TÀNG YÊU

Nguyệt Quỳnh được đưa trở về từ Tùng uyển trong tình trạng hôn mê, khi được nâng trở về, trời đã mờ sáng. Mọi lần hắn đều hôn mê trở về nên không ai trong phủ hoài nghi kẻ không được sủng là hắn, lần hôn mê này không phải vì thị tẩm. Sau khi trở về Lâm uyển, Nguyệt Quỳnh bắt đầu sốt cao, cả người nóng đến mức hồ đồ. Từ Khai Viễn không ngừng tiến tiến xuất xuất Lâm uyển, trong ngoài Lâm uyển tràn ngập vị thuốc đông y, Hồng Hỉ  cùng Hồng Thái lo lắng đến độ không dám chợp mắt chút nào, túc trực bên giường công tử. Ngày thứ tư, cơn sốt của Nguyệt Quỳnh cuối cùng cũng giảm.

Hồng Hỉ  cùng Hồng Thái khóc lóc, quỳ gối trước mặt Bồ Tát tạ ơn Bồ Tát phù hộ, mà câu nói đầu tiên của Nguyệt Quỳnh khi vừa tỉnh lại chính là: “Đem dẹp các chậu than đi.” Hắn muốn xem chính mình có phải đã chịu đau khổ vô ích hay không.

Hồng Hỉ  cùng Hồng Thái  đương nhiên sẽ không dẹp các chậu than đi, mà sẽ bưng đến cháo và thức ăn đã sớm được chuẩn bị cho hắn. Trước và sau khi bị bệnh nhiều ngày như thế, nguyên bản Nguyệt Quỳnh không béo, càng trở nên gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Hắn vô cùng đói bụng, ăn hết một chén cháo cùng một đĩa thức ăn, rồi lại mê man ba canh giờ nữa mới thanh tỉnh hoàn toàn.

Lúc này, câu đầu tiên hắn nói khi vừa tỉnh lại chính là: “Da của ta sao lại đau thế này?” Toàn thân, không có một chỗ không đau. Hắn nhớ rõ đêm đó mình không có thị tẩm a, chẳng lẽ khi hắn đang ngủ, người nọ . . . . . . Cũng không đúng, nếu hắn thị tẩm, hẳn là xương cốt đau, thịt đau, không nên là da bị đau. Vươn cánh tay, Nguyệt Quỳnh nhìn kỹ, cánh tay hồng hồng, giống như đã bị vật thô ráp gì đó ma, đều ra chút máu đỏ tươi.

Đem cánh tay lạnh đặt vào trong chăn, Nguyệt Quỳnh lần đầu tiên sinh khí mở miệng: “Hồng Hỉ, Hồng Thái.”

“Công tử?”

“Từ nay về sau, không được để cho Từ đại phu bước vào Lâm uyển.”

“Công tử? Xảy ra chuyện gì?” Hồng Hỉ vội vàng hỏi.

“Hắn gạt ta.”

“Công tử, sao Từ đại phu lại lừa ngài?”

Nguyệt Quỳnh trừng mắt nhìn đỉnh giường, phi thường, phi thường tức giận. Hắn sợ đau, nhưng vì muốn sau này không phải sợ lạnh nữa, hắn chịu đựng, nhưng khi hắn đem cánh tay vươn ra khỏi chăn vẫn cảm thấy lạnh giống như trước kia, Từ Khai Viễn lừa hắn, căn bản không có tác dụng!

“Công tử. . . . . .”

“Đừng hỏi tại sao, tóm lại sau này khi ta bị bệnh, các ngươi không được đi tìm hắn nữa, hắn là lang băm.”

“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái quay mặt nhìn nhau.

“Đáp ứng ta.” Nguyệt Quỳnh rất có uy nghiêm ra lệnh, da gà nổi trên cánh tay vẫn chưa biến mất.

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lập tức nói: “Vâng, công tử.”

. . . . . .

Lần này Nguyệt Quỳnh phải chịu nhiều đau khổ, tuy rằng đã hết sốt, nhưng bụng hắn luôn ẩn ẩn đau. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nghĩ muốn làm cho hắn những món ăn ngon miệng, mỗi ngày không ngừng ăn vây cá nhân sâm, khiến hắn hoài nghi có phải hai người này nửa đêm đi đến khố phòng của vương phủ ăn trộm hay không, bằng không sao mỗi ngày hắn đều có thể ăn những thứ đó? Không phải đều đã bị hắn bán sao? Bất quá ngay cả như vậy, cái ruột dê đáng giận kia vẫn bị đặt trong cơ thể hắn mỗi ngày.

Từ sau khi hắn hết sốt, Lê Hoa Chước thường đến bồi hắn, bất quá một ngày chỉ bồi hắn tán gẫu một canh giờ, cũng không tán gẫu gì nhiều, nói là phải để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng thân thể. Nhưng nằm trên giường gần một tháng, hắn cũng ngại.

Ngoài phòng vẫn không ngừng mưa dầm, số chậu than trong phòng Nguyệt Quỳnh tăng đến sáu chậu, Hồng Hỉ còn đặt một cái hỏa lò tại gian ngoài. Nguyệt Quỳnh thích đệm chăn xiêm y luôn khô mát, nhưng Giang Lăng ở phía đông nam, mùa hè ẩm ướt oi bức, mùa đông thấp lãnh giá lạnh, đối với Nguyệt Quỳnh, người có khả năng thích ứng cực kém mà nói, quả thực không khác gì một loại tra tấn.

Chóp mũi Nguyệt Quỳnh toát mồ hôi, nhưng hắn vẫn bảo Hồng Hỉ đem chậu than đốt lên, như vậy đệm chăn sẽ khô ráo một chút, bằng không hắn sẽ bị nổi ban đỏ, vô cùng ngứa ngáy. Ngâm mình trong nước ấm, Nguyệt Quỳnh cẩn thận kiểm tra thân thể của chính mình, da đã không còn đau nữa, những chấm đỏ không biết do cái gì tạo ra cũng biến mất, hắn hỏi Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, hai người đều trưng ra bộ dáng khó hiểu, có lẽ là sau khi hắn hôn mê, người nọ lại dùng biện pháp gì đó tra tấn hắn.

Bụng vẫn trơn nhẵn như bình thường, không có lỗ châm. Ấm nóng, ẩn ẩn có chút đau. Cuộn mình trong nước ấm, chỉ để lộ đầu, Nguyệt Quỳnh thầm nghĩ: có vẻ như hắn đã hiểu lầm Từ đại phu, tựa hồ, thật sự có tác dụng. Tuy rằng thân thể vẫn không thoải mái, nhưng hắn không sợ lạnh như trước nữa. Nhưng là. . . . . . Ấn lên bụng, Nguyệt Quỳnh suy nghĩ sâu xa, vì sao người nọ lại muốn hảo hảo điều trị thân thể cho hắn? Chẳng lẽ là vì muốn thân thể hắn tốt hơn, y sẽ có thể tra tấn hắn nhiều lần sao? Nguyệt Quỳnh rầm một tiếng, đứng lên từ dục dũng, sắc mặt tái nhợt, hắn có nên mang theo hơn một trăm lượng bạc của mình chạy trốn khỏi vương phủ hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi