TÀN THỨ PHẨM

“Tiên sinh, tôi đo được nhịp tim ngài vượt qua phạm vi bình thường 20%, ngài có ổn không?”

Lâm Tĩnh Hằng không nói nên lời.

Hắn mất mười tám năm, vừa truy tra nhân vật thần bí năm ấy cướp Lục phu nhân đi, vừa vắt óc suy tính, loại trừ những kẻ dị kỷ, trèo lên tiền tuyến liên minh, vào đóng tại cứ điểm Bạch Ngân. Cứ điểm Bạch Ngân là trọng địa quân sự, trong tình huống hải tặc vực ngoại vẫn đang như hổ rình mồi, có được quyền cơ động tối cao, chỉ nơi đó mới có thể cho hắn sự tự do mà hắn hằng ước mong.

Mười lăm năm trước hắn rốt cuộc tìm được cơ hội, cố ý thả một nhóm hải tặc vũ trụ, mặc cho bọn chúng chạy trốn đến Thiên Hà Số 8, thừa cơ đuổi đến đây, khi đi qua sao Cayley hắn khéo léo lợi dụng chênh lệch thời gian một mình rời đội, chặn Độc Nhãn Ưng trùm buôn lậu súng đạn trong hộp đêm nổi trên tầng khí quyển sao Cayley.

Độc Nhãn Ưng lúc ấy đang tìm hoan mua vui, chưa kịp mặc quần đã bị Lâm thượng tướng tóm ra, quá trình tra hỏi có thể nói là mối nhục lớn cả đời tay trùm buôn lậu súng đạn, cuối cùng bất đắc dĩ phải thừa nhận mình chính là người cướp Lục phu nhân đi, Lâm Tĩnh Hằng mới rủ lòng từ bi cho lão một cái quần lót.

Khách quan nhớ lại, Lâm Tĩnh Hằng thừa nhận mình lúc ấy tuổi trẻ bốc đồng làm hơi ác, nhưng một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, tài châm lửa bậc nhất của lão mèo Ba Tư cũng không thể không kể công – nói tóm lại, cái quần lót này là nền tảng kiên cố cho vụ trở mặt cả đời hai người.

Độc Nhãn Ưng chân trần mặc độc một cái quần lót bị ba khẩu pháo ion cỡ nhỏ gí vào, từ trên bầu trời đáp xuống, bị bắt giao ra tro cốt Lục phu nhân, quân hàm thượng tướng mang đi tùy thân, cùng với thiết bị ghi chép trên tàu vũ trụ nhỏ bà đi năm đó… Nhưng không có đứa trẻ.

Độc Nhãn Ưng nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, Lục phu nhân chết rồi, đứa trẻ Lục Tín vẫn chờ mong cũng không giữ được. Đương nhiên Lâm Tĩnh Hằng không tin, nhưng lúc ấy chưa hề phát hiện bằng chứng đứa trẻ kia từng tồn tại, hắn lại không tiện nán lại quá lâu, đành phải tạm thời tha cho Độc Nhãn Ưng.

Năm xưa khi bức tượng trong rừng bia của Lục Tín bị đập nát lấy đi, Lâm Tĩnh Hằng dốc hết tâm cơ giữ lại một khối, vừa vặn khắc quân hàm của Lục Tín, từ đó trong những năm tháng dài đằng đẵng, Lâm Tĩnh Hằng suy đoán tới lui nơi cơ giáp của Lục Tín gặp nạn, mất rất nhiều tinh lực tìm kiếm mảnh vụn di hài, tổng cộng chỉ thu được ba mẩu vụn bằng móng tay.

Mẩu xác vụn là di thể của ông, tượng đá là niềm vinh quang của ông, quân hàm là tín ngưỡng cả đời ông, vợ là nơi hồn ông trở về.

Đến đây, ngoại trừ đứa trẻ chưa biết sống chết kia, bốn thứ này rốt cuộc có thể cùng nhau yên nghỉ.

Năm năm trước, Lâm Tĩnh Hằng chấp niệm không chết, trở về Thiên Hà Số 8, làm khóa gien bên ngoài khoang sinh thái, dùng thông tin gien thai nhi năm đó Lục phu nhân lưu lại khi khám thai, tọa độ định vị vốn là sao Cayley của Độc Nhãn Ưng, không ngờ ở bên ngoài sao Bắc Kinh đã bị Lục Tất Hành vô tình mở ra.

Là thiên ý ư? Là vận mệnh hắn chưa từng tin tưởng ư?

Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng bám vào mạng tinh thần của cơ giáp, kéo ra rất xa, người ở trong cơ giáp, thị giác đã khuếch tán vào bóng tối vô biên, bỗng nhiên quay đầu lại, mừng mừng tủi tủi nhìn tiểu cơ giáp thô sơ tội nghiệp này.

Trong năm năm, hắn nhiều lần sinh nghi với Lục Tất Hành, rồi nhiều lần thất vọng. Lại bởi vì hơn ba mươi năm trước Hắc Động từng là đồng bọn hợp tác chặt chẽ nhất với Độc Nhãn Ưng, hắn thậm chí không ngại phiền phức chộp Hắc Động vào tay, để có thể tìm được manh mối…

“Tại sao… Tại sao kiểu gien của não bộ không phù hợp với cơ thể?”

Trạm Lư trả lời: “Xin lỗi tiên sinh, có quá nhiều khả năng, tôi không thể phán đoán.”

“À,” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, lại lẩm bẩm như độc thoại, “Ngươi cảm thấy cậu ta giống thầy Lục chứ? Ta cảm thấy không giống lắm.”

Có lẽ là Độc Nhãn Ưng khỉ gió kia đã giở trò gì, hoặc cậu chỉ là giống mẹ hơn – Lâm Tĩnh Hằng không quen thuộc Lục phu nhân lắm, hơn ba mươi năm, xa xưa quá rồi, người và việc không quen thuộc lắm hắn đều đã chẳng còn nhớ rõ.

Trong chốc lát, bộ não chưa bao giờ phân tích cặn kẽ của hắn thậm chí sinh ra rất nhiều ý nghĩ không liên quan, chúng lộn xộn, cái gì cũng có, không theo logic, giống như chập mạch rồi.

Trạm Lư nghiêm túc hỏi: “Ngài muốn tôi so sánh phân tích một lần đặc trưng khuôn mặt hiệu trưởng Lục và tướng quân Lục Tín không?”

“… Không.”

“Tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Tôi phải nhắc nhở ngài, tinh thần lực của ngài rất chập chờn, độ kết hợp với cơ giáp đang giảm xuống, dựa theo số liệu lịch sử, đã tới gần giá trị thấp nhất, ngài có ổn không?”

Lâm Tĩnh Hằng vẫn đang tập trung ánh mắt vào Lục Tất Hành, lơ đãng hỏi: “Hửm?”

“Trước mắt trị số là 56%, độ kết hợp giảm xuống dưới 50%, ngài sẽ đứng trước nguy cơ rớt mạng tinh thần không chủ động, từ khi tốt nghiệp tới nay, ngài chưa bao giờ xảy ra tình hình rớt mạng không chủ động.”

“Phải không? Thế cuộc đời ta thật đúng là không hoàn chỉnh.” Lâm Tĩnh Hằng thoáng nở nụ cười không rõ ý tứ, sau đó hắn nhắm mắt, cắt ngang tầm nhìn, mạng tinh thần vừa nãy phập phồng như nước gợn trầm tĩnh lại, trị số kết hợp tạm dừng giây lát rồi bắt đầu tăng trở lại, ổn định như được một bàn tay khỏe vô cùng nâng lên, tăng đến 89%.

Giống như một bộ khôi giáp không nhìn thấy đang chậm rãi thành hình.

Hắn lại thành vị tướng quân trời sập không biến sắc kia.

“Cách trạm bỏ hoang còn không đầy hai mươi phút, chuẩn bị đáp xuống, thương hoạn và người không có tư chất lái cơ giáp đều về khoang hộ lý.” Lâm Tĩnh Hằng quay lưng về phía mọi người phân phó.

Nếu hắn bằng lòng đến học viện Tinh Hải làm giám thị, tác phong và kỷ luật của trường nhất định có thể chỉnh đốn lại. Từ hiệu trưởng nổi loạn đến các học sinh nổi loạn, nghe chỉ lệnh của hắn đều không ý kiến gì, tất cả xếp đội về các vị trí, cực kỳ nghe lời, hệt như một đám động vật hoang dã có hộ khẩu trong gánh xiếc thú vậy.

“Tiên sinh,” Trạm Lư ở trong mạng tinh thần hỏi, “Ngài sẽ nói chuyện này với hiệu trưởng Lục chứ?”

“Không,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bảo bao nhiêu lần rồi, ta không thích tán phét.”

Hắn cố ý xuyên tạc câu hỏi của Trạm Lư, tránh né trả lời, nhưng trí tuệ nhân tạo đơn thuần không hiểu, vẫn hỏi: “Thế ngài sẽ như tướng quân Lục Tín, đem toàn bộ quyền hạn dự phòng của tôi giao cho cậu ấy chứ?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc: “Không.”

Trạm Lư ở trong mạng tinh thần im lặng chờ hắn nói, nhưng dựa theo số liệu lịch sử – khi Lâm Tĩnh Hằng dùng giọng điệu căng thẳng này trả lời, kế tiếp chín phần sẽ giả câm vờ điếc.

Song lần này, hắn vẫn nói tiếp.

“Chủ nhân trước của ngươi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng vĩ đại, có thể hi sinh vì một số tín niệm.” Lâm Tĩnh Hằng nhàn nhạt nói, “Ta thì khác, ta không có nhiều tình cảm để gửi gắm, không có rượu thì ta sẽ uống máu, ta đang chờ nhặt xác cho tất cả những kẻ muốn lấy mạng ta, ta không có di chí cần ai kế thừa, cũng không có nguyện vọng cần ai thực hiện… Còn nữa, Trạm Lư, tất cả số liệu hôm nay, bao gồm những lời ta nói với ngươi, thông tin y học, số liệu kết hợp mạng tinh thần, toàn bộ cài mật khẩu theo cấp bậc cao nhất cho ta.”

“Được.” Trạm Lư nói, “Nhưng có lẽ hiệu trưởng Lục còn chưa biết quan hệ máu mủ của mình với tướng quân Lục Tín.”

“Cậu ta không cần biết.” Lâm Tĩnh Hằng bắt đầu điều chỉnh đường và hệ thống động lực, chuẩn bị đáp xuống, độ kết hợp của hắn với mạng tinh thần cơ giáp yên ắng tăng lên một nấc, đạt tới giá trị cực hạn giữa người và cơ giáp – 90%.

Rất nhanh, trong mạng tinh thần đã có thể quan trắc được trạm bỏ hoang, cơ giáp từ từ giảm tốc độ tiến vào quỹ đạo của trạm bổ sung vứt đi, bên ngoài cabin đã cảm thấy được ma sát của tầng khí quyển nhân tạo, tầng cách nhiệt vang nhè nhẹ, dường như đã có thể nghe thấy tiếng gió phần phật.

Đây là tin tốt, tầng khí quyển nhân tạo còn đây, cho thấy trạm bổ sung vứt đi này rất có khả năng có người vận hành.

Lúc này, năng lượng dự trữ của cơ giáp giảm xuống 7%, đèn cảnh báo màu đỏ sáng lên theo quy luật, cùng cỏ huỳnh quang trên tủ rượu chiếu lẫn nhau, là phong cảnh tươi đẹp đỏ pha xanh.

Độc Nhãn Ưng đi tới: “Chút xíu năng lượng này đủ để hạ cánh an toàn không?”

Bởi vì đây là một câu nói thừa, Lâm Tĩnh Hằng không thèm đếm xỉa.

“Được rồi,” Độc Nhãn Ưng hiếm khi dịu giọng lại, dùng tiếng người hỏi, “Mày hiểu rõ về bọn hải tặc ‘Vệ đội thân vương Cayley’ này không?”

Lâm Tĩnh Hằng chuyên tâm tính toán tiến trình hạ cánh, dùng khóe mắt cho lão một tí xíu phản ứng.

Độc Nhãn Ưng quay đầu lại thoáng nhìn hướng phòng y tế, trong tạp âm rất nhỏ, hạ giọng xuống quãng tám: “Thân vương Cayley tên thật Flander Phùng, là một kẻ biến thái từ đầu đến đuôi, hơn một trăm năm trước, lão bị Lục Tín đuổi giết tới bên ngoài Thiên Hà Số 8, cận vệ tập thể nổi dậy chém đầu lão. Mày biết, Thiên Hà Số 8 xưa nay ghét đám chó liên minh dối trá bọn mày, nhưng năm ấy để lật đổ thân vương Cayley, bọn tao đã lựa chọn Lục Tín.”

“Nghe nói trong lúc thân vương Cayley thống trị, ngoại trừ vệ đội thân vương, Thiên Hà Số 8 cấm vận chuyển vũ trụ, cả tinh không đều là tài sản riêng của lão.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trên tay lão có thành quả nghiên cứu khoa học và quân bị đỉnh cao nhất, nhưng để đề phòng có người tạo phản, lão lặp đi lặp lại gieo rắc chủ nghĩa phản khoa học và phản trí trong phạm vi vũ trụ, ban bố một trăm linh ba lệnh cấm, cơ hồ chặn chết đường sống của khoa học kỹ thuật dân gian, gần một trăm năm mươi năm rồi, ảnh hưởng đến nay vẫn còn.”

“Đây là nghe trên sách giáo khoa phải không, tiểu thượng tướng?” Độc Nhãn Ưng cười lạnh lùng, “Tao nói cho mày biết mấy thứ mới mẻ – biết phòng thí nghiệm Thụy Nhân Bảo tiếng xấu vang xa không?”

Lâm Tĩnh Hằng không mở miệng trào phúng nhau, chính là ý rửa tai lắng nghe.

Thế là Độc Nhãn Ưng tiếp tục: “Thân vương Cayley cho rằng tuổi thọ chỉ ba trăm năm là không đủ, lão còn muốn trường sinh bất lão, xây dựng phòng thí nghiệm Thụy Nhân Bảo, làm thực nghiệm cơ thể người tám năm, tao không biết bọn chúng đã nghiên cứu ra kết quả gì, tóm lại là chúng dùng tám năm tạo ra một cái hố vạn người… Không, là mười vạn người.”

“Năm 128, tức năm thứ sáu mươi thân vương Cayley ở Thiên Hà Số 8, cả Thiên Hà Số 8 bị đám quỷ hút máu đó hút đến tủy xương cũng không còn, dân gian vậy mà gặp nạn đói – mày có biết nạn đói là gì không? Mẹ kiếp là từ mà thời đại Địa Cầu đã xóa khỏi lịch sử loài người, trong niên đại tiêm một ống dinh dưỡng có thể bay trong vũ trụ hai tháng cũng không chết được, chết đói mấy ngàn vạn người. Chính phủ thân vương Cayley giả mù sa mưa thành lập một tổ cứu đói, bọn rác rưởi trong đó nhận tiền, để người ta lấy xác chết trong thực nghiệm làm nguyên liệu tạo thức ăn dinh dưỡng nén, quá trình khử trùng ăn bớt ăn xén, virus thực nghiệm trong xác chết khuếch tán ra, lại tạo thành một trận dịch bệnh.”

“À,” Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc đáp một tiếng, “Có nghe nói, virus Cầu Vồng.”

Virus Cầu Vồng – thủ phạm dịch bệnh rợn người nhất trong lịch sử nhân loại cận đại, là kết quả của trí tuệ nhân loại.

Loại virus này thuần nhân tạo, tính gây bệnh cao, tỷ lệ tử vong cao, rất khó tiêu diệt, bên trong rất sáng ý cấy trí tuệ nhân tạo co lại, khiến virus có thể dựa theo hoàn cảnh tùy thời biến hình, sau khi bùng nổ phạm vi lớn, Thiên Hà Số 8 căn bản không thể ngăn chặn, thậm chí có ca bệnh lẻ tẻ chảy vào liên minh, hơn sáu năm sau mới có một đội ngũ ở tận thủ đô Votaw nghiên cứu chế tạo ra thuốc và vắc-xin đặc trị nhằm vào virus Cầu Vồng, giành được giải Nobel và giải cống hiến tự do năm ấy.

Năm 136 khi Lục Tín viễn chinh Thiên Hà Số 8, mang đến kháng thể, mới cứu vớt Thiên Hà Số 8 khỏi kiếp nạn hoang đường này.

“Tao không biết kẻ hiện giờ tự xưng thân vương Cayley là ai,” Độc Nhãn Ưng nói, “Nhưng ở Vệ đội thân vương Cayley năm đó, điên rồ là truyền thống, cho nên chúng đột nhiên xuất hiện ở Thiên Hà Số 8, tao có… Từ từ, nguồn năng lượng giảm xuống 5%, mày rốt cuộc có làm được không đó?”

“Van nối chuẩn bị, sắp sửa đáp xuống.”

“Cảnh cáo, năng lượng không đủ -“

“Đài thu phóng tín hiệu bình thường, mở hay không?”

“Cảnh cáo, năng lượng không đủ 5%, dự tính khó có thể hạ đất an toàn.”

“Cảnh cáo -“

Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên lên tiếng: “Tắt hệ thống động lực chính.”

Độc Nhãn Ưng kinh hãi: “Cái…”

Cơ giáp không điện rung mạnh, theo thân cơ mất đi động lực, cơ giáp vốn đáp xuống từ từ tức khắc thành vật thể rơi tự do, trong khoang hộ lý vọng ra tiếng thét của lũ học sinh, Độc Nhãn Ưng vịn tủ rượu, cảm giác không trọng lực bóp trái tim lão.

“Cảnh cáo, bị lực hút ảnh hưởng, thân cơ tăng tốc rơi xuống -“

“A a a a!”

Khí thể bảo hộ trong cơ giáp căng cabin ra, mọi người cùng bay lên, ngay lập tức Lâm Tĩnh Hằng dùng năng lượng còn sót lại tạo bốn thanh đao năng lượng, đao năng lượng xếp thành hình chữ nhất, khí thể bảo hộ dư thừa trong cabin theo thân đao tràn ngập ra, vật chất đặc biệt dính nhớp ngưng tụ thành một tấm màng mỏng trên bốn thanh đao năng lượng như khung dù, giống như một cái dù nhảy to, lực cản và lực hút cân bằng trong vòng vài giây đầy nguy hiểm.

Trong tạp âm đinh tai nhức óc, cơ giáp đáp xuống quỹ đạo Trái Đất tầm thấp không lệch một tẹo.

Cùng lúc đó, tất cả thiết bị trong cơ giáp đồng thời tắt, mạng tinh thần tan biến vào hư không, hoàn toàn hết điện, cả thân cơ giáp khựng lại, sau đó chợt trượt vào theo quỹ đạo, trong hệ thống phanh của quỹ đạo kín kẽ, van nối ma sát tóe lửa rồi dừng khựng lại – hạ cánh an toàn!

Bên trong im lặng giây lát, kế đó bùng lên tiếng huýt sáo và reo hò, lũ học sinh đứng trên đất bằng một lần nữa suýt mừng phát khóc.

Độc Nhãn Ưng run run chỉ Lâm Tĩnh Hằng: “Mày… mày đúng là một con chó điên!”

“Cảm ơn khen ngợi,” Lâm Tĩnh Hằng mặt không đổi sắc gật đầu, tháo bao tay ném lên tủ rượu, hắn hơi chỉnh cổ áo, thong thả tiếp tục câu chuyện ban nãy, “Sau khi Flander Phùng thân vương Cayley bị giết, hai con trai chia nhau trốn đến vực ngoại, con cả bị thuộc hạ bán đứng chết trên đường, con thứ kế thừa danh hiệu thân vương Cayley, tập hợp đám tay sai người cha biến thái để lại, một lần nữa thành lập Vệ đội thân vương Cayley, dựa vào quân bị và kỹ thuật năm ấy bóc lột được ở Thiên Hà Số 8, nhanh chóng thôn tính không ít thế lực hải tặc, vài năm gần đây có tin tức nói, chúng còn đang quanh quẩn gần Thiên Hà Số 8.”

Độc Nhãn Ưng sửng sốt: “Mày mà cũng chú ý đến bọn chúng?”

Lâm Tĩnh Hằng nhếch khóe miệng giống như cười, hắn nói: “Ngại thật, sự kiện tập kích đội danh dự năm 258, chính là tôi ra mặt xử lý.”

Độc Nhãn Ưng: “…”

Lão là thổ hoàng đế của Thiên Hà Số 8, khá là không để ý đến chuyện bên ngoài, mấy năm nay sống lười nhác và tiêu dao, chỉ cần lửa không cháy tới Thiên Hà Số 8, lão cũng chẳng quan tâm chuyện ngoài thiên hà lắm, thành thử ít nhiều kiến thức hạn hẹp.

Bởi vậy lão căn bản không nghe ra, khi nãy tại sao con trai cưng nhắc tới “sự kiện tập kích ngày tự do” năm 258, đó lại là một chiêu nịnh bợ rất tài!

Bắt nạt ông già thất học, tên nhãi Lục Tất Hành kia giỏi lắm rồi, dám bợ đít họ Lâm ngay trước mắt lão!

Bỏ nhà đi bụi năm năm, cứng cánh rồi!

Độc Nhãn Ưng thất khiếu bốc khói râm ran, lông toàn thân xù lên hơn hai thước, suýt nữa biến thành một con nhím biển.

Lão hạ giọng, vẻ mặt dữ tợn: “Tao lặp lại lần nữa, mày tránh xa con tao ra!”

Lâm Tĩnh Hằng nhướng mày: “Quản chặt như vậy? Quý công tử là thiếu nữ vị thành niên à?”

“Dân nhà quê Thiên Hà Số 8 bọn tao không trèo cao được đến thượng tướng liên minh!”

“Con trai ông khi nghèo túng sa sút tự mình lấy danh nghĩa tôi lừa bịp không nói như vậy đâu.”

Độc Nhãn Ưng cả đời có hai chuyện hối hận nhất, một là mười lăm năm trước đi tìm hoan mua vui không giắt một khẩu súng laser trên dây quần lót, hai là lão cảm thấy con trai lớn rồi nên ra đời va vấp, cho nghèo thích hợp, không quỳ dâng tiền mặt giúp đỡ con trai bỏ nhà đi bụi.

Độc Nhãn Ưng: “Mày đánh rắm!”

Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo đáp trả.

“Hai vị, hai vị! Sao lại cãi nhau rồi?” Bọt khí vô khuẩn trên người Lục Tất Hành rốt cuộc rơi hết, khi ra khỏi phòng y tế, không biết còn kiếm đâu được một bộ quần áo để thay, màu xanh đen, rất nghiêm chỉnh, áo cổ đứng, hiện ra vài phần trưởng thành chín chắn như thật, cậu giơ tay chặn giữa hai người, đau đầu nói, “Chê vừa rồi nhảy dù chưa đủ kích thích à? Con thật sự không trêu nổi hai người.”

Độc Nhãn Ưng còn chưa nguôi giận: “Không có chuyện của mày!”

Lâm Tĩnh Hằng lại rất có phong độ của bậc cha anh, ôn hòa hỏi: “Cảm giác khá hơn chút nào không? Cậu lần này cũng lỗ mãng quá rồi.”

Độc Nhãn Ưng bấy giờ mới kịp phản ứng, để tranh sủng, lão vội vàng gượng ra nụ cười hiền từ có thể dọa khóc em bé nhà trẻ: “Ba không nói con.”

Lục Tất Hành rất bất đắc dĩ nhìn Độc Nhãn Ưng, cảm giác tuổi tâm lý của cha mình thật là thanh xuân thường trú, hai trăm năm như một ngày giữ nguyên độ tuổi lên mười, vì thế dỗ dành hết nước hết cái: “Ba à, chúng ta còn đang ngồi ké cơ giáp của người ta mà, ba hiểu chuyện chút đi.”

Độc Nhãn Ưng: “…”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn chiếc áo khoác màu xanh đen trên người cậu.

Lục Tất Hành quay đầu, lợn chết không sợ nước sôi, không biết xấu hổ nhún vai nói: “Mượn cơ giáp của anh, lại mượn rượu của anh, bây giờ mặc thêm một bộ quần áo của anh, gộp lại tính làm một món nợ, được không?”

Lâm Tĩnh Hằng muốn nói “tùy cậu” mà sợ mình quá lãnh đạm, định đổi thành “vinh hạnh” lại cảm thấy rất khác phong cách bình thường, sợ hù người ta, lời ra đến môi nhất thời hơi câu nệ nghẹn lại, hắn đành phải vội vã gật đầu, mượn kiểm tra áp khí và chất lượng không khí ngoài cửa cabin để tránh ánh mắt Lục Tất Hành.

Cửa cabin chầm chậm mở ra, trạm bổ sung vứt đi hiện ra trước mặt mọi người.

Trong tầng khí quyển nhân tạo, chất lượng áp khí và không khí đều rất lý tưởng, có thể không cần mặc trang phục du hành vũ trụ, trạng thái nhà xưởng, quỹ đạo của trạm bổ sung đều rất tốt, bãi cỏ nhân tạo hai bên bằng phẳng, chỉ là yên ắng không một tiếng động, đường sá vắng tanh, mặt đất còn hằn dấu bánh xe, thùng rác thông minh, robot an ninh và xe chở khách im lìm nằm hai bên, như một loạt bài trí xấu xí.

Đoàn người theo biển chỉ đường đi tới phòng khống chế trung tâm của trạm bổ sung.

“Hệ thống năng lượng đã tắt, nhưng bản thân thiết bị phần cứng không có vấn đề.” Lục Tất Hành quan sát giây lát, “Để tôi thử xem, chắc có thể khởi động lại.”

Hoàng Tĩnh Xu hỏi: “Lục tổng, không phải nói trạm bổ sung này nằm trên tuyến đường buôn lậu, sẽ có người dùng trạm bỏ để kinh doanh sao? Người đâu?”

“Đi rồi, nhưng e rằng mới đi chưa bao lâu, em xem bãi cỏ trước cửa là biết, thiết bị cũng rõ ràng luôn có người bảo trì, trên máy móc còn hơi ấm. Buôn bán phi pháp kiểu này đôi khi phải như vậy, bắn một phát đổi một chỗ, không biết họ chạy khi nào, cũng không biết khi nào trở về.” Lục Tất Hành vừa mân mê vừa nói, “Cô bé, soi cho thầy.”

Cậu chưa dứt lời, một luồng sáng màu trắng hết sức êm dịu đã chiếu vào tay cậu, độ sáng đủ mà còn không hại mắt.

“Ồ tốt lắm,” Lục Tất Hành thuận miệng nói, “Em nào hiếu học thế, trên thiết bị đầu cuối cá nhân còn có đèn bảo vệ mắt?”

Cậu nói xong chẳng ai tiếp lời, bấy giờ Lục Tất Hành mới chậm chạp quay đầu lại, phát hiện mấy học sinh đều cung kính đứng cách mấy mét, soi cho cậu chính là Lâm thượng tướng.

Lục Tất Hành ngẩn người, còn chưa kịp nói gì, lại một luồng sáng từ một hướng khác rọi tới, thì ra là Độc Nhãn Ưng không chịu đứng ngoài cuộc, cũng chiếu một luồng theo, ánh sáng ấy mạnh như đèn pha, thoáng cái khiến hai người đều lóa không mở nổi mắt.

Lục Tất Hành: “Ba, ba đi bắt ngoại tình à? Sắp bị ba làm mù mắt rồi!”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Không phải,” Lục Tất Hành lúc này mới nhận ra mình đã nói gì, “Tôi không có ý đó, Lâm… khụ, a…”

Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang cậu: “Cứ dùng cách xưng hô cậu quen là được.”

Lục Tất Hành lén nhìn hắn một cái, dưới ánh sáng trắng ấm áp, sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng cũng có vẻ hơi nhợt nhạt, đại khái là hành trình kinh tâm động phách này thật sự không thoải mái. Không biết làm sao mà Lục Tất Hành lại nhớ tới các biểu cảm mình dùng khuôn mặt này ảo ra, trong đầu bị chập mạch, đột nhiên trỗi lên một ý nghĩ: “Nếu lúc ấy mình chụp một tấm ảnh thì tốt rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng – đó là thượng tướng cuối cùng của liên minh, lại để cậu gặp được còn sống!

Lục Tất Hành không coi bình luận xấu của Độc Nhãn Ưng dành cho Lâm Tĩnh Hằng là thật, bởi vì khả năng là do hai mắt không đối xứng, Độc Nhãn Ưng nhìn ai cũng đầy thành kiến, nhất là người cùng giới điển trai hơn lão.

Thời thiếu niên, ngoài nhìn lên sao trời, cậu cũng rất đỗi tò mò với thế giới bên ngoài, định kỳ thu thập tin tức của bảy đại thiên hà. Từ khi cậu có ấn tượng tới nay, liên minh vẫn ca múa thái bình, thế lực quân ủy từ từ yếu đi, như con lừa sau khi kéo cối xay, dần bay màu, chỉ có một mình Lâm tướng quân, công huân đều giấu giữa những hàng chữ.

Lục Tất Hành rất nhạy với con số, cậu phát hiện trước kia sự kiện khủng bố tập kích của hải tặc vực ngoại mỗi năm ít nhất ba bốn mươi vụ, mỗi lần liên minh đều đăng một bài lên án bi tráng, đau đớn thương tiếc người tử nạn, lại dùng binh lực gấp mấy chục lần mới có thể hòa một ván, mà bọn hải tặc thường là đánh không lại sẽ chạy đến vực ngoại, chờ đợi thời cơ kế tiếp, như lũ gián giết mãi không hết. Nhưng số liệu khủng bố tập kích và số liệu liên minh thương vong mười mấy năm trước đột nhiên có một lần giảm mạnh, giống như bọn hải tặc trong một đêm đã hoàn lương, tự động bốc hơi – đó là sau khi Lâm Tĩnh Hằng tiếp quản cứ điểm Bạch Ngân.

Lục Tất Hành: “Nói thật, em bây giờ còn như nằm mơ vậy. Anh thật sự là… Ôi, rất nhiều lời chưa kịp hỏi, thì hang ổ Độc Sào đã nổ rồi.”

Ánh sáng trắng êm dịu chiếu vào con ngươi màu xám của Lâm Tĩnh Hằng, dịu dàng đến khó tin: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

Lục Tất Hành muốn hỏi quá nhiều, bao gồm chi tiết mỗi một chiến dịch liên minh không đưa tin hẳn hoi, Trạm Lư thật sự là Trạm Lư kia sao? Từ chối Evgeniya có danh xưng “mỹ nhân đệ nhất liên minh” cảm giác thế nào? Vụ ám sát ở Mân Côi Chi Tâm năm năm trước là thế nào? Quan trọng nhất là, hắn lừa gạt bằng cách nào, lại khiến Vườn Địa Đàng không kiểm tra được?

Song cậu đảo ánh mắt qua xung quanh, phát hiện mấy học sinh đều đang dỏng tai nghe, Lục Tất Hành hơi chần chừ, không xác định Lâm Tĩnh Hằng có sẵn lòng công khai thân phận mình hay không, huống chi hắn đứng vào hàng thượng tướng liên minh, thế nhưng giả chết rời khỏi liên minh, ở nơi quỷ quái như Thiên Hà Số 8 năm năm, chắc chắn có rất nhiều nỗi khổ trong lòng.

Người trưởng thành – đặc biệt là loại người trời sinh tính hướng nội như Lâm Tĩnh Hằng, e rằng không hề sẵn lòng lôi máu và nước mắt ra cho người ta xem.

Lục Tất Hành chớp mắt đã quản được lòng hiếu kỳ tràn đầy của mình, lại nói sang chuyện khác, hỏi như đùa giỡn: “Có thể ký tên cho em không?”

Bốn học sinh nghe trộm bên cạnh suýt nữa ngã ngửa, vẻ mặt quái gở nháy mắt ra hiệu lẫn nhau.

Bạc Hà vẻ mặt nghi hoặc: “Hiệu trưởng là fan cuồng hay gei vậy?”

White trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Hoàng Tĩnh Xu thì nhìn xung quanh một vòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho lũ bạn: “Chúng ta có cần tránh đi không?”

Gà Chọi căng mắt ra, dùng khóe mắt liếc quần áo của Lục Tất Hành: “Lục tổng ban nãy mặc không phải bộ này!”

Hoàng Tĩnh Xu mỗi tay một đứa lôi Gà Chọi và White đi, Bạc Hà thông minh vội vàng đuổi theo, mấy học sinh làm bộ tò mò, lôi lôi kéo kéo bao vây Độc Nhãn Ưng, hào hứng hỏi lão buôn súng đạn ở Thiên Hà Số 8 triển vọng ra sao, đồng thời bày tỏ tán thưởng cao độ đối với đôi mắt thời thượng của lão.

Thanh thiếu niên đương đại đều rất có tâm cơ – nếu hiệu trưởng có thể thành công dụ được Tứ Ca, về sau không chừng học viện có thể ký kết hiệp nghị trường kỳ với Hắc Động, danh chính ngôn thuận để Hắc Động nhận sinh viên tốt nghiệp của học viện, việc học và tiền đồ thênh thang cỡ nào!

Lâm Tĩnh Hằng nghe “yêu cầu vô lý” của hiệu trưởng Lục, ngớ người một lát, đương khi Lục Tất Hành cho rằng hắn sắp phun ra một câu “Không ký, cút”, Lâm Tĩnh Hằng lấy một cây bút từ trong túi quần ra: “Được.”

Lục Tất Hành: “…”

Lâm Tĩnh Hằng rất kiên nhẫn hỏi: “Ký ở đâu?”

Hiệu trưởng Lục tự học thành tài ở trên lớp học trước nay như cá gặp nước, lần đầu cảm nhận sự xấu hổ khi không trả lời được câu hỏi, cùng Lâm Tĩnh Hằng thô lố mắt nhìn nhau một lát, cậu hết sức bối rối giơ tay: “Không phải, em…”

Lâm Tĩnh Hằng nâng cổ tay cậu lên, lòng bàn tay khô, đầu ngón tay đầy những nốt chai, ngón tay khớp xương rõ ràng trông rất có sức mạnh, mà động tác rất nhẹ, như lông chim phất qua cổ tay áo Lục Tất Hành, viết liền nét một chữ “Lâm” trên mu bàn tay cậu: “Năm đó trên thông cáo của cứ điểm Bạch Ngân đều có chữ ký của tôi, nếu có hứng thú, cậu có thể giám định nét chữ.”

Có lẽ là di chứng do mới gãy xương, Lục Tất Hành cảm thấy từ ngón tay đến cổ tay mình tê dại, quên sạch những lời muốn nói như đợt lễ khai giảng vậy.

Độc Nhãn Ưng bị một đám nhóc con líu ríu bao vây, đang phiền không chịu nổi, từ xa nhác thấy tình cảnh này, trong đầu tức khắc sinh ra bảy tám mươi liên tưởng không đàng hoàng: “Mày sờ chỗ nào đó!”

Lâm Tĩnh Hằng hết sức tự nhiên buông tay, nhắc nhở: “Tiến trình khởi động lại hạch năng lượng xong rồi.”

“A,” Lục Tất Hành cười gượng, “Đúng đúng.”

Cậu vội vàng lén hoạt động bàn tay tê dại một chút, xác nhận mệnh lệnh khởi động lại, trong nháy mắt, cả trạm bổ sung phát ra một tiếng rên nhẹ, dường như sống dậy một lần nữa, vô số ánh đèn dần dần sáng lên, tháp năng lượng khổng lồ bắn ra tia laser lấp lánh, chiếu bóng cơ giáp xuống, các robot sửa chữa thành hàng lên xuống thang, bận bận rộn rộn bắt đầu tự động kiểm tu cơ giáp bị hỏng hóc, Trạm Lư im ắng trên cánh tay Lâm Tĩnh Hằng cũng phảng phất sáng lên theo, vui vẻ nối với tháp năng lượng, gấp gáp không ngừng hấp thu năng lượng.

“Tôi đi xem thử cơ giáp.” Lâm Tĩnh Hằng dặn, “Có cần gì cứ qua bên đó tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, hắn né Độc Nhãn Ưng đang thở hồng hộc, nghênh ngang mà đi.

Lục Tất Hành sửng sốt cả buổi, cúi đầu thoáng nhìn chữ “Lâm” như rồng bay phượng múa trên mu bàn tay, bị hệ thống tản nhiệt của phòng điều khiển chính hơ toát một tầng mồ hôi mỏng, cậu cẩn thận xắn cổ tay áo, bán thân bất toại loay hoay thiết bị của phòng điều khiển chính.

Trong trạm bổ sung này lại còn có mạng lưới thông tin liên lạc phi pháp có thể bao trùm cả Thiên Hà Số 8, rất tiên tiến, Lục Tất Hành thuận tay ấn mệnh lệnh sửa chữa, đồng thời trong đầu lộn xộn nghĩ: “Sao anh ta đột nhiên tốt với mình như vậy? Chỉ vì kèn cựa với ông già sao… Ôi, nơi quỷ tha ma bắt này dự trữ năng lượng và vật tư còn rất dồi dào, vật tư có thể bổ sung một chút, ai biết đám hải tặc cản trở giao thông kia khi nào đi… Sao tay mình hãy còn tê, mở đầu cho liệt nửa người ư? A… Nơi này còn có một kho trang bị vũ khí, cần phải phá giải mã hóa… Ngón tay anh ta dài thật… Ôi, mình đang nghĩ gì vậy? Phương thức mã hóa của khóa này là…”

Khóa mã hóa của trạm bổ sung vứt đi chẳng ra làm sao, trong tình huống Lục Tất Hành chỉ có một phần mười đại não có thể làm việc bình thường, vậy mà bị cậu lơ mơ mở ra.

Đầu óc Lục Tất Hành đều đang lặp đi lặp lại lời dặn thấp giọng “qua bên đó tìm tôi bất cứ lúc nào” của Lâm khi nãy, nghe thấy một tiếng “tít” nhỏ, miễn cưỡng rút về thần trí bị mây mù bao vây, lơ đãng nhìn lướt qua tồn kho: “A, hết rồi.”

Lục Tất Hành thẫn thờ nhìn tồn kho vũ khí trống rỗng, thần trí còn nằm trên khuôn mặt có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều của Lâm Tĩnh Hằng dưới tia sáng trắng ban nãy. Nửa phút sau, Lục Tất Hành bỗng giật mình, định thần lại – không đúng, năng lượng và vật tư dự trữ dồi dào như vậy, tại sao tồn kho vũ khí lại rỗng?!

Cậu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tất cả thiết bị của phòng điều khiển chính – ngày sản xuất trên vỏ máy chủ là năm 200 Tân Lịch, đến nay vận hành rất tốt, cho thấy phần mềm phần cứng bên trong có người trường kỳ bảo dưỡng nâng cấp, trạm bổ sung này luôn có người!

Tại sao họ vội vàng rời khỏi, để lại đây số vật tư có thể nuôi sống cả một tàu vũ trụ, mang đi tất cả vũ khí?

“Ba,” Lục Tất Hành sầm mặt, “Chúng ta có thể cần lập tức…”

Cậu chưa nói xong câu này, hệ thống truyền tin vừa tiện tay sửa chữa đã đọc lệnh xong kích hoạt rồi.

Màn hình lớn phía trên phòng điều khiển chính sáng lên, trước là hoa tuyết lả tả, kế đó trên màn hình xuất hiện một người đàn ông, nửa thân thể đều là máy móc, ánh mắt trống rỗng từ trong màn hình bắn ra, u ám và ngập tràn ác ý.

Độc Nhãn Ưng đẩy mạnh Gà Chọi che trước mặt ra, gân xanh đột nhiên gồ lên thái dương.

“Chào các vị thân bằng hảo hữu Thiên Hà Số 8,” Lão nở nụ cười cứng đờ kỳ dị, “Ta là Ares Phùng, các vị còn nhận ra người bạn cũ này không? Không nhận ra cũng không sao, ta tự giới thiệu lại, ta, thân vương Cayley, người hơn một trăm năm trước bị các ngươi ruồng bỏ phản bội, bây giờ oán hận chất chứa, mang theo thanh kiếm báo thù, từ dưới địa ngục bò lên, có vui không hả?”

White tự dưng rùng mình, vô thức kéo tay áo Lục Tất Hành: “Thầy ơi, lão ta là ai vậy?”

Kẻ tự xưng thân vương Cayley nhấn từng chữ: “Gia tộc ta thống trị Thiên Hà Số 8 hơn sáu mươi năm, nuôi sống vô số sâu mọt, rác rưởi không biết cảm ơn, cho các ngươi sống trong chốn đào nguyên, tránh bị liên minh bóc lột và xâm lược, nhưng các con dân thân ái của ta, các ngươi báo đáp ta như thế nào?”

“Các ngươi dẫn chó liên minh đến, vì vài khúc xương mà phản bội chủ mình, giết chết cha anh ta, khiến ta phải bỏ chạy đến vực ngoại, đến nay thân thể chỉ có thể dựa vào mớ đồng nát sắt vụn này chống đỡ – thế nào, một trăm năm qua quy thuận liên minh sống có tốt không? Liên minh đã cho các ngươi tự do và tôn nghiêm chưa? Nếu các ngươi đau đớn khóc than trong lửa đạn, Chúa cứu thế liên minh vĩ đại sẽ phái người đến cứu vớt các ngươi chứ?”

Nói đến đây, lão thở không ra hơi mà cười điên cuồng: “Cùng đến chúc mừng sự trở về của ta nào.”

Dứt lời, trong màn hình đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, mấy trọng cơ giáp siêu thời không dữ tợn nhắm chuẩn sao Cayley, thân vương Cayley huýt sáo một tiếng thật dài, hàng ngàn phát đạn đạo hạt nhân bay như mưa về phía sao Cayley không hề có sức chống cự, ùn ùn trời đất, sóng năng lượng khổng lồ khiến người ta không mở nổi mắt, sao thủ đô của Thiên Hà Số 8 khoảnh khắc chìm trong lửa đạn.

Một tinh cầu trên thế giới này đã tan thành khói bụi.

Mọi người há hốc miệng chưa kịp phản ứng, kẻ trong màn hình đã la to: “Niềm vui bất ngờ! Kế tiếp!”

Tọa độ vũ trụ hiện ra trên màn hình, nòng pháo chĩa về hướng Bắc Kinh β.

Không phải mỗi một lần ra đi, đều còn có thể trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi