TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 1)


 
Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 7
Nạn này chưa yên, nạn khác đã đến.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Diêu là chạy tới phòng thẩm vấn của Mã Hải Ba, theo sát là Dương Lỗi bọn họ.
Trong phòng thẩm vấn, Mã Hải Ba gục trên bàn miệng sùi bọt mép, dưới đất là chai rỗng và vài viên thuốc rơi lung tung, hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn hắn, sau một giây kinh ngạc lập tức nhào tới làm việc.
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Lỗi hỏi.
“Vừa nãy đột nhiên hắn nói đau dạ dày, liền uống thuốc trong chai, sau đó…”
“Lập tức đưa đi xét nghiệm! Chai thuốc này mang từ bệnh viện về?” Dương Lỗi cầm chai lên xem.

jongwookislove.wordpress.com
“Hình như không phải, trong đơn bệnh viện kê thai thuốc không có thuốc dạ dày, trên chai toàn là tiếng Anh, chắc là Mã Hải Ba tự cầm tới.”
“Tổ trưởng Cát, anh lập tức đi hỏi lão Lưu, sau khi Mã Hải Ba về nhà thì hắn lấy những thứ gì.”
Lâm Diêu vẫn đứng im nhìn thi thể được đưa đi, trong lòng càng khẳng định thân phận nội gián theo cái chết của Mã Hải Ba.
Rất nhanh Cát Đông Minh đã quay lại nói, “Mã Hải Ba cầm chai thuốc này, lúc đó lão Lưu và Đàm Ninh đều có mặt ở hiện trường.”
Dương Lỗi có dụng ý khác nhìn thoáng qua Cát Đông Minh, nói thẳng, “Bây giờ, hung thủ sát hại Mã Hải Ba có ít nhất hai người tình nghi, tổ trưởng Cát, xin lập tức tìm Đàm Ninh hỏi thăm.”
Lâm Diêu liếc mắt nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi dùng từ ‘hỏi thăm’ thay vì ‘thẩm vấn’, điều này chứng tỏ, ở trong lòng hắn Lưu Hán Chu có tình nghi nhiều hơn Đàm Ninh, nhưng mà…
Nhà của Mã Hải Ba vẫn có người của tổ chuyên án bảo vệ, hung thủ muốn đến gần cũng không dễ dàng, vậy hung thủ làm sao bỏ thuốc độc vào chai thuốc của Mã Hải Ba?
Mình và Tư Đồ đã từng suy luận, hung thủ chưa chắc là người của tổ chức, vậy thì, hung thủ và nội gián không tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới, bởi vậy, nội gián không có khả năng trợ giúp hung thủ tìm cơ hội giết người.
Giữa hung thủ ở nhà cũ và nội gián, hình như tồn tại một quan hệ vi diệu nào đó.
Haiz, cho dù nói thế nào, Mã Hải Ba đã chết, bọn họ lại mất đi một manh mối quan trọng.
Sự việc vượt qua dự đoán của mọi người — Đàm Ninh mất tích.
Tìm tất cả mọi chỗ đều không thấy hắn, không ai gặp hắn, không ai nghe thấy hắn, điện thoại tắt máy, người nhà chỉ nói hắn đi làm mấy ngày rồi chưa về nhà.
Kết quả xét nghiệm thuốc cũng có, bên trong phát hiện chất độc, phía trên có dấu vân tay của Mã Hải Ba và một người lạ, không hề liên quan tới bất kì ai trong vụ án.
Lâm Diêu không nghĩ tới, Cát Đông Minh lại có lúc mất bình tĩnh, hắn lao thẳng vào phòng thẩm vấn của Lưu Hán Chu, vội vàng hỏi.
“Bây giờ anh cẩn thận nhớ kỹ càng lại, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, bắt đầu từ lúc anh nhận được điện thoại của bệnh viện.”
Lưu Hán Chu hiển nhiên không biết có chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn Cát Đông Minh đổ đầy mồ hôi xông vào, không thể làm gì khác hơn là làm theo lời hắn nói.
“Tôi đã nói không dưới bốn năm lần.

Hơn tám giờ sáng…”
“Là mấy giờ?” Cát Đông Minh truy hỏi.
Lưu Hán Chu buồn bực liếc mắt, “Đi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của tôi sẽ biết.”
Cát Đông Minh không muốn nhiều lời, lập tức bắt tổ viên đi theo mình mau chạy đi tra, xoay đầu bảo Lưu Hán Chu nói tiếp.
“Sau khi nhận được điện thoại, tôi vốn định đi một mình, lại gặp Đàm Ninh ở trước cửa thang máy.”
“Chờ chút, là anh yêu cầu hắn đi cùng hay hắn nói muốn đi chung với anh?”
“Là hắn muốn đi với tôi.

Hắn hỏi tôi định đi đâu, sau khi nói rõ, hắn nói mình cũng không có việc gì, liền đi theo tôi tới bệnh viện.”
Sắc mặt Cát Đông Minh liền chuyển xanh.
“Dọc đường đi, chúng tôi không gặp bất cứ chuyện gì, sau khi tôi nhận được điện thoại từ tổ, báo có kết quả điều tra lời bạn gái Mã Hải Ba nói, khoảng chừng mười phút sau thì đến bệnh viện.


Từ bệnh viện đến nghĩa địa cũng bình thường, tôi sắp xếp hai tổ viên về bệnh viện kiểm tra an toàn, Đàm Ninh theo tôi hộ tống Mã Hải Ba về nhà.
Sau khi về nhà, Mã Hải Ba liền vào WC, Đàm Ninh nói khát nước vào bếp mở tủ lạnh lấy nước.

Chờ hắn đi ra, tôi đi xem có gì bất thường ở mấy cửa sổ không…”
“Trong khoảng thời gian này, Đàm Ninh và Mã Hải Ba ở đâu, đang làm gì?”
“Trong phòng ngủ, Mã Hải Ba muốn lấy gì đó trong phòng ngủ, Đàm Ninh liền đi theo hắn vào phòng.

Đại khái ở bên trong cũng cỡ năm sáu phút, sau khi hai người đi ra thì các cậu đến.” jongwookislove.wordpress.com
“Anh thấy bọn họ đi ra rồi có cái gì khác lạ không?”
“Không có, Mã Hải Ba cầm một cái túi, Đàm Ninh liền cầm đồ trong tay đưa cho hắn, nhưng mà chỉ là qu@n lót đã giặt sạch với MP4, còn có một chai thuốc.”
Cát Đông Minh bật dậy, căng thẳng hỏi, “Đàm Ninh từng chạm vào chai thuốc của Mã Hải Ba?”
“Có chạm, tôi thấy Đàm Ninh đưa nó cho Mã Hải Ba, Mã Hải Ba bỏ vào trong túi.”
“Nhưng tại sao không có dấu vân tay của Đàm Ninh?” Cát Đông Minh lẩm bẩm, thật sự không thể tin chứng cứ ở trước mắt là kết quả của cái gì.
Không chờ bọn họ triển khai thảo luận lần hai, đã có điện thoại báo, Diệp Từ ở dưới lầu.
Không biết Diệp Từ mang gì đến cho bọn họ.
Nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Cát Đông Minh và Lưu Hán Chu, Diệp Từ ngắn gọn nói, “Vụ ly trà vẫn chưa có kết quả, nhưng tìm thấy một thứ khác trong bếp.

Ngay trên hộp che cầu chì.”
Nói xong, Diệp Từ lấy một miếng thủy tinh trong túi ra, để lên bàn, “Đây là dung dịch hồ dán làm bao ngón tay.

Nói rõ một chút là cầm chai hồ bôi lên ngón tay, để khô rồi sẽ tạo lớp màng, không để lại vân tay ở bất kì đâu.

Nhưng mà chỉ giới hạn ở bề mặt, mặt bên trong sẽ lưu giữ dấu vân tay rất rõ ràng.
Tôi đã làm khảo nghiệm chất độc, phía trên có độc cyande, vân tay tôi cũng đã giám chứng xong.”
“Ai, là ai?” Cát Đông Minh giả bộ trấn định, trong mắt Lâm Diêu là vô cùng gượng ép.
“Một cảnh sát tên là ‘Đàm Ninh’ trong tổ các anh.”
Cát Đông Minh nhắm chặt mắt lại, làm cho hai bên mắt có nếp nhăn.
Cục diện đã như vậy rồi, Dương Lỗi làm tổ trưởng không thể làm gì khác hơn, “Lập tức đi điều tra Đàm Ninh đi đâu, trong vòng 24 tiếng nếu không liên lạc, liền…”
“Phát lệnh truy nã Đàm Ninh!” Cát Đông Minh hô to một tiếng, muốn rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Chờ chút.” Diệp Từ gọi Cát Đông Minh lại, “Có phải anh làm mất kim ngọc tỏa quan rồi không?”
“Ừ.”
“Lúc đó Tiểu Đường… Tôi dựa vào ảnh chụp làm một cái khác, không biết có giống vật thật y như đúc không, nhưng mà bí mật của kim ngọc tỏa quan chỉ giới hạn trên mấy con chữ phía trên, nếu như các anh cần tôi có thể…”
Không đợi Diệp Từ nói hết câu, Cát Đông Minh liền vọt tới chìa tay ra, “Chúng tôi cần!”
Diệp Từ đưa cho Cát Đông Minh một cái bao, liếc mắt còn chưa nhìn rõ Lưu Hán Chu, hắn đã nói, “Tìm một người như anh làm kẻ chết thay, chính là thất bại lớn nhất của hắn.”
Diệp Từ đi rất hào hiệp, để Lưu Hán Chu ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Ra ngoài cửa cảnh cục, Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng cũng cảm thán ngày trôi qua quá nhanh.

Diệp Từ ngồi trong xe, kéo cửa xuống nói với Lâm Diêu, “Bây giờ sắp chín giờ rồi, cậu phải nắm chặt, tôi sẽ lo chuyện bên kia, nhất định sẽ cho cậu một lời ăn nói.

Tôi đoán chừng vài tiếng nữa, Tư Đồ có thể hoạt động lại.”
“Anh tưởng hắn là siêu nhân biến hình? Trúng độc cứu lại được đã may mắn rồi, còn có thể chạy lung tung?”

Diệp Từ rất ít khi cười với Lâm Diêu, lúc này, nụ cười của hắn như đối với người bạn lâu năm, cho Lâm Diêu một sự ủng hộ và lòng tin.
“Tôi biết Tư Đồ sẽ không làm những chuyện bản thân không nắm chắc, huống chi hắn bây giờ còn có cậu, sẽ càng không lấy tính mạng của mình ra làm tiền cá cược.”
Lâm Diêu đứng trước cửa kinh ngạc nhìn Diệp Từ lái xe đi mất, trong lúc nhất thời tim đập liên hồi, chẳng lẽ Tư Đồ không trúng độc thật? Phản ứng lúc đó quá giống, ở bên bệnh viện cũng… Chờ chút…
Không ngừng suy nghĩ, đợi Lâm Diêu hiểu rồi, trên mặt liền xuất hiện nụ cười xinh đẹp mang ý vị sâu xa.

jongwookislove.wordpress.com
Nhìn lên cửa sổ sáng trưng của tổ chuyên án, Lâm Diêu hiểu rõ thời gian của bọn họ không nhiều.
Vừa quay lại tổ chuyên án, Cát Đông Minh đã hô ta, “Xảy ra chuyện rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì?” Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, nhanh tới không kịp đỡ.
“Vừa lấy được tin báo của bên trên, trong khoảng từ bốn giờ đến bảy giờ, người phụ trách của bộ tài chính đã bị giết, nhân viên quản lý hồ sơ cơ mật cũng bị giết.

Đồng thời, một thương nhân phú giáp ở thành phố F cũng đã chết, nhân viên chính phủ quan trọng ở thành phố D cũng chết luôn, Tiểu Lâm, những người này đều có tên trong danh sách nhưng chúng ta chưa kịp bắt.”
“Mẹ nó, hung thủ muốn chuồn, lập tức tới Đồng gia!” Lâm Diêu xoay người chạy ra ngoài, Dương Lỗi theo sát.
Đoàn người đến trước cửa nhà họ Đồng, Cát Đông Minh là người có cảm giác nặng nề nhất, hắn nhìn cửa to cửa sắt nhìn Đồng gia, chuẩn bị xuất kích toàn lực!
Bấm chuông cửa rất lâu,bên trong vẫn không có ai ra mở cửa.

Dương Lỗi hình như nhận thấy có gì không đúng, liền ra lệnh cho tổ viên phá cửa vào.
Leo tường vào trong sân nhà họ Đồng, mở cửa, một nhóm tám người nhìn thấy xung quanh tối om, chỉ có cửa sổ trên lầu hai là có chút tia sáng.
“Đồng gia đã xảy ra chuyện.” Dương Lỗi nói ra dự cảm của bản thân.
“Vào xem đã.”
Tổ viên phá cửa thủy tinh đi vào trong, mở cửa cho những người khác vào.
Phòng khách tối om không nhìn thấy bàn tay, có người mở đèn pin lên, ánh đèn trắng rọi lên cầu thang trông có chút quỷ dị.
Mọi người bước nhẹ, như là sợ kinh động gì đó, khi đến trước căn phòng, cửa phòng hơi hé ra, bên trong là ánh đèn màu vàng cam khiến thị giác thay đổi trở nên chật hẹp.
Lâm Diêu đẩy cửa vào, chỉ thấy Đồng phu nhân ngồi đờ ra trên ghế sau bàn đọc sách, nước mắt còn đọng.
“Đồng phu nhân?” Dương Lỗi thử gọi một tiếng, đối phương không hề phản ứng.
Lâm Diêu đi tới, thấy lồ ng ngực bà vẫn phập phồng, chứng tỏ không có gì nguy hiểm tính mạng.

Vì vậy liền bước gần thêm.
“Ông ấy đi rồi…” Giọng của bà cũng giống như gương mặt bà, tựa như trong một thời gian ngắn mà già đi hơn mười tuổi.
“Đồng Triết và Đồng Nhã đâu?”
“Không có, bọn nhỏ không có…”
Không có? Là ý gì?
Lâm Diêu ý thức được trạng thái tinh thần của Đồng phu nhân rất nguy hiểm, thận trọng hỏi bà, “Ở đây chỉ còn lại một mình bà thôi?”
“Đúng vậy, chỉ còn tôi, ai cũng đi rồi.”
“Đồng phu nhân, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tôi nghĩ tôi có thể giúp được.”
Ánh mắt của Đồng phu nhân lóe lên một cái, lập tức lại mất đi ánh sáng.
“Đồng gia sụp đổ, thế sự khó lường, trái tim của ông ấy đã bị ma quỷ ăn mất rồi.

Ông ấy càng ngày càng ác, càng ngày càng khôn khéo, tất cả d*c vọng trên đời này chính là bản tính của ông ấy.”
Nói tới đây, Đồng phu nhân chết lặng nghiêng đầu nhìn Lâm Diêu, “Đi tìm ông ấy đi, để ông ấy chuộc tội, tính cho rõ ràng, cũng để tôi có thể nhìn thấy ông ấy ở thế giới bên kia.”

Nhìn Đồng phu nhân đưa cho mình tờ giấy, Lâm Diêu đột nhiên đối với người phụ nữ luôn luôn đáng ghét này, cảm thấy bà thật đáng thương hại và kính nể.
Dương Lỗi và Cát Đông Minh cùng bước tới xem nội dung bên trong.
“Nếu các cậu đã nhìn thấy tờ giấy này, chứng tỏ Mã Hải Ba đã chết, Đồng Triết và Đồng Nhã đang ở trong tay ta, ta cài bom ngay bên cạnh chúng nó, thời gian quy định là từ mười giờ đến mười hai giờ đêm nay, bom sẽ nổ.

Các cậu muốn bắt ta hay là đi cứu người? Tự mình lựa chọn đi.
Mắt bão.” jongwookislove.wordpress.com
Thì ra mắt bão là một người.
“Không cần tôi giải thích, sát hại chú Lương và Mã Hải Ba cùng với dấu vây tay ở trong bếp, chính là Đồng Chấn Thiên.” Lâm Diêu nói với những người khác.
“Mặc dù đã có dự cảm, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không hiểu.

Nhưng mà… Đồng Triết và Đồng Nhã đều là con của ông ta, người này sẽ không phát điên rồi chứ?” Dương Lỗi thở dài nói.
“Chấn Thiên bị vô sinh, Triết nhi là con của vợ trước và một người đàn ông khác, Tiểu Nhã là con nuôi của tôi.

Dù như vậy, tụi nó đều là người nhà của tôi, cũng giống như Chấn Thiên, là người nhà không thể thiếu.” Nước mắt lần thứ hai chảy xuôi trên gương mặt già nua của Đồng phu nhân, giống như lá khô vàng rụng mùa thu, tùy ý để dòng nước đưa đi, không nơi nương tựa.
“Cho dù chúng tôi muốn cứu người, nhưng không có một chút manh mối, làm sao cứu đây?” Một tổ viên đã xắn tay áo lên.
“Không, chúng ta đã chuẩn bị xong.”
Mọi người không rõ Lâm Diêu có ý gì, chỉ thấy hắn lấy điện thoại ra gọi, “Tiểu Đường, bên cậu thế nào rồi… Nói cho anh biết vị trí cụ thể… Mấy người… Đừng vào, chờ anh.”
Dương Lỗi không nén được tức giận, nắm cánh tay Lâm Diêu truy hỏi, “Cậu rốt cuộc làm cái gì?”
“Tôi bảo Tiểu Đường đi điều tra nhà họ Đồng đi đâu trong đêm chú Lương chết, ngày hôm sau, một chiếc xe màu đen của Đồng gia được đưa vào xưởng thanh lý, ép thành còn một khối.

Nếu như tôi suy luận không sai, Đồng Chấn Thiên lái chiếc xe đó đến nhà cũ, trong xe để lại bùn đất trên đường đi và vết máu của chú Lương bắn lên người.
Sau đó, tôi bảo Tiểu Đường đi theo dõi Đồng Chấn Thiên trong tối, cho nên…”
“Hắn biết Đồng Chấn Thiên ở đâu?”
“Biết.

Nhưng mà, bây giờ Đồng Chấn Thiên đang gặp một người, thân phận của người này Tiểu Đường vẫn không hạ được quyết tâm nói cho tôi biết.”
“Ai, Đồng Chấn Thiên gặp ai?”
“Ba của Tiểu Đường, cảnh giam Đường Trung Quân.”
Mọi người kinh ngạc vô cùng.
“Không có thời gian suy nghĩ đâu, lập tức tới Ý Lâm trà quán!” Lâm Diêu kêu một tiếng, để mọi người lên tinh thần.
Dương Lỗi sắp xếp người đưa Đồng phu nhân đến bệnh viện, những người khác đều lên xe đi thẳng đến chỗ của Đồng Chấn Thiên, Ý Lâm trà quán.
Lâm Diêu đại khái biết tại sao Đồng Chấn Thiên đi gặp Đường Trung Quân, có lẽ nên nói, Đồng Chấn Thiên bất đắc dĩ mới đi gặp vị cảnh giam này.
Lâm Diêu tin tưởng, tất cả quá trình điều tra của vụ này đều thuộc sự quản lý của ba Đường Sóc, tuy rằng Đường Sóc có vẻ còn chưa biết, nhưng một giây thấy ba hắn muốn nói chuyện riêng với Diệp Từ, liền biểu thị cảnh giam đã bắt đầu hành động.
Mà đầu quỷ vẫn không lộ diện, chắc hẳn là sau khi Tư Đồ xuất hiện, đã cùng hành động với vị cảnh giam này, mình ở bên này đoán ra hung thủ là Đồng Chấn Thiên, đầu quỷ và Đường cảnh giam cũng sẽ phân tích ra được.

Đồng Chấn Thiên có vẻ nghĩ, tổ chuyên án và mình không thể gây được trở ngại, chỉ cần Tư Đồ không thể hành động, như vậy đối với ông ta kẻ địch lớn nhất chính là đầu quỷ và Đường Trung Quân, bởi vậy, Đồng Chấn Thiên nhất định cầm một thứ lợi thế tới giao dịch, đổi lấy cơ hội chạy trốn khỏi vòng pháp luật.
Nhưng mà ở mặt này còn nhiều vấn đề lắm.
Giống như đầu quỷ và Đường Trung Quân hai nhân vật này không thể giao dịch với tội phạm, mặt khác, Đồng Chấn Thiên cũng sẽ biết chuyện Tư Đồ chưa chết, sao lại mạo hiểm đi tới bước này?
Theo vụ án Đồng Chấn Thiên giết chú Lương và Mã Hải Ba, luôn cảm thấy bên trong còn những vấn đề khác, bên dưới còn giấu điều gì?
Không đúng! Có chỗ nào đó không đúng, bị lừa, ai là người bị lừa? Mà còn là lừa cái gì?
Tỉnh táo lại, nghĩ cho cẩn thận, nghe cho cẩn thận, nhìn cho cẩn thận, ở mặt này nhất định còn có vấn đề chưa phát hiện ra.
Còn việc Đàm Ninh mất tích, là bị giết hay là…
Mang theo nghi hoặc nặng nề, Lâm Diêu phát hiện bọn họ đã tới trước cửa Ý Lâm trà quán.
Đường Sóc từ đối diện chạy qua, trên mặt biểu tình phức tạp càng giống như đau khổ hơn, ánh mắt mãi không dám nhìn thẳng vào Lâm Diêu.
“Cậu cho là ba mình là người cùng một giuộc với Đồng Chấn Thiên?” Lâm Diêu nói rất nhỏ, cũng vô cùng nghiêm khắc.
Đường Sóc lắc đầu.
“Vậy thì tin tưởng ông ấy! Theo anh vào trong.”
Trong một phòng riêng, chỉ có một mình Đường cảnh giam.

Dương Lỗi vẫn một mực cung kính, giọng điệu lại không hề thả lỏng.
“Tôi mạo muội hỏi một câu, ngài mới gặp ai?”
“Đồng Chấn Thiên.” Cảnh giam nhìn thấy con trai mình, vẫn trả lời không hề mất uy nghiêm.

jongwookislove.wordpress.com
“Ngài biết ông ta là hung thủ không?”
“Biết.

Tiểu Sóc, con qua đây.”
Cha kêu con, con chần chờ một lát mới tới.
Cha ngẩng đầu nhìn đứa con nhỏ nhất cũng là đứa mình hiểu rõ nhất.
“Tại sao không báo cáo với cấp trên? Vì ba là ba của con à?”
Con trai không trả lời, nhưng biểu tình đã trả lời tất cả.
“Con không phải một cảnh sát đạt yêu cầu, nếu như con có sự quyết đoán của Lâm Diêu, quyết tâm của Tư Đồ, nhẫn nại của Diệp Từ, thì con mới được quay lại làm con trai của Đường Trung Quân ta!”
Đường Sóc mở to mắt nhìn Đường Trung Quân, ông đứng lên, lưng thẳng tắp và ánh mắt lóe sáng thể hiện sự kiên định và trí tuệ không thể lung lay.
Ngay lúc mọi người kinh ngạc không nói nên lời, từ một nơi rất xa phát ra tiếng nổ lớn.
Bùm!
Đường Trung Quân đột nhiên lớn tiếng nói, “Nghe đây, Đồng Chấn Thiên cài ba mươi quả bom trong toàn thành phố, đủ để nổ tung tan nát, hắn cung cấp vị trí cụ thể làm điều kiện, đổi lại tôi cho hắn hai tiếng.

Các cậu phải trong vòng hai tiếng này bắt được hắn, tuyệt đối không cho phép quả thứ hai phát nổ! Đồng Chấn Thiên rất xảo quyệt, bẫy mà hắn thiết lập không chỉ có ba mươi quả bom, các cậu phải biết rõ mục đích thật sự của hắn, hiểu chưa?”
“Rõ!” Mọi người cùng hét lên!
Đường Trung Quân đưa cho Lâm Diêu một tấm bản đồ, bên trên chấm rất nhiều vị trí đỏ, cũng chính là vị trí của quả bom.
“Đường cảnh giam, sao ở đây chỉ có 29 chấm?” Lâm Diêu không hiểu hỏi.
“Trái cuối cùng là trái có uy lực nhất, Đồng Chấn Thiên yêu cầu, hai tiếng sau sẽ nhắn tin cho tôi biết địa điểm, nếu không tôi sẽ để hắn đi được sao? Nếu như tôi không đồng ý với yêu cầu của hắn, hắn sẽ lập tức cho nổ ba mươi quả bom.
Từ giờ trở đi, tổ chuyên án do Dương Lỗi và Cát Đông Minh phụ trách, gặp phải chuyện gì hai người có thể tự quyết định, không cần xin chỉ thị.

Lâm Diêu trực tiếp nghe theo sự chỉ thị của tôi, Đường Sóc đi theo Lâm Diêu, mặc kệ có bất kì chuyện gì xảy ra, có thể không còn nói với cấp trên mà báo thẳng lên cho tôi.

Đứng ngây ra đó làm gì, phải đợi quả thứ hai nổ mới chịu hành động phải không?!”
Mọi người lập tức như lên dây cót, trận chiến thật sự bắt đầu rồi, bọn họ xuất phát là vì thành phố này.
Trước cửa Ý Lâm trà quán, Lâm Diêu nhìn Cát Đông Minh vẫn mang biểu tình nặng nề, muốn nói gì đó lại không biết làm sao mở miệng, bởi vì hắn rõ, Cát Đông Minh tín nhiệm Đàm Ninh còn hơn cả hắn nữa.
“Tôi không quen để người khác an ủi, cậu bây giờ cũng không thuộc sự quản lý của tôi, đi đi, cẩn thận một chút.” Bóng lưng cao to của Cát Đông Minh lướt qua, trong lòng nặng trĩu ra sao ai mà biết được.
Lâm Diêu gật đầu với mọi người, thúc giục Đường Sóc lên xe.
Nhìn xe của Lâm Diêu đi xa, Dương Lỗi mạnh mẽ nói, “Bom thì giao cho bên tổ phá bom xử lý, lập tức gọi cho tất cả tổ viên, bảo vệ tất cả đường đi, sân bay, bến tàu là quan trọng nhất! Mỗi tổ sắp xếp hai người bên mình và bên tổ phá bom, tổ viên phải giữ liên lạc với nhau mọi lúc mọi nơi.

jongwookislove.wordpress.com
Vị trí của bom phân bố toàn thành phố, chỉ có gần nhà cũ là không, đừng hy vọng Đồng Chấn Thiên sẽ ở đó, ông ta có thể giấu Đồng Triết và Đồng Nhã ở đó, cũng cài bom, cho nên, nhà cũ mới không được chấm vị trí trên bản đồ.
Người của tổ một đi theo tôi tới nhà cũ, gọi cho tổ chống bạo động chuẩn bị nghe mệnh lệnh mọi lúc mọi nơi.

Người của tổ hai nghe theo chỉ huy của tổ trưởng Cát.”
Cát Đông Minh không bành trướng như Dương Lỗi, hắn rất bình tĩnh nhìn đồng hồ.
22:20, bọn họ chỉ còn 1 tiếng 40 phút.
Hết chương 7.
Ying Ying: Tui hổng tin Đàm Ninh là nội gián đâu, xạo ke!! Chắc chắn là mặt khổ qua!!!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi