TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 1)


Ngoại truyện 1: Hòa thượng và cậu thư sinh.
Chương 4
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi thơm, drap giường đổi mới mang cảm giác thoải mái, một khoảng thời gian này, hắn quen được Địch Tử Hi chăm sóc, giờ nghĩ lại cảm giác có người ở nhà chờ là hạnh phúc cỡ nào, nhưng mà, mình có thể cho em ấy cái gì chứ?
Không thể tiếp tục gút mắt như thế này được, Liêu Giang Vũ bắt đầu suy nghĩ về vụ án, lúc này đây không phải chuyện đùa, không thể thất bại, Liêu Giang Vũ không phải loại người chấp nhận thất bại.
Đang xuất thần, Địch Tử Hi đẩy cửa vào, đặt ly sữa nóng uống cho dễ ngủ trên đầu giường.
“Uống đi, có lợi cho anh.”
Dưới ánh đèn mông lung, cả người Địch Tử Hi trông có vẻ rất nhu hòa, khẽ mỉm cười nhặt cái chăn rơi dưới đất, bàn tay trắng nõn sờ lên nếp nhăn giữa chân mày của Liêu Giang Vũ, mặc dù trong lòng đau buồn, nhưng hắn vẫn chân thành nói, “Trước khi ngủ, nghĩ nhiều quá sẽ nhức đầu.

Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai em gọi anh dậy.”
Kéo lại người đứng dậy định rời đi, Liêu Giang Vũ nói, “Trong khoảng thời gian này anh bận quá, em phải chăm sóc bản thân cho tốt.

Chờ bên anh kết thúc, sẽ mang em ra ngoài chơi.”
Địch Tử Hi thở dài, “Em thế nào cũng không sao, anh phí công sức chữa bệnh cho em, em không có quyền đùa giỡn với cơ thể mình.

Không vì mình thì vì anh, em cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, cho nên… Anh không cần lo lắng.”
“Nói gì vậy, trên đời này người nghĩ cho em nhiều nhất chính là bản thân mình.”
“Nói cũng phải.

Anh ngủ sớm đi, em ra ngoài.”
Nhìn thế nào cũng thấy không đúng, Liêu Giang Vũ không thả tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.

jongwookislove.wordpress.com
“Tử Hi, em sao vậy? Gặp chuyện gì?”
Địch Tử Hi lắc đầu.
“Có phải chị em gặp phiền phức?”
Cũng lắc đầu.
“Dạo này cô đơn?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Má nó, em bị cái gì thì nói mẹ đi!”
Phốc, Địch Tử Hi rốt cuộc cũng mỉm cười.
“Cười con khỉ gì?”
“Anh vẫn là anh, nói chút th ô tục lại khiến em thoải mái hơn.”
A, bệnh cũ tái phát!
Bốp! Không cần hỏi, Liêu Giang Vũ sau khi nhớ ra liền tự tát mình.
“Giang Vũ ca!” Bắt cái tay không biết nặng nhẹ lại, Địch Tử Hi ngồi xuống bên cạnh Liêu Giang Vũ, đau lòng vuốt cái má đỏ chót.
“Anh đúng là làm người ta không hiểu được…”
“Cái gì?”
“Không có gì, chỉ cần anh cảm thấy tốt, thì sao cũng được.”
“Tử Hi…”
“Nếu anh còn tự đánh mình nữa, em sẽ biến mất.

Anh không nhìn thấy em, cũng không cần ra tay với chính mình, cũng sẽ bớt đi nhiều phiền phức.”

“Đừng nói lời này, biến mất gì chứ!”
“Em đùa thôi.

Nhưng mà nếu có thể biến mất thật, đối với mọi người cũng không phải chuyện xấu, chí ít…”
“Anh sẽ đi tìm em, cho dù em có đi đâu chăng nữa.”
Liêu Giang Vũ khiến Địch Tử Hi kinh ngạc, chìm sâu vào đôi mắt kiên định.
Hai bên mắt đối mắt, nhiều ngày không gặp, nỗi nhớ như sóng trào, đập vào lý trí, dọn những thứ vướng bận.
Từ từ bị hấp dẫn, từ từ đến gần, bọn họ đều chủ động tiếp xúc nửa kia, mãi cho đến khi bắt đầu chạm môi.
Sự yếu ớt mau chóng thay đổi bằng kịch liệt, Liêu Giang Vũ giờ mới biết mình nhớ Địch Tử Hi đến cỡ nào, hận không thể…
Đàn ông chính là một sinh vật vô cùng thẳng thắn, thân thể và * của Liêu Giang Vũ giống như không thể vãn hồi, ôm chiếc eo thon không hề tốn sức đ è xuống giường.
Địch Tử Hi chỉ mặc một bộ đồ ngủ, lúc bị đối phương nhấc lên, cảm nhận được hơi mát lành lạnh.


Bàn tay đầy vết chai vuốt v e lên da thịt trắng nõn, sờ lên phần bụng, đ è xuống thân thể có hơi nặng nề, Địch Tử Hi lại thích muốn chết.
Người dưới thân thuận theo để hắn hôn l3n cần cổ, giữa dồn dập và hỗn tạp cố gắng đè nén tiếng th ở dốc, mê hoặc đến cực điểm.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, cặp mắt long lanh nước trên gương mặt phấn hồng, bình thường chưa từng thấy hắn như thế, Liêu Giang Vũ nuốt ngụm nước miếng, thăm dò cởi cúc áo đầu tiên.
Không hề cự tuyệt, bàn tay tinh xảo thuận lợi cởi bỏ chiếc áo, người bên dưới không dám nhìn hắn, hô hấp hỗn loạn không ngừng phập phồng, hai điểm đỏ trước ngực vừa xinh xắn vừa đáng yêu, không nhịn được muốn nếm thử.
Cúi đầu ngậm một cái…
“A, Giang Vũ ca…”
Thật thần kỳ, giọng nói của em ấy, thân thể của em ấy, nhiệt độ của em ấy, tất cả đều quá thần kỳ, Liêu Giang Vũ cởi áo ra, ôm chặt lấy Địch Tử Hi, tiếp tục thưởng thức mùi vị ngọt ngào kia.
“A, a… Đừng cắn… A, Giang Vũ ca…”
Bị gọi như vậy, Liêu Giang Vũ nhận ra mình làm thế này vẫn chưa đủ, một tay sờ tóc, một tay để bên eo, từ từ kéo quần người dưới thân ra.
Bị người trong lòng cởi qu@n, Địch Tử Hi rụt rè gần như run lên, nhiệt độ của khuôn mặt chôn trong ngực Liêu Giang Vũ càng ngày càng tăng, nhận thấy quần của mình bị kéo tới đầu gối, hắn dán thật chặt vào người Liêu Giang Vũ.
Cơ thể có đường cong duyên dáng hiện ra trước mặt không sót gì, một giây tiếp theo, Liêu Giang Vũ lại choáng váng.
Chờ được ăn triệt để sạch sẽ, lại đột nhiên nhận ra đối phương bất động, người phía trên run lên, Liêu Giang Vũ lại ngồi dậy.
Đây là tình huống gì? Địch Tử Hi nhìn Liêu Giang Vũ ngồi bên mép giường, xoay lưng về phía mình, mà bản thân chỉ còn một cái qu@n lót duy nhất trên người…
“Giang Vũ ca…”
….
“Giang Vũ ca, anh sao vậy?”
“Anh còn có việc, em ngủ trước đi.”
Liêu Giang Vũ đứng dậy muốn đi.
“Anh đứng lại!” Khi thỏ đã nổi nóng thì cũng đạp chết được chim ưng, Liêu Giang Vũ làm chuyện này có nghĩa là sao?
Địch Tử Hi lấy chăn quấn ngang hông, xuống giường.
“Anh xoay người lại nhìn em.” Địch Tử Hi tức giận nói.
“Mới vừa rồi là anh không đúng, em…”
“Anh xoay người lại nhìn em!”
Không thể xoay đầu, sử dụng nội lực đè lại d*c vọng không biết lần thứ mấy, cho nên, tuyệt đối không thể xoay người lại.
Không biết Liêu Giang Vũ nghĩ gì, Địch Tử Hi nắm vai hắn xoay lại.
Oa! Sắp chảy máu mũi! Quấn có cái chăn bên hông, mẹ nó, đây không phải là muốn mạng mình sao?
“Anh nói rõ ràng đi, tại sao lại làm vậy? Em là gì của anh? Anh cho em là cái gì?”
Không được rồi, tức giận mà cũng mê người như vậy, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách! Liêu Giang Vũ vừa lui về sau, lúc Địch Tử Hi vươn tay muốn bắt hắn, người này đã sớm chạy xa mấy mét, giống như điện quang, phóng ra khỏi nhà.

Đêm khuya, một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.
Liêu Giang Vũ rời khỏi nhà một khoảng thời gian, từ sau đêm đó hắn không gặp Liêu Giang Vũ, cũng không gọi điện, Liêu Giang Vũ từng gọi điện mấy lần cho hắn, hắn quyết đoán từ chối không tiếp, sau đó liền khóa máy.
Nếu không thể chấp nhận tình cảm của mình, vậy thì bọn họ nên kết thúc, nhưng mà, thỉnh thoảng lại có người lạ chạy đến đưa thuốc cho hắn, khiến cho hắn nghĩ Liêu Giang Vũ vẫn còn lo lắng cho mình, tâm trạng mâu thuẫn càng ngày càng tăng.
Một buổi hoàng hôn, tiếng đập cửa vang lên, hôm nay là ngày thuốc cuối cùng, ngoài cửa nhất định là người tới đưa thuốc.

Địch Tử Hi ra cửa, hỏi, “Xin hỏi ai vậy?”
“Xin chào, tôi là bạn của Liêu ca, tới đưa thuốc.”
Chưa từng nghe giọng này bao giờ, Địch Tử Hi vừa mở cửa, gương mặt của Liêu Giang Vũ lập tức xuất hiện.

jongwookislove.wordpress.com
“Tử Hi, sao em tắt điện thoại?”
Theo bản năng cố gắng đóng cửa lại, nghe thấy tiếng gào bên ngoài, “Tử Hi, mở cửa, mẹ nó em xem anh là quỷ sao? Tử Hi, mở cửa nghe anh giải thích…”
“Đi đi, em không muốn gặp anh.” Dựa lưng vào cửa, Địch Tử Hi không biết làm sao đối mặt với người thương, nửa đêm bỏ mình trên giường bỏ chạy.
“Tử Hi, anh gọi điện cho em em không bắt máy, nếu không thì khóa luôn, má nó, em nói đi!”
“Anh đi đi, em khó chịu, muốn nghỉ ngơi.”
Sau đó…
“Liêu ca, anh làm gì vậy, bị cửa đập vào mặt?”
“Tử Hi, mở cửa, anh không có nhiều thời gian, có chuyện muốn nói với em, Tử Hi!”
Mặc kệ Liêu Giang Vũ gõ cỡ nào hắn cũng không mở cửa, Liêu Giang Vũ đổ đầy mồ hôi, điện thoại trong túi reo lên, Tư Đồ ở bên kia chờ muốn phát điên rồi.
“Má nó đồ quỷ háo sắc, chờ thêm lát nữa bộ chết hả!”
“Vầy đi, anh tới bệnh viện trước, em đưa đồ cho cậu ấy.”
“Đành vậy thôi.

Tử Hi, bạn của anh là cảnh sát tên là Đường Sóc, anh phải đi, em mở cửa cho cậu ấy, cậu ấy sẽ nói chuyện mà anh muốn nói với em.

Mẹ nó, đừng có hối nữa coi, qua liền!”
Liêu Giang Vũ không bắt điện thoại của Tư Đồ, hùng hổ chạy đi.
Nghe tiếng bước chân của hắn biến mất, Địch Tử Hi mới từ từ mở cửa, bên ngoài là một nam sinh khả ái cười híp mắt, “Ảnh đi rồi, đây là thuốc của cậu, tôi có thể vào trong không?”
Địch Tử Hi nhận ra, bản thân hình như căn bản không hiểu Liêu Giang Vũ, nhưng lúc muốn hiểu thì người ta lại chạy mất, cuộc sống ngày ngày trôi qua, mỗi ngày Địch Tử Hi đều nhớ hắn, mãi cho đến một ngày Đường Sóc xuất hiện, hỏi, “Em biết Liêu ca ở đâu không?”
Anh ấy xảy ra chuyện? Tâm trạng rầu rĩ khiến Địch Tử Hi bất an, theo Đường Sóc rời khỏi nhà mình, có thể tiếp xúc vào thế giới thuộc về Liêu Giang Vũ nhiều hơn.
Sự việc hình như vô cùng nghiêm trọng, Địch Tử Hi am hiểu quan sát sắc mặt rất nhanh nhận ra trong hành động của Lâm Diêu và Đường Sóc, cũng càng ngày càng lo lắng cho Liêu Giang Vũ.
Lúc Lâm Diêu đưa ra yêu cầu nhờ hắn giúp, hắn không hề do dự đồng ý, lòng tràn đầy nỗi lo nghĩ về người trong lòng, không biết có thể nhìn thấy Liêu Giang Vũ bình an vô sự hay không.
Lấy lý do bệnh cũ tái phát nằm trong bệnh viện, không biết Đường Sóc có quan hệ thế nào với mấy người mới đến, chờ những người đó đi rồi, cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vào, người hắn ngày nhớ đêm mong vô thanh vô tức xuất hiện.
Chỉ đơn giản một câu nói, khiến Địch Tử Hi nhận ra rằng Liêu Giang Vũ không phải ghét mình, cũng không phải không thể chấp nhận tình cảm của mình, chuyện đêm đó thật ra là có ẩn tình khác.
Lo lắng trải qua một khoảng thời gian, một buổi sáng nọ, hắn nhận được một cú điện thoại.
“À ờ, thật ra, anh…” Giọng nói có chút lắp bắp khẩn trương.
“Giang Vũ ca?”
“À ờ, anh muốn hỏi em, bộ tua vít em để ở đâu?”
“Tua vít? Lúc dọn phòng em không có thấy.”
“À ờ, cái hộp nhựa màu hồng, màu xanh gì đó, không lớn.”

“Ừm… Mấy hộp công cụ em đều để trong tủ, anh tìm đi.”
“Anh tìm rồi, không có.

Anh cũng nhớ là để trong tủ, sao lại không có.

Mẹ bà, trí nhớ tệ quá!”
“Anh cần dùng gấp lắm hả?”
“Không gấp thì gọi cho em làm mẹ gì.”
“Bốp!” jongwookislove.wordpress.com
Địch Tử Hi sửng sốt, nghe thấy tiếng vang thanh thúy qua điện thoại, không khỏi mỉm cười.
“Em qua đó tìm giúp anh, đừng gấp.”
“A, làm phiền em.”
Trái tim đập thình thịch, Địch Tử Hi còn chưa biết, Liêu Giang Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng có hộp công cụ màu hồng màu xanh gì.
Mới mở cửa, đã bị người dán băng keo cá nhân đầy mặt dọa sợ, truy hỏi hắn tại sao lại bị thương, Liêu Giang Vũ chỉ nói là ngoài ý muốn, không chịu để Địch Tử Hi biết chuyện mình PK trên trực thăng.
Địch Tử Hi cũng quên luôn chuyện tìm đồ, ngồi trước mặt Liêu Giang Vũ, nhìn kỹ vết thương của hắn, mấy vết trên cổ và cánh tay cũng phát hiện.
“Anh luôn dặn em phải chú ý cẩn thận, bản thân lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hai chúng ta rốt cuộc là ai nên lo cho ai đây?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Địch Tử Hi liền phát giác mình quá lời, mặt đỏ lên.
Muốn tìm chuyện khác đổi chủ đề, Địch Tử Hi nhìn xung quanh, không khỏi thở dài, “Sao chỗ của anh lại loạn như vậy, vớ sao có thể để trên bàn ăn, đúng là phục anh luôn, không thể để mấy đồ ngọt bên ngoài, sẽ gọi kiến tới.

Anh bớt chút thời gian dọn dẹp thư phòng đi, em ngồi ở đây còn nghe thấy mùi.

Tối hôm đó sau khi anh đi, em rõ ràng dọn rất sạch sẽ, sao giờ lại…”
Hắn không phải cố tình nhắc đến chuyện kia, chẳng biết làm sao, lượn tới lượn lui lại về chuyện đó… Địch Tử Hi xấu hổ, không dám nhìn Liêu Giang Vũ ngồi trước mặt.
Hai người trầm mặc hồi lâu…
“Tử Hi, đêm đó…”
“Không có gì, hôm đó chúng ta đều hiểu lầm… Anh là người rất quan trọng đối với em, giống như chị em vậy, đừng nên cảm thấy hôm đó làm gì không đúng với em, em đã sớm không còn trách anh nữa.”
“Tử Hi, có một số việc anh muốn nói rõ với em, đồng ý với anh, nghe anh nói hết đã.”
Thấy Địch Tử Hi khẽ gật đầu, Liêu Giang Vũ nói tiếp, “Bên ngoài anh biểu hiện là một luật sư, thật ra anh còn một nghề khác.

Anh là hacker, còn là… Mẹ nó nói sao đây, chính là anh còn nhận ủy thác của vài vị khách, giúp bọn họ điều tra những tư liệu vô cùng bí ẩn và có giá trị, thủ đoạn rất nhiều, đầu tiên là dùng trộm máy tính, cũng có khi đi trộm, có lúc không thể thiếu động thủ, nhưng mà anh chưa từng giết người, em phải tin anh.

Bình thường anh hay tiếp xúc với vài người của xã hội đen, còn nữa, khách của anh loại người gì cũng có, công việc của anh vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể liên lụy tới người bên cạnh, em có sợ không?”
Địch Tử Hi tỉnh táo nghe đến đó, hít một hơi thật sâu, hỏi, “Đêm đó anh vì nghĩ em không thể chấp nhận nên bỏ chạy?”
Lời này như đánh một quả cầu qua, khiến Liêu Giang Vũ căng thẳng.
“Không phải, tại anh, chuyện đêm đó, anh là vì, là vì…”
Mặt của hắn đỏ lên, nói lắp bắp, người này là luật sư thật sao? Căng thẳng gì chứ, người nên căng thẳng phải là mình mới đúng mà? A, cắn trúng lưỡi rồi, nước mắt chảy luôn… Giang Vũ ca, đúng là dễ thương.
“Ông bà ông nội ơi, cắn trúng lưỡi rồi! Đau thấy mẹ!” Úp mở nửa ngày không rõ ràng, còn cắn trúng lưỡi, Liêu Giang Vũ triệt để buông tha làm người nho nhã.
“Mẹ nó, hôm nay bằng bất cứ giá nào, mất mặt cũng được, anh nhận hết! Tử Hi, anh không phải không muốn em, là vì anh không biết làm sao!”

“Nhìn anh làm gì? Anh lột hết em rồi, mình thì phía trên, phía dưới không biết làm sao, cho nên phải chạy!”
“Anh, anh không biết… Lý do này không thuyết phục.” Địch Tử Hi đã nghĩ, còn có lý do này sao?
Liêu Giang Vũ đỡ trán, trông rất đau khổ, cổ và lỗ tai đỏ rần, hình như hắn mới là người bị theo đuổi.
“Quá trình cơ bản thì anh biết, nhưng mà… chi tiết thì không rõ lắm.

Anh chưa từng có kinh nghiệm lên giường với đàn ông, em là người đầu tiên, anh sợ anh tay chân vụng về làm em bị thương, cơ thể em vốn không tốt, cho nên…”
Đôi mắt của Địch Tử Hi có hơi ướt, lý do thật sự đã không còn quan trọng, người trong lòng vì hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy, so với cái gì cũng đều đáng hơn, yêu anh rồi, thật sự yêu anh lắm, sau này cứ tiếp tục bên nhau mãi mãi nha.
“Anh nói những điều đó em cũng có thể nhận ra, ít nhiều thì em cũng có sợ một chút, nhưng mà không quan trọng… Em tình nguyện sống cuộc sống nguy hiểm này cùng anh, chứ không muốn suốt ngày bị dày vò trong nhớ nhung nữa.

Đời người rất ngắn, có thể gặp được người thương là một kỳ tích lớn nhất trong cuộc đời em, em chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một người đàn ông, nhưng mà, nếu người đàn ông đó là anh, em sẽ chấp nhận.


Em không quan tâm anh là ai, với em mà nói, anh mãi mãi là Liêu Giang Vũ của em.”
Sư phụ ơi, sư thúc ơi, Phật tổ ơi, con cảm cmn động quá đi!! Liêu Giang Vũ gần như run lên.
“Tử Hi…” jongwookislove.wordpress.com
Địch Tử Hi đứng dậy bước tới trước mặt Liêu Giang Vũ, hỏi, “Vậy chuyện đêm đó phải làm gì tiếp theo, bây giờ đã biết chưa?”
Liêu Giang Vũ chỉ nhìn một cái liền cúi đầu, chịu thôi, hắn không thể kháng cự với nụ cười đó, má nó quá dễ nhìn mà!
“Nói đi, giờ anh biết chưa?” Địch Tử Hi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt của người trong lòng, đỏ tới như đun sôi.
“Anh đã bù lại bằng xem trên mạng rồi, vô cùng rõ ràng.”
Địch Tử Hi mỉm cười, “Vậy sau này không cần phải chạy nữa rồi.”
Một nụ cười liền khiến hắn bạo phát, Liêu Giang Vũ thảm bại trong tay Địch Tử Hi.
Địch Tử Hi chỉ cảm thấy bị nắm cánh tay, cảnh vật xẹt qua trước mắt, chờ hắn hiểu ra, đã bị đ è xuống sô pha rồi.
Cầm gương mặt nhỏ bé, dùng sức hôn, thật là không có chút kỹ thuật gì, nhưng mà người bên dưới cũng không có kinh nghiệm, chẳng biết lúc nào đã ôm đối phương, bảo bối như vậy để hắn hôn, đợi tới khi áo len bị kéo lên tới vai mới…
“Giang, Giang Vũ ca…”
“Có chuyện gì nói lẹ, lát nữa bận rộn không có thời gian nói chuyện đâu.” Cởi áo quần ra, Liêu Giang Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Có thể… A, khoan khoan làm như vậy…”
“Nhanh thế đã cứng, cơ thể em càng ngày càng khỏe rồi.”
Bị nói thẳng thừng như vậy, Địch Tử Hi xấu hổ đỏ mặt, thật sự dự định chôn mặt trong lòng hắn không dám ngẩng lên, nhưng mà bàn tay không thành thật kia hết lần này tới lần khác cầm lấy bộ phận yếu nhất.
“Anh, a, đừng, đừng như vậy…”
“Nóng quá, Tử Hi.”
Nhiệt độ của hắn, mùi vị của hắn, giọng nói của hắn, tất cả những thứ thuộc về Địch Tử Hi đều khiến Liêu Giang Vũ phát điên, cắn lấy vành tai của hắn đùa giỡn, tay kia vuốt lên tấm lưng trơn trượt, bất kỳ một chỗ mẫn cảm nào cũng không bỏ qua, làm người bên dưới không ngừng th ở dốc, r3n rỉ liên tục.
Cảm giác tay hắn càng ngày càng nhanh, tay kia vừa bóp vừa vuốt mông, thân thể không tự chủ nâng lên cao, vừa vặn chạm vào nơi nóng nhất của hắn, khiến cho dục hỏa thiêu đốt cả hai.
“Anh, anh dừng lại đã, A, đừng, đừng…”
“Có thể dừng được thì không phải là đàn ông, má nó nghẹn chết anh, dây lưng của em làm bằng con mẹ gì vậy!”
Lúc Liêu Giang Vũ đang phân cao thấp với dây lưng của Địch Tử Hi, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
“Có người đến, Giang Vũ ca…”
“Đừng nhúc nhích.”
“Giang Vũ, Giang Vũ, tôi tới nè, tôi biết anh có ở nhà, ra mở cửa đi, có nghe thấy không? Đang mộng xuân hả? Tôi lấy chìa khóa dự bị mở đó nha.”
“Má nó! Mẹ bà Tư Đồ, chờ tôi một lát!”
Liêu Giang Vũ vội vàng bò dậy, bất chấp bản thân có bao nhiêu chật vật, hắn luống cuống mặc quần áo vào cho Địch Tử Hi, bên kia đã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Tư Đồ mở cửa ra, chưa đợi hắn bước vào đã đón một quyền.
“Giang Vũ!” Tư Đồ lách mình tránh thoát, Liêu Giang Vũ đạp hắn ra ngoài, Tư Đồ nhớ mình đâu có làm chuyện gì trêu chọc hòa thượng đâu, sao tự dưng ra đòn tử thế này?
“Mẹ nó quỷ già háo sắc, biến!”
“Anh bị rút gân?” jongwookislove.wordpress.com
“Mẹ nó, hôm nay tôi phải thiến cậu!!”
Lâm Diêu đứng bên cạnh xem trò vui, lén nhìn vào trong, thấy Địch Tử Hi vội vàng nhét áo vào quần, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ.
Tư Đồ suýt nữa bị Liêu Giang Vũ thụi một cú, nếu không nhờ Lâm Diêu nói, “Tử Hi quên dây lưng rồi kìa.”, chắc Tư Đồ thật sự lành ít dữ nhiều.
Liêu Giang Vũ đạp Tư Đồ một cái, xoay người nhặt dây lưng chạy vào phòng ngủ, đại khái hơn mười phút sau thì dẫn Địch Tử Hi ra.
Nhìn Liêu Giang Vũ và Tư Đồ đấu võ mồm, Địch Tử Hi cũng bớt rụt rè, Lâm Diêu ngồi bên cạnh hắn quan sát một hồi, nói, “Không cần vội, hai người vừa mới bắt đầu thôi.”
Đúng vậy, không cần phải vội, bọn họ còn rất nhiều thời gian bên nhau.
Địch Tử Hi mỉm cười với Lâm Diêu, nghiêng đầu nhìn hai người đang cãi vả bên kia, “Em với Lâm ca đi mua đồ ăn, hai người phụ trách mua rượu, tối nay chúng ta làm phong phú một chút.

Giang Vũ ca, em sẽ về nhanh thôi.”
Giang Vũ ca, em sẽ về nhanh thôi, không bao giờ rời khỏi nữa.
Hết chương 4.
Ying Ying: Âu cũng do ăn ở thôi hòa thượng =)))
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi