TẦN TRIỀU MỸ MÃN SINH HOẠT


Về sau Hàn Khởi chấp chính Tần quốc hai mươi bảy năm, Hàn thị hiển quý.

Trước công nguyên 403 năm, Chu Uy Liệt Vương phong Hàn Kiền cùng Triệu, Ngụy đều là chư hầu, xây dựng Hàn quốc.
Hàn Kiền đứng hàng chư hầu, lại không cường thịnh bằng Ngụy thị.

Lúc "Tam tấn" đồng minh, Hàn quốc đi theo chia cắt Trung Nguyên, thu lợi rất nhiều, thực lực quốc gia đạt tới cường thịnh.
Nhưng bởi vì bốn phía Hàn quốc thụ địch, vả lại người trong nước không thượng vũ, luôn bị Sở tấn công.

Trong khói lửa Chiến quốc tàn khốc, Hàn quốc không thể không trước sau dựa vào Ngụy, Tề, Sở, Triệu, Tần các đại quốc.
Tới trước công nguyên 203 năm, Tần vương Chính diệt Hàn quốc.
Một điều là vì nó là quả hồng mềm, tiếp tục một điểm chính là vì Hàn quốc cách Tần quốc gần quá!
Người Tần thượng vũ, mà Hàn quốc lại sùng văn, có một quả hồng mềm nằm ngay trước cửa nhà, nếu Tần quốc còn không đi cắn một ngụm, đều thật xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hòa!
Thời đại này dân cư thiếu, lúc chiến bại tù binh đa số bị biếm làm nô lệ, giống như Bạch Khởi chôn giết bốn mươi vạn người dù sao cũng là số ít.
- Nhưng còn có thân nhân ở..

ách, ở Hàn quốc?
Lý Quý Dương cảm thấy hai người này vừa nhìn là anh em, cũng thật xui xẻo.
- Đã không có.
A Đại rốt cục mở miệng:

- Trong nhà không đóng nổi thuế, tôi cùng em trai liều mạng kiếm tiền cũng không nuôi nổi người một nhà..

cha mẹ đều chết hết, chúng tôi cũng không thể kết hôn..

lúc đói bụng sắp chết thì trưng binh, hai chúng tôi đều cùng đi theo.
- Đất vườn trong nhà đây?
Lý Quý Dương nghe được trợn tròn mắt.
- Bởi vì chúng tôi đóng không nổi tiền thuế, đã bị lấy đi.
A Nhị chà xát hai tay:
- May mắn hai anh em chúng tôi còn có chút tay nghề, bằng không đã sớm chết đói!
- Hàn quốc..

cũng là say!
Lý Quý Dương nghĩ tới quốc gia này đúng là có chút lười nhác, trong bảy nước hắn chướng mắt nhất chính là Hàn quốc, bởi vì theo lịch sử làm giàu của Hàn quốc có thể nhìn ra, không có gì kiến thụ, tất cả đều là cọ tới địa bàn!
Hơn nữa còn luôn quảng cáo rùm beng mình là chính thống!
Huyết thống cao quý gì đó chẳng hạn, chẳng lẽ còn có thể cao quý qua Chu thiên tử sao?
Quả thật là tiết tấu tự kỷ thứ nhất thời Chiến quốc!
- Các ngươi biết làm ma bàn?
Lý Quý Dương đổi đề tài.

- Dạ, ta..

tiểu nhân cùng ca ca đều biết.
A Nhị rốt cục chú ý tự xưng của mình, nhanh chóng sửa lại.
Sau khi anh em bọn họ bị đưa tới bên này, chính là làm nô lệ, làm ruộng, cứ như thế không biết đã bao nhiêu năm, bọn hắn cũng từ thiếu niên xanh miết trưởng thành trung niên nhân.
- Chẳng lẽ không có thành thân?
Người đều tới trung niên a!
- Nữ nhân trong thôn trang vốn là cấp cho lão gia các thiếu gia, sau đó là quản sự quản gia, rồi tới người Tần..
A Đại cùng a Nhị quẫn bách không thôi.
Bọn hắn bởi vì là người Hàn, cho nên hôn phối tới chỗ bọn hắn, chủ yếu..

đã không còn!
Lý Quý Dương lại nhớ kỹ một việc, vấn đề hôn phối của người trong nhà mình!
Đây là đại sự nhân sinh!
Nhưng trước hết để qua một bên.
- Sau này ta sẽ làm chủ, cho các ngươi hôn phối.
Lý Quý Dương gãi đầu:
- Ta nghĩ làm thạch ma (cối xay đá), là như vậy..
Mài đậu hũ, cũng xưng là thạch ma, là một dụng cụ như cối xay, do hòn đá tạc thành.

Mài ra sữa đậu nành có thể trực tiếp dùng để uống, cũng có thể làm thành sản phẩm đậu.
Lý Quý Dương nói xong, hai huynh đệ liền gật đầu:
- Hiểu được rồi!
Đối với bọn hắn mà nói, thạch ma thật quá quen thuộc! Đối diện con sông của Lý gia trang, chính là một ngọn núi đá khong lớn, nếu muốn khai thác đá thì còn chưa đủ lớn, nhưng nếu muốn kiếm hòn đá làm dụng cụ, vẫn có!
Vì thế hai người mang theo bốn người mạnh khỏe đi lên núi đá lựa chọn đá về làm thạch ma.
Lý Quý Dương ngồi trong phòng, mở ra "văn tự bán mình" của người hầu, văn tự bán mình đều thật đơn giản, có một danh hào của Lý gia trang, có tiểu ấn của bên quan phủ, có người bị bán là nam hay nữ, cũng chưa viết tên!
Bởi vì nô lệ là không có tên!
Hơn nữa những người này thân là nô lệ, cũng không có đồ vật gì đi kèm, vả lại tâm tư giản dị, một khi đã trở thành nô lệ của gia đình nào, lại thật sự xem mình là nô lệ, không nghĩ chạy trốn.
Kỳ thật cũng không phải bọn hắn không muốn chạy, mà là ăn uống miễn cưỡng bằng tiền làm công của bọn họ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, toàn thân cũng không dư một đồng tiền, muốn trốn cũng không có lộ phí!
Càng đừng nói há miệng liền bại lộ!
Ngay cả người bên ngoài đến như Lý Quý Dương còn nghe được bọn họ nói không phải khẩu âm bản địa!
Lý Quý Dương nhìn thấy ghi chép, tuổi, quê quán, còn có thân cao, sau đó không còn gì khác!
Thậm chí miêu tả bên ngoài cũng thật đơn giản, ví dụ như mắt to, mũi vuông, hoặc là môi mỏng, đây còn xem như là bình thường, còn có viết "què", "tráng" đơn giản mà thôi.
Xem Lý Quý Dương trợn mắt há hốc mồm!
Nhà ai nếu đánh mất nô lệ, bằng vào này, làm sao tìm người?
Nhưng cũng có thể là vì không sợ bọn họ chạy trốn? Cho nên viết cũng không tận tâm là được.
Lý Quý Dương sau khi xem xong, đã nghĩ tìm người một lần nữa làm lại văn tự bán mình, làm thế này cũng quá sơ sài, hơn nữa còn có thật nhiều người đều ở thời gian thanh thiếu niên bị mua vào, đến bây giờ chỉ sợ đều đã trung niên, không mấy người thành gia lập nghiệp, còn lại chẳng lẽ chờ tới khi bọn họ đã già rồi tiếp tục bán đi? Vậy cũng thật không phải là người!
Kỳ thật rất nhiều nô lệ chính là như vậy, ở tuổi trẻ thì bị ép khô sức lao động, nếu không bị mệt chết thì tới tuổi cũng bị bán giá rẻ ra ngoài.
Chờ đợi bọn họ chính là việc khổ nhất mệt nhất, làm cho tới chết mới thôi.
Hơn nữa nô lệ như vậy có rất ít có thể lập gia đình, nữ nhân còn có thể sinh nở, người ta đều tự tìm người đi theo.
Ở thổ địa Tần quốc là như thế này, ở những nước khác người Tần chính là đãi ngộ như các nô lệ, đại ca cũng đừng chê cười nhị ca.
Ngươi đối đãi người ta thế nào, người ta đối đãi ngươi như thế!

Đây là chỗ tàn khốc của xã hội nô lệ, mười nô lệ không tốt ngay cả đổi một con trâu cũng đổi không được.
Một nữ tỳ xinh xắn còn có thể tiến hiến cho vương thất, đạt được vàng bạc trân bảo ban cho.
Mãi cho tới buổi tối ăn cơm, Lý Trung vẫn chưa trở về.
- Không trở về sao?
Lý Quý Dương kinh ngạc, Hàm Dương cách chỗ bọn họ xem ra còn thật xa a!
Lại nghĩ lại, tình hình giao thông thời đại này còn có phương tiện giao thông..

là hắn có thể hiểu được, vì sao đã đi một ngày mà còn chưa trở lại.
Cho dù là vùng ngoại thành, đi một chuyến cũng cần một chút thời gian đi?
- Dạ phải, ít nhất cần ba bốn ngày đâu!
Thuần Nhã ôm thực đỉnh cho Lý Quý Dương, buổi sáng giết hai con trâu, nấu nửa buổi, nhiều như vậy ai cũng có thể ăn được thịt, uống canh, còn có đôn bính có thể no bụng, hôm nay nhất định có thể ăn no!
Loại chuyện tốt này không thường xuyên có được, không phải ăn tết hay lễ lộc gì lại cũng được ăn, nên ai cũng cảm kích thiếu gia, tuy rằng hắn mới về nhà vài ngày.
Làm chủ nhân Lý gia trang, thực vật của Lý Quý Dương đương nhiên là tốt nhất, đôn bính, canh thịt nóng hầm hập, bên trong còn có khối thịt lớn, còn có ba xương ống lớn.
Còn có không ít lá cây rau dại.
Bởi Thuần Nhã đều nói cho người nấu bếp, thiếu gia thích ăn rau dại.
Đương nhiên, chỉ riêng việc "còn dư thịt rất nhiều" nàng sẽ không nói thật với người làm bếp.
Cho nên hôm nay Lý Quý Dương cẩn thận quan sát, rau dại chính là vi thái.
Vi thái, thứ này tốt!
Bên trong còn có cải.
Chủ yếu đều là rau dại.
Nghĩ tới hiện đại, giá cả của rau dại thuần túy, Lý Quý Dương không lãng phí, toàn bộ làm thịt!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi