TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 1)


 
Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 9
Chạy như bay trong màn đêm, trong đầu Lâm Diêu rất nhiều lần suy nghĩ.
Đồng Chấn Thiên gặp Đường Trung Quân vào 22:00, ở Y Lâm trà quán.
23:00, mình và Tiểu Đường chạy tới tổ chuyên án.
23:30, mình rời khỏi tổ chuyên án.
Nói cách khác, Đồng Chấn Thiên lẻn vào phòng vi tính xóa tất cả dữ liệu vào khoảng 23:30 tới 00:00.


Cái này quá kì lạ, Đàm Ninh mất tích, không có khả năng nội ứng với Đồng Chấn Thiên trong tổ chuyên án, không ai tiếp ứng với ông ta, Đồng Chấn Thiên làm cách nào qua được cửa cảnh sát, làm sao vào được tổ chuyên án? Không có chìa khóa, ông ta làm sao vào được phòng vi tính? Không có mật mã và ID, ông ta làm cách nào đăng nhập hệ thống?
Tất cả giống như Đồng Chấn Thiên cài dính một cái lỗ tai vào người mình, cục diện bị động đến bây giờ vẫn chưa thay đổi, biểu hiện ra ngoài thì cảnh sát nắm toàn bộ tình hình trong tay, nhưng thật ra, là đang chạy đầu chạy đuôi không phân biệt được đâu là bom thật hay bom giả của Đồng Chấn Thiên.
Nhưng mà không cần lo, dựa theo vấn đề Đồng Chấn Thiên nhốt Đồng Nhã một mình mà nói, rồi cả vị trí ông ta lắp đặt bom, ác ma xảo quyệt này sau cùng chỉ đến một nơi, cũng là chỗ mà mọi người không nghĩ ông ta sẽ xuất hiện, chỗ đó ở ven biển, chạy bằng đường biển dễ dàng hơn máy bay và đường bộ nhiều.
Đảo tay lái, lúc Lâm Diêu tranh thủ từng phút từng giây, trong lòng vẫn còn băn khoăn hai chuyện.

Thứ nhất, Đồng Chấn Thiên có nói với Đường Trung Quân vị trí của trái bom thứ ba mươi không? Thứ hai, Tư Đồ thế nào rồi?
Giờ là 1:00 sáng, trong căn phòng tối đen không giới hạn phảng phất cảm giác hang động dị không gian, khiến người ta sợ hãi.

Mùi bụi k1ch thích khứu giác và con mắt, khiến những cảm giác vốn đã khó chịu xen lẫn căng thẳng phun trào.
Mở cửa phòng ra, cũng không vội vàng đi tìm vị trí công tắc đèn, nương theo ánh đèn pin mình mang theo, chỉ có thể thấy vài vật, giống như ếch ngồi đáy giếng.
Đèn pin chiếu sáng tới một chiếc vali dưới đất, sau đó… đèn chói mắt bật sáng.
Lâm Diêu nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng hô hấp, th ở dốc.
Đối phương rất nhanh bình tĩnh lại, thả vali xuống, nhìn thẳng vào Lâm Diêu bằng ánh mắt phẫn nộ.


“Thật không ngờ, còn có người đoán được ta sẽ đến đây.”
“Cũng không tính là bất ngờ, tôi cũng không nhận ra một bộ trưởng nhỏ nhoi như Viên Khả Tâm lại có đủ tiền mua một căn biệt thự, tuy rằng trên giấy tờ là đứng tên cô ta, nhưng bỏ vốn thì không phải, mà là ông — Đồng Chấn Thiên!”
Đồng Chấn Thiên có chút tán thưởng nhìn Lâm Diêu, chỉ là nụ cười này khiến người nhìn phải nổi da gà.
“Ta chỉ cho rằng Tư Đồ Thiên Dạ mới là kẻ khó nắm bắt, thì ra cả cậu cũng thế.”
“Thế nào, Diệp Từ và hòa thượng không nằm trong phạm vi đề phòng của ông à?”
“Diệp Từ sẽ không đụng đến ta, trong tay ta có con át chủ bài đối phó với hắn, còn tên luật sư cậy mạnh chưa đủ thông minh đó, không đến mức gây sợ hãi.”
“Cho nên, ông kiêng kỵ nhất là Tư Đồ.

Mẹ nó, lúc này mới làm tôi tức giận, tôi đúng là bị ông hoàn toàn xem thường.”
“Cũng không tính là vậy, ta cho rằng quả bom sẽ kéo được cậu đi.

Không nghĩ, cậu vẫn có thể chạy đến đây kiếm ta.

Lâm Diêu, cậu cho rằng, một mình cậu có thể ngăn được ta rời khỏi à?”
Nhìn người đứng trước mặt giống như chuẩn bị đi nghỉ phép, lòng Lâm Diêu sâu không thấy đáy.
Đồng Chấn Thiên căn bản không hề tỏ ra nóng nảy hay lo lắng, rất nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha đầy bụi hút thuốc lá, chờ Lâm Diêu xuất kích.
“Hôm nay nói nhiều rồi, đầu lưỡi cũng sắp rút gân, tôi nói thẳng.

Chuyện ông giết Mã Hải Ba một con sâu làm rầu nồi canh, chúng tôi đã rõ ràng, nhưng có vài chỗ tôi vẫn chưa rõ…”
Đồng Chấn Thiên khẽ lắc đầu, “Ta biết được quá trình phá án của cậu từ Đường cảnh giam, rất đặc sắc, không kém cạnh chút nào, giống như thấy ta gây án vậy.


Nhưng mà, thanh niên vẫn là thanh niên, còn chưa trưởng thành.
Tư Đồ có tới nhà Mã Hải Ba không căn bản không liên quan, chỉ cần Mã Hải Ba vừa chết, không hề nghi ngờ Tư Đồ là người bị tình nghi nhiều nhất, với lại ta còn chuẩn bị đủ chứng cứ để tống hắn vào tù, ta cũng đã sớm sắp xếp người sau đó gọi điện báo cảnh sát, nói nhìn thấy Tư Đồ Thiên Dạ xuất hiện gần nhà Mã Hải Ba.

Cơ mà, Tư Đồ tự đến thì cũng bớt việc, cậu tưởng là ai nhắc cảnh sát dưới lầu, mới phát hiện ra Tư Đồ Thiên Dạ?
Nói cách khác, mặc kệ Tư Đồ có xuất hiện ở nhà Mã Hải Ba không, đối với ta không quan trọng, thằng nhóc đó ngược lại còn giúp ta một tay.”
Lâm Diêu khôi phục hô hấp bình thường, mắt lạnh nhìn Đồng Chấn Thiên.
“Tôi khuyên ông không nên đánh giá thấp tuổi trẻ bây giờ, nếu không sẽ thua đó.”
“Có ý gì?”
“Hừ, ông giết Mã Hải Ba là kế hoạch có từ sớm, nhưng mà hôm đó cũng không phải lúc ông chuẩn bị ra tay.”
Đồng Chấn Thiên có hơi ngẩn ra, lập tức hỏi lại, “Sao cậu biết được?”
“Rất đơn giản, nếu như ông thật sự muốn giết hắn, sao lại dùng khí than một cách không hề chắc chắn như thế được, tại sao còn để lại dấu vân tay trong bàn ăn di động.
Đồng Chấn Thiên, chúng ta nói từ đầu đi.

Sau khi ông giết chú Lương, Mã Hải Ba cũng ý thức được ông là hung thủ, nhưng mà hắn không dám đi báo cảnh sát, bởi vì hắn là đồng lõa của ông.

Loại người như vậy chỉ biết lo cho lợi ích của mình, bởi vậy ông dùng tiền tới mê hoặc hắn, tiếp tục làm hình nhân cho ông.

Cho nên ông định đợi tới bước cuối cùng mới giết Mã Hải Ba, là vì hắn còn hữu dụng đối với ông.
Tối đó sau khi sát hại chú Lương, lúc ông chuẩn bị rời khỏi nhà cũ, vô tình đụng phải Đồng Hạo trong bếp, kết quả ông lo lắng hắn phát hiện cái gì, liền xui khiến Mã Hải Ba bỏ độc Đồng Hạo, vào lúc này không thể để Mã Hải Ba chết được, bởi vì Tư Đồ vừa được đưa tới đồn cảnh sát, nếu như Mã Hải Ba chết, Tư Đồ sẽ không có một chút tình nghi nào.

Cho nên, ông chờ bưu kiện nặc danh được gửi đến đồn cảnh sát rồi, Tư Đồ bỏ trốn rồi bị truy nã, mới tìm cơ hội giết Mã Hải Ba.


Cùng ngày Mã Hải Ba trúng khí than, ông không có ý định giết hắn.

Ông biết Tư Đồ nhất định sẽ tiếp xúc với Mã Hải Ba, cho nên, ông kêu người ở gần nhà Mã Hải Ba, bắt đầu từ ngày Tư Đồ bị truy nã, mà ông đến nhà Mã Hải Ba mục đích chỉ là gắn máy nghe lén mà thôi.
Ông lợi dụng chiếc sim đã sớm mua từ sớm gọi vào điện thoại bàn của nhà Mã Hải Ba, dẫn dắt hắn rời đi, mình thì chạy vào bếp trốn.
Ban đầu tôi rất không hiểu, tại sao ông lại làm vậy? Sau đó thì mới biết, Mã Hải Ba vẫn xem ông là thần tài, khi ông tới chơi khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ và hưng phấn, thậm chí ngay cả trà đạo hắn học nhiều năm trước cũng mang ra xài, thế thì một nhân vật quan trọng như vậy sao hắn có thể để ông một mình ở phòng khách được, gắn máy nghe lén cũng không cần nhiều thời gian, một phút là đủ.

Nhưng mà, xung quanh phòng khách không có chỗ nào thích hợp, cho nên ông bắt đầu phương án hai, lợi dụng điện thoại kéo sự chú ý của Mã Hải Ba.
Lúc ông trốn trong bếp, vốn định chờ Mã Hải Ba vào phòng ngủ thì tìm chỗ lắp máy nghe lén, không ngờ lại gặp Tư Đồ bất ngờ đến thăm, lúc đó ông mới nghĩ tới chuyện giết Mã Hải Ba.
Ông rất thông minh, chọn khí than.

Nếu Mã Hải Ba chết rồi, ông giải quyết được một tai họa thầm kín, nếu Mã Hải Ba không chết, với cái loại đầu heo của hắn, nhất định cho rằng Tư Đồ muốn giết hắn.

Cũng là nhất tiễn song điêu.
Đáng tiếc, ông chỉ nghĩ tới mục đích của mình, nên bỏ quên chi tiết, trong lúc vội vàng để lại dấu vân tay.
Mà tôi chỉ không hiểu một điều, Đồng Chấn Thiên, ông giết nhiều người như vậy, làm ra nhiều chuyện như thế, chỉ là vì hãm hại Tư Đồ thôi?”
“Ái chà, thanh niên bây giờ thật nguy hiểm, đúng như lời cậu nói, trước khi nhìn thấy Tư Đồ Thiên Dạ, ta không có ý định giết Mã Hải Ba.”
“Đừng đổi chủ đề, tôi đang hỏi ông, ông làm nhiều chuyện như vậy chỉ để hãm hại Tư Đồ?”
Đồng Chấn Thiên phun ra ngụm khói, quang mang trong mắt khiến hắn nhìn qua căn bản không giống một ông già.
“Lâm Diêu, cậu vẫn còn ôm nghi vấn về cái chết của Quan Tín nhỉ? Cơ hội không có nhiều, có muốn hỏi ta không?”
Lâm Diêu nhíu mày, lòng nói, vào thời điểm mấu chốt tại sao ông ta lại nhắc tới Quan Tín? Chắc không phải là…
“Đúng là có nghi vấn, lúc Viên Khả Tâm giết hắn có để lại vài sơ hở.”
“Ta biết.


Cách giết người là kế hoạch của ta, Viên Khả Tâm chỉ là người thi hành.

Nhưng mà con đàn bà này quá ngu, không nghĩ tới ta còn phải đưa cô ta lên bàn treo cổ.

Lâm Diêu, ta nói vậy cậu hiểu rồi chứ?”
“Bây giờ đã rõ.

Thiết kế để thi thể dưới sô pha, lợi dụng lỗi giác là một chiêu rất thông minh, nhưng mà, chai thuốc rỗng trên bàn và đồng hồ bị đổi giờ là mảng thất bại nhất, cũng là ông siết cổ Viên Khả Tâm.

Tại sao ông muốn làm vậy?”
“Quan Tín từ chối cống hiến cho ta, hắn chỉ có con đường chết, Viên Khả Tâm phát triển cùng hắn cũng phải chết, ta không thể để một mầm mống nguy hiểm nào tồn tại bên cạnh, chính là thế.”
Đồ cặn bã! Lâm Diêu mắng chửi ông già khốn nạn này trong lòng, hận không thể ngay tại chỗ xử tử ông.
“Hàn Vân thì sao?”
“Phùng Hiểu Hàng rất biết cách đối phó với phụ nữ, làm ăn về gái gú đều do hắn phụ trách, loại người như vậy làm gì có chuyện quen ai lâu dài, lúc hắn muốn bỏ Hàn Vân, Hàn Vân cầm bằng chứng ăn cắp nội tạng uy hiếp hắn, khi đó ta cũng chuẩn bị giết Hàn Vân.

Nhưng mà Phùng Hiểu Hàng thì không thể giết, muốn tìm một người như hắn không phải dễ.”
“Thì ra là vậy.

Ông cũng cực khổ quá rồi, sau khi Hàn Vân tự sát không thành, ông lợi dụng internet liên lạc với cô ta, thảo nào bạn thân của cô ta nói, chỉ thấy cô ta suốt ngày lên mạng nói chuyện với người lạ, khi đó hai người đã bàn về chuyện nhập cư trái phép sau khi xuất ngoại đúng không?
Bởi vì nếu giết Hàn Vân trong nước nhất định sẽ liên lụy tới Phùng Hiểu Hàng, khi đó ông còn tiếc con cờ Phùng Hiểu Hàng, cho nên ông phải dẫn Hàn Vân đi.”
“Cậu hiểu lầm rồi.

Ta nể tình Hàn Vân cũng là họ hàng, vốn định tha cho nó một lần, nhưng không nghĩ tới, con nhóc đó lại tìm thấy bằng chứng buôn lậu nội tạng trong nhà Phùng Hiểu Hàng, lén chép lại.

Còn thông minh gửi cho bạn một cái hộp, ta không biết bên trong có cái gì, nhưng nhất định có liên quan đến ta.”
“Thì ra gửi lễ phục cho bạn thân của Hàn Vân là ông, tại sao Hàn Vân chết gần một năm rồi ông mới tìm được bạn thân của cô ta?”
“Bởi vì ta ở tầng hầm nghe thấy nó nói chuyện với Phùng Hiểu Hàng, nó nói có đầy đủ chứng cứ khiến Phùng Hiểu Hàng phải chết, nhưng Phùng Hiểu Hàng không hề tin, dứt khoát cúp điện thoại.”
“Ông giết cô ta?”
“Là ta.

Tuy rằng ta nghĩ chỉ cần nó ra nước ngoài thì xem như bỏ qua cho nó, không ngờ nó lại tự động chạy về đây.

Ta ở trong mật thất chờ nó vài ngày, rốt cuộc chờ được, dưới tình hình đó ta chỉ có thể giết nó.

Sau khi sắp xếp người điều tra, mới biết có một cái hộp và một máy tính.

Thật đáng tiếc, các cậu lại tìm ra hai thứ đó trước ta, nhưng mà bây giờ cũng không sao nữa.”
Không đúng, hoàn toàn không đúng.

Đồng Chấn Thiên đang nói dối, nhưng tại sao đến lúc này rồi còn nói dối? Ở chỗ nào đó đã bị bóp méo, bị lừa gạt, có khi là ngay từ đầu.
Lâm Diêu tạm thời bỏ qua mấy vấn đề không ngừng xuất hiện đó, hỏi tiếp, “Đừng dát vàng lên mặt mình, có thể hãm hại vợ của Ngụy Bằng, hành động súc sinh này ông còn làm được, ông còn thương tiếc cái mạng của Hàn Vân sao?”
“Ngụy Bằng, haha, cậu không nói thì ta cũng quên người này rồi.

Ngụy Bằng cũng xem như là người có chút thông minh, nếu như không nhờ hắn, Tư Đồ Thiên Dạ cũng sẽ không để mắt đến tổ chức của ta.


Tên sát thủ ở vụ ngọc lưu ly kia, là Ngụy Bằng tự ý thuê, đổi lại là ta, ta sẽ không ra tay với Tư Đồ vào lúc đó.

Nếu như hắn không cung cấp cho sát thủ nhiều thông tin để tiện hành động, nếu như hắn không thiết kế kế hoạch trộm cắp trăm ngàn chỗ hở cho Điền Hải Quang, ta cũng sẽ không có ý định diệt trừ hắn.

Về phần hắn để lại cái kim ngọc tỏa quan gì đó chỉ là chứng cứ giả, cậu nghĩ ta sẽ để hắn chạm với đồ vật của ta sao, coi như vật đó nằm trong tay cảnh sát hay Diệp Từ, cũng vô dụng.”
Lại thêm một chỗ bị bóp méo! Ông già khốn nạn này, nhất định còn âm mưu khác, ông ta quá tự tin!
“Đồng Chấn Thiên, trái bom thứ ba mươi rốt cuộc ở đâu?”
“Đều bị các cậu giải quyết rồi, mới đây thôi.” Đồng Chấn Thiên chỉ vào lỗ tai, Lâm Diêu mới phát hiện, ông ta vẫn luôn đeo tai nghe.
Con mẹ nó, chỗ thứ ba bị bóp méo!
“Đồng Chấn Thiên, ông không nóng nảy rời khỏi đây, có phải còn chờ đồng bọn không? Cũng là người cuối cùng trong tổ chức?”
Đồng Chấn Thiên tháo tai nghe bỏ vào túi, thảnh thơi nói, “Thứ rườm rà này tặng cho các cậu là được rồi.”
Tặng cho các cậu… Chẳng lẽ ông ta không biết chuyện Đàm Ninh mất tích? Hay là Đàm Ninh ý thức mình sẽ bị diệt khẩu nên bỏ chạy?
Không có khả năng, Đàm Ninh là người Đồng Chấn Thiên cài vào đồn cảnh sát, cũng là con cờ quan trọng nhất của ông ta, ông ta không có khả năng đơn giản bỏ đi, cũng không có khả năng mặc kệ.
Đàm Ninh ở trong cảnh cục cũng năm sáu năm, ẩn núp lâu như vậy không có khả năng bỏ chạy mà không báo trước.
Tiểu Đường và Lưu Hán Chu đến nhà Đàm Ninh có phát hiện gì không? Điện thoại trong túi vẫn rung không ngừng, không biết là ai gọi nhưng lúc này không thể bắt máy.

Cùng lúc đó, Đường Sóc và Lưu Hán Chu mới vừa rời khỏi nhà Đàm Ninh, đang đi về phía nhà cũ.
“Lưu lão sư, không liên lạc được với Lâm ca, ảnh không nghe điện thoại.” Đường Sóc lo lắng nói.


“Chịu thôi, chỉ có hai chúng ta đi, tôi vừa gọi cho tổ trưởng Cát và tổ trưởng Dương, bọn họ bên kia cũng rất bận không thể phân thân, nếu Đàm Ninh thật sự ở đó, hai chúng ta cũng đủ đối phó rồi.” Lưu Hán Chu lái xe mang vẻ mặt cảnh giác.
“Lưu lão sư, anh thả lỏng chút đi, anh như vậy khiến tôi nghĩ hai chúng ta là đội cảm tử.”
“Phi phi phi! Nói lời xui xẻo!”
“Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa.

Nhưng tại sao anh lại nghĩ Đàm Ninh ở nhà cũ? Chỗ đó tổ trưởng Dương đã lục soát rồi, còn có hai anh em đang bảo vệ, nghĩ thế nào Đàm Ninh cũng sẽ không đến đó.”
“Cũng chưa chắc, cậu không phát hiện trong thư phòng nhà hắn có bản vẽ của nhà cũ sao? Hắn hiểu rất rõ căn nhà đó, chính vì tổ trưởng Dương bọn họ đã lục soát qua, cho nên phòng bị ở đó sẽ được nới rộng, căn nhà lớn như vậy, hai người sao mà canh nổi.

Đàm Ninh muốn chạy vào trong rất dễ dàng.”
Đường Sóc vẫn không hiểu, liền hỏi, “Nhưng mục đích của hắn đến nhà cũ để làm gì? Muốn chạy thì cũng không nên đến đó.”
“Vào lúc này hắn có thể chạy sao? Hắn chạy được không? Chỉ có tìm chỗ trốn trước, chờ mọi chuyện qua rồi mới đi.”
Lưu Hán Chu dù nói rất có lý, nhưng Đường Sóc vẫn thấy lạ, do dự cứ ở ngay miệng, lúc đó cũng đến trước cửa nhà.
Hai cảnh sát trong sân khoanh tay ăn không khí, thấy Lưu Hán Chu liền cúi chào.
“Có cái gì bất thường không?”
“Hoàn toàn bình thường.”
“Bây giờ phải lục soát lại, các cậu đi theo tôi.”
“Vâng!”
Hai tổ viên đi theo Lưu Hán Chu và Đường Sóc vào nhà cũ, bất ngờ phát hiện, bên trong mất điện.
Mở đèn pin lên, Lưu Hán Chu nói, “Hai người phụ trách lầu hai và lầu ba, Tiểu Đường, cậu đi bên trái, tôi đi bên phải.”
Bốn người chia nhau ra lục soát, Đường Sóc mở căn phòng bên trái.
Mười phút sau, Đường Sóc đóng cửa phòng cuối cùng lại, nghĩ thế nào cũng không tin là Đàm Ninh, mà nơi này cũng không có tung tích của hắn, có phải là ở dưới mật thất không?
Không gọi Lưu Hán Chu, Đường Sóc một mình đến Phật đường.
Mở cơ quan của mật thất, rọi đèn pin xuống cầu thang tối om, Đường Sóc thấp thỏm bất an đi xuống.
Vẫn là mùi vị khó ngửi, vẫn là không gian bịt kín, không hề phát hiện khí tức của con người, Đường Sóc cẩn thận lục tìm manh mối bất luận là cái gì, hy vọng có thể tìm được Đàm Ninh.
“Tiểu Đường cậu ở dưới hả?”
Trên lối vào, Lưu Hán Chu lớn tiếng gọi.
“A, ở đây, không có gì.”
“Tôi cũng mới đi kiểm tra đường hầm, cũng không phát hiện gì.

Lên đây đi, chúng ta ra nhà kho phía sau tìm.”
Đường Sóc đi lên, phủi bụi trên người đi theo Lưu Hán Chu rời khỏi căn nhà.
Lúc mở cửa nhà kho, có một mùi hôi thối xộc lên, hai người đều bịt mũi lại.
Lưu Hán Chu đi tuốt ở phía trước, Đường Sóc đi phía sau.

“Tên khốn kiếp chết tiệt này rốt cuộc trốn ở đâu, không nghĩ tới lại là Đàm Ninh, thảo nào lúc đó tôi cảm thấy thằng đó như con quỷ tự đắc, lúc thì xuất hiện bên đây, lúc thì xuất hiện bên kia, nhất định là hắn trộm kim ngọc tỏa quan trong phòng tổ trưởng Cát.

Cho dù hắn có chạy đi đâu cũng phải bắt lại được! Đây là sỉ nhục của giới cảnh sát, là sỉ nhục lớn nhất! Tổ trưởng Cát tín nhiệm hắn như vậy, ấn tượng của tôi đối với hắn cũng tốt, kết quả…”
Lưu Hán Chu vừa đi vừa nói, mà Đường Sóc bị bỏ rơi phía sau đột nhiên chạy tới, giúp hắn đỡ chiếc rương nặng.
“Nhìn bên dưới, a, cậu làm gì vậy?!”
Đột nhiên bị Đường Sóc đánh một quyền, còn đoạt đi súng lục, Lưu Hán Chu kinh ngạc hỏi.
“Làm gì anh mới là người rõ nhất.” Đường Sóc chỉa súng về phía Lưu Hán Chu.
“Cậu, cậu cùng một phe với Đàm Ninh!”
“Đàm ca không phải nội gián.”
“Cái gì?” jongwookislove.wordpress.com
“Tôi nói, Đàm ca không phải nội gián.”
“Chuyện tới nước này rồi còn nói câu này, cậu có phải là cảnh sát không vậy? Tôi biết cậu và Đàm Ninh có quan hệ không tệ, nhưng mà chuyện này liên quan tới chính nghĩa và công lý, cậu không được để tình cảm che mắt!”
“Tôi không có bị che mắt, ban đầu, không, mãi cho đến vừa nãy tôi vẫn nghĩ là Đàm ca, nhưng bây giờ thì không nữa.

Lưu Hán Chu, anh mới là nội gián!”
“Đường Sóc cảnh quan, cậu tốt nhất tự hỏi lại bản thân đi, nói như vậy là quá tùy tiện, tôi đã được giải oan, nể mặt cậu là con trai của Đường cảnh giam, coi như nãy giờ tôi chưa nghe thấy gì.”
“Cũng vì tôi chính là con trai của Đường Trung Quân nên mới nói như vậy! Tự nhìn quần mình đi!”
Lưu Hán Chu cúi đầu, kinh ngạc phát hiện ngay gần túi quần có ánh màu xanh, đó chính là — Bột huỳnh quang!
“Đây là… cậu làm sao phát hiện ra?” Không còn gương mặt khổ qua ngày trước, Lưu Hán Chu biến thành con sói khát máu.
“Khi mới đến đây, anh kêu hai anh em canh giữ bên ngoài cùng vào lục soát.

Anh biết rõ Đàm Ninh có thể ở gần đây, cũng không để người ở bên ngoài canh chừng, tôi đã cảm thấy lạ.

Lúc ở Phật đường, anh lớn tiếng gọi, nếu như anh thật sự nghi ngờ Đàm Ninh trốn ở đây, còn có thể gào thét như vậy sao? Lâm ca nói cho tôi biết, trên tay anh Tư Đồ có dính bột huỳnh quang, ảnh cũng nghi ngờ, anh Tư Đồ gài bẫy người hạ độc anh ấy trong nhà Mã Hải Ba.

Nhưng mà, trên tay anh không dính bột huỳnh quang làm mê hoặc tầm nhìn của mọi người, lúc vào nhà cũ, bởi vì không có đèn tôi mới thấy trên quần anh dính bột huỳnh quang, rốt cuộc hiểu rõ.

Anh mới chính là…”
Một âm thanh quỷ dị vang lên trong kho hàng, Đường Sóc nắm cổ tay bị bắn trúng, nhìn cây súng lục được gắn ống hãm thanh giơ lên trước mặt, đoán được phần thắng của mình.
“Không nhìn ra, mày cũng có lúc thông minh như vậy.

Nếu mày không nhất quyết đòi đi theo tao tới nhà Đàm Ninh, tao đã sớm rời khỏi cái chỗ chết tiệt này rồi.

Là mày muốn chết thôi, kiếp sau nhớ đừng biết quá nhiều chuyện.”
Lưu Hán Chu nhắm súng vào đầu Đường Sóc… Đùng!
“Mẹ! Lăn ra đây cho tao, Đường Sóc, bị bắn trúng vai rồi chứ gì, trốn cũng vô ích, hai thằng kia đã bị tao giải quyết rồi, chỉ cần giết mày thì tao có thể bỏ đi thần không biết quỷ không hay, Đường Sóc, lăn ra đây!”
Không đợi Lưu Hán Chu nói xong, Đường Sóc đã cầm thanh sắt ở bên tường giơ lên đập vào đầu hắn, nhưng Lưu Hán Chu lại tránh được, bắt được Đường Sóc không kịp rút về, đánh mấy quyền vào người đối phương.
“Hừ, chỉ bằng trình độ của mày mà muốn đấu với tao sao!”
Đường Sóc không cam lòng hỏi, “Đàm ca, anh đang ở đâu?!”
“Không cần gấp, sẽ đưa mày đến địa ngục gặp hắn sớm thôi.”
Lưu Hán Chu lấy hai cây súng của Đường Sóc giẫm dưới chân, lần thứ hai chỉa súng vào đầu Đường Sóc.


Vào giờ phút đó.
Lâm Diêu nhìn chằm chằm Đồng Chấn Thiên hỏi, “Ông làm thế nào vào được tổ chuyên án trong cảnh cục, làm thế nào vào được phòng vi tính?”
“Rất đơn giản, ta đã sớm biết mật mã của hệ thống đó.”
“Đồng Chấn Thiên, đừng ra vẻ với tôi, tôi đang hỏi ông, ông làm cách nào vào được cảnh cục?”
Đồng Chấn Thiên không trả lời, cau mày nhìn Lâm Diêu, bàn tay nhăn nheo đã sớm nắm lại thành quyền.
Hết chương 9.
Ying Ying: Đó tui nói mà!!!! Đoán chuẩn luôn!!!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi