất tốt bụng rồi." Nguyễn Nhàn thuận nước đẩy thuyền.
"Nên làm mà." Lão Trương liếc Đường Diệc Bộ đang giả vờ như không tồn tại, lại chuyển ánh mắt về: "Sao nào, có chỗ nào không thoải mái không? Lần đâu tiên tiêm chip phụ trợ có thể sẽ có vài phản ứng không tốt.

Cậu muốn đi vào kiểm tra sức khoẻ đúng không, có cái gì khó chịu nhất định phải nói cho bác sĩ đấy."
"Anh Trương thì sao?...Tôi vừa mới nghe được một chút, anh đến xem mấy người anh Trì à?"
"Đúng, thuận tiện nói một tiếng với lãnh đạo."
"Tôi có thể vào nhìn một chút không? Anh Trì và Tiểu Đinh rất quan tâm đến tôi, tôi cũng muốn gặp gặp bọn họ." Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Á Triết.
Bàn tay đang nắm tay anh của Đường Diệc Bộ hơi siết chặt, không nói một lời.
"Được chứ.

Dù sao 231 cũng ở đây, Khâu Nguyệt sẽ không nói cái gì, đừng ở quá lâu là được."
Cuối cùng lão Trương đã lau tay xong.


Hắn ta đưa tay lên cửa nhấn một cái.
"Trương Á Triết, khách tới thăm xin thông qua." Theo một giọng nói điện tử trung tính, cánh cửa từ từ mở ra.
"Lão Trì!" Trương Á Triết vừa vào cửa đã bật cười ha ha, nhào về phía lão Trì trên giường.
Căn phòng này không nhỏ, có khoảng năm giường bệnh.

Trong đó ba cái dựa vào cửa sổ giả lập đều có người đang nằm, giường của Trì Lỗi cách cửa gần nhất, tiếp theo là Tiểu Đinh đang ngủ say.

Cái giường trong góc có kéo rèm nên không nhìn ra bên trong là ai.
Trên bệ cửa sổ giả lập có mấy bồn hoa lưu ly.

Bông hoa nhỏ màu xanh vô cùng đẹp mắt dưới ánh mặt trời nhân tạo.
Trì Lỗi đang nằm trên giường bệnh, để trần phía sau lưng.

Phần lưng nằm nghiêng đã được băng bó xong.

Một đám robot nhỏ hình cầu đang bận rộn đi lại bên cạnh vết thương.

Lão Trương vừa vỗ một cái vào giường, có mấy quả cầu suýt nữa rơi ra khỏi lưng Trì Lỗi.
"Lão Trương?! Súc sinh, ông chạy đi đâu?" Trì Lỗi chống người lên, đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn thấy hắn ta cười.
"Còn có thể đi đâu được, gần Mồ hoang chứ sao.

Nghe nói các ông cũng gặp phải Phúc Hành Liêm? Tôi định đi bắt tín hiệu, kết quả gặp phải một con, suýt nữa thì chạy mất cả giày." Trương Á Triết xoa xoa mũi, "Ông không sao chứ?"
"Vết thương nhỏ, một tuần là khỏi.

Dù sao cũng không phải ở đâu cũng có người sống sót." Trì Lỗi nghiêng qua nhìn Nguyễn Nhàn một chút: "...Cậu qua đây làm gì, đã đi kiểm tra sức khoẻ chưa?"
"Vẫn chưa, tôi sẽ đi ngay.

Chỉ đến xem các anh thôi." Nguyễn Nhàn chân thành đáp.

Bỏ nguyên nhân về lão Trương qua một bên, đây cũng không hoàn toàn là lời nói dối.
"Dữ dằn với người trẻ tuổi làm gì, người ta quan tâm ông đây.

Lại nói có 231 ở đây còn có thể xảy ra chuyện gì được?" Lão Trương chậc chậc hai tiếng: "Ăn gì không, có cần tôi đi lấy cho mấy người vài miếng bánh đậu muối không? Những cái kia chắc ăn gần hết trước khi xuất phát rồi nhỉ."

"Ông không sợ phòng bếp đánh chết à." Quả nhiên sự chú ý của Trì Lỗi đã bị dời đi.
Không biết có phải nghe được từ "bánh đậu muối" quan trọng này hay không mà Tiểu Đinh nằm giường bên cạnh đột nhiên chép miệng một cái.
Nguyễn Nhàn khống chế tốt biểu cảm, xấu hổ mỉm cười với Trì Lỗi, cũng không lên tiếng nữa.
Trương Á Triết này giao lưu rất tự nhiên với Trì Lỗi.

Nghe cuộc nói chuyện sẽ thấy chi tiết ký ức của hai người rất trùng nhau.

Lão Trương nhiệt tình quan tâm mình cũng là thật, không giống như đang che giấu chuyện gì.
Nếu không phải nhặt được cái hộp muốn mạng kia, Nguyễn Nhàn sẽ không hề có chút nghi ngờ nào vào cuộc đời.
"Trương Á Triết?" Một giọng nam bình tĩnh truyền từ trong rèm ra.
"Ôi, thủ lĩnh!" Lão Trương vội vàng đứng thẳng nghiêm chào, "Báo cáo, Trương Á Triết đại nạn không chết, trở về rồi!"
Rèm tự động trượt ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm một tờ giấy điện tử.

Ánh nắng vượt qua chậu lưu ly nhỏ chiếu lên cơ thể mảnh khảnh kia khiến hắn ta trông càng thêm gầy gò.
"Trở về thì tốt rồi.

Đừng coi nhẹ bản thân mình nữa, có chỗ nào khó chịu cứ bảo Khâu Nguyệt xem cho.

Ông là người thăm dò tuyệt nhất của chúng ta, không thể ngã xuống được." Người đàn ông mệt mỏi gật đầu.
Hắn ta hơi dừng ánh mắt ở trên người Nguyễn Nhàn, nhưng cũng không hề có ý định mở miệng nói chuyện.
"Rõ!" Lão Trương ưỡn thẳng sống lưng.
"Lại nói, vừa rồi Trì Lỗi báo cáo với tôi hy vọng có thể đổi máy móc phụ trợ.

Đội ngũ của các ông sử dụng 231 sắp được hai năm rồi, ông có suy nghĩ gì không?"
"Lão Trì là dân kỹ thuật trong đội, tôi nghe ông ý." Lão Trương lập tức nói, tiếp đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác: "Mà lão Trì à, 231 đã làm gì vậy?"
"Chống lại mệnh lệnh.

Cộng thêm tham số chữa bệnh sai sót, hắn tiêm cho Tiểu Đinh hơn nửa bình thuốc thư giãn trong khi chiến đấu.

Đã trục trặc mấy lần rồi, tôi nghĩ nên đưa nó đến chỗ Quan Hải Minh."
"Nghe ông hết.

Chờ Tiểu Đinh tỉnh, chúng ta sẽ bàn bạc lại rồi đến chỗ Quan Bác đổi một cái khác.

Trước đó không lâu chỗ Tiểu Trịnh mới có thêm mấy cái, chắc là có thể đổi được."
Nguyễn Nhàn nhìn về phía Đường Diệc Bộ.

Đường Diệc Bộ vẫn đứng bên cạnh đỡ lấy anh rất vững vàng, giống như là không nghe được cái gì vậy.
"Thôi.

Đến bao giờ mấy người quyết định xong thì nhớ viết báo cáo đấy." Người đàn ông kia ôn hòa cười, buông giấy điện tử xuống.

"...Tôi mới rời khỏi một lúc mà ông đã ngồi dậy rồi.

Điền Hạc, ông nói ông xem, không thể nghe lời được một tí hả." Khâu Nguyệt cầm một bao vải đi vào phòng.

Trong giọng nói của cô ta tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại có một ý cười khẽ.
Cô ta đặt bao vải lên trên bàn nhỏ cạnh giường bệnh của người đàn ông, lấy mấy cái hộp vuông vức bên trong ra, sau đó mới ngẩng đầu: "Ồ, Tiểu Nguyễn, cậu cũng ở đây sao."
Thủ lĩnh khu tránh nạn — hoặc có thể nói là Điền Hạc hơi động đậy, đổi một tư thế thoải mái hơi.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà Nguyễn Nhàn luôn cảm thấy ánh mắt Điền Hạc nhìn về phía Khâu Nguyệt có chút phức tạp.
"Điền Hạc, chuẩn bị ăn cơm." Giọng nói của Khâu Nguyệt rất dịu dàng, "Tiểu Nguyễn, cậu cũng tranh thủ thời gian đi.

Bây giờ các bác sĩ đang xuống đại sảnh ăn cơm, cũng không còn nhiều người lắm.

Tốt nhất là kiểm tra xong trước giờ cơm tối, nếu không sẽ phải đói bụng đến tận đêm."
"Ừm, cảm ơn chị Khâu." Nguyễn Nhàn gật đầu, khóe mắt liếc qua Trương Á Triết đang nói đùa với Trì Lỗi ở một bên.

Nhưng mà vừa ra cửa, Đường Diệc Bộ lại dẫn anh đi về phía cổng vòm lúc mới tới.
"Chúng ta không đi kiểm tra sao?"
"Khâu Nguyệt nói lát nữa, vừa rồi bác sĩ cuối cùng cũng rời khỏi phòng rồi."
Đường Diệc Bộ đưa lưng về phía camera, vẻ mặt nghiêm túc: "Nghe ông Trương nói, không chừng tối nay sẽ có bánh đậu muối, nếu đến chậm sẽ không còn.

So với việc bị đói, tôi muốn được ăn cơm sớm một chút hơn."
"...Cậu cần ăn cơm?"
Đường Diệc Bộ nghiêng đầu: "Không phải anh cũng cần sao?"
"Thế nhưng trong đại sảnh —" Nhìn thế nào cũng thấy những máy móc trong đại sảnh, không giống như cần ăn cái gì.
"Những cái kia đều là kỹ thuật mới." Đường Diệc Bộ có chút bất mãn, "Là mô hình cũ kỹ, tôi phải hấp thu nhiệt lượng để duy trì cho cơ thể mình hoạt động được.

Bánh đậu muối chính là nơi phát ra nhiệt lượng rất tốt."
"..." Hình như không giống với robot hình người trong tưởng tượng của anh lắm.

Anh vô cùng nghi ngờ robot hình người trước mặt có niềm yêu thích đặc biệt với bánh đậu muối.
Đáng tiếc kế hoạch cơm tối của Đường tiên sinh cũng không thành công.

Bọn họ mới đi ra khỏi cổng vòm mấy bước, Đường Diệc Bộ đã dừng lại, trên mặt chậm rãi hiện ra một vẻ cô đơn.
"Sao vậy?" Nguyễn Nhàn nín thở tập trung.
"Có một bác sĩ mới trở về." Bữa cơm tối đã trôi theo dòng nước, lúc này nụ cười tiêu chuẩn của Đường Diệc Bộ có chút miễn cưỡng.

"Hoặc có thể nói là một người kiêm chức bác sĩ vừa trở về."
"Phòng số 19, tiến sĩ Quan – Quan Hải Minh.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi