TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Tổ trọng án vẫn bận rộn, Lâm Diêu mới từ bên ngoài trở về, nóng đến độ hắn uống một hơi cạn ly nước đá.

Đường Sóc ở bên kia vùi đầu vào làm báo cáo một vụ án, ngay cả thời gian để gọi điện cho người nào đó cũng không có.
Đàm Ninh đi ra từ phòng làm việc, miệng cắn bánh mì chạy tới bàn của mình, tìm cái gì đó trong chồng hồ sơ vụ án chất cao như núi.
Lâm Diêu đặt ly nước xuống, thu dọn đồ đạc, dự định chuẩn bị về nhà.
“Bãi tắm ven biển xảy ra án mạng, mọi người theo tôi tới hiện trường! Tiểu Lâm, cậu đứng lại đó cho tôi!” Mở cửa phòng làm việc, Cát Đông Minh liếc mắt đã thấy Lâm Diêu chuẩn bị bỏ chạy.

Lâm Diêu nổi hắc tuyến xoay người lại, “Tổ trưởng, tôi hình như còn đang vướng vào vụ án khác, không nhất thiết phải đi theo các anh chứ?”
“Bớt giả ngu! Vụ án đó mấy hôm trước đã xong rồi, ngoại trừ Tiểu Đường ai cũng phải đi.

Đặc biệt là cậu.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Bớt dài dòng, về nhà cũng đâu có gì làm, theo tôi tới hiện trường.” Cát Đông Minh nghĩ thầm, một đứa giỏi như bây mà không xài thì trời sẽ phạt mất.
Lâm Diêu trăm ngàn không muốn, nhìn Cát Đông Minh thả địch ý.

Đàm Ninh nuốt miếng bánh mì xuống, nói với Cát Đông Minh, “Máy bay của Tư Đồ đáp lúc 6h30.”
“Hả, vậy hả? Thằng nhóc đó về rồi à, thảo nào không muốn đi.

Tư Đồ đi bao lâu rồi?”
“Sắp hơn nửa tháng rồi.”
“Không ngắn ha.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lâm Diêu đã sớm không còn kiên nhẫn, nói thẳng, “Tổ trưởng, tôi phải ra sân bay đón người, anh có cho tôi đi không?”
“Không cho! Lát nữa kêu Tư Đồ tự về đi.

Đừng có ra giá với tôi, đây là công việc.

Thôi thôi, còn lằng nhằng ở đây làm gì, mau tới hiện trường!”
Cát Đông Minh khiến Lâm Diêu tức tới nghiến răng, Đường Sóc ở bên cạnh ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói, “Để em kêu Đại Binh ca đón cho.

Lâm ca, nếu anh không đi, tổ trưởng sẽ mắng chửi người.”
“Tiểu Lâm, cô nương lên kiệu chờ anh hùng ơi, mau lên giùm cái đi.” Quả nhiên, Cát Đông Minh đã thúc giục.
Lâm Diêu quyết tâm muốn trả thù Cát Đông Minh, nhưng bây giờ chỉ có thể đi theo tới hiện trường.

Lúc ra cửa vẫn chưa yên tâm, xoay đầu lại dặn Đường Sóc, “Bảo Diệp Từ đi sớm chút, giờ kẹt xe đó.”
Đường Sóc cười híp mắt phất tay, lòng nói: Mấy anh cuối cùng cũng chịu đi, rốt cuộc cũng được gọi điện thoại.

Trên đường đi, Cát Đông Minh cắn răng ném đá Lâm Diêu, nói từ lúc ra ngoài bắt đầu không coi ai ra gì, lái xe thể thao đi làm có thể bỏ qua đi, còn ở biệt thự sang trọng nữa!
“Tổ trưởng, Tiểu Lâm trước đây cũng đã không coi ai ra gì rồi, giờ anh mới phát hiện ra hả?” Đàm Ninh ngồi bên cạnh nói đùa, cũng không biết là cười ai.
“Đàm tử cậu câm miệng! Còn anh nữa tổ trưởng, đừng có ngồi trên xe của tôi còn oán hận liên tục.

Coi chừng ngồi trên xe người khác cũng lời ra tiếng vào.” Lâm Diêu phụ trách lái xe mang tâm trạng cực kì tệ.
“Tôi biết phải tận dụng thế nào.” Cát Đông Minh càng ngày càng có nét cáo già.
Cả đường đi đấu võ mồm nên thời gian trôi rất nhanh, bởi vì tính năng của chiếc xe thể thao khá tốt, ba người bọn họ là nhóm đầu tiên đến hiện trường.
Phụ trách đón bọn họ là quản lý của khách sạn, người này họ Tào tên Thận, một người đàn ông hơn 40 tuổi.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn Lâm Diêu còn tưởng là dân châu Phi chạy nạn, trong lòng nói thầm, người này thể trạng thật tốt, gầy như vậy mà vẫn đứng vững!
“Ai da, các cậu đến rồi!” Tào Thận lau cái trán căn bản không có mồ hôi, vừa chào hỏi vừa dẫn đường.
Đi thang máy rất nhanh đã lên tầng năm, Lâm Diêu nhìn thấy bên ngoài một căn phòng đã có mấy người bên tổ giám chứng đến, vì vậy chân bước nhanh hơn.
Tổ trưởng bên tổ giám chứng nói chuyện với Cát Đông Minh, Lâm Diêu đẩy cửa phòng 503.

Đầu tiên nhìn thấy thi thể, pháp y ở bên cạnh liền nói, “Các cậu cũng thấy, người chết là nữ, 21 tuổi, bị vũ khí sắc nhọn cắt cổ dẫn đến cái chết.

Theo biểu hiện của thi thể, đã chết được từ 8 đến 10 tiếng.

Trước khi chết cô ta từng bị xâm phạm.

Những cái khác phải chờ khám nghiệm mới có kết quả.”
Đàm Ninh quan sát thi thể rồi hỏi người bên cạnh, “Người báo cảnh sát đâu?”
“Ở phòng bên cạnh.”
Lúc Đàm Ninh rời đi, Lâm Diêu đã đeo bao tay đi tới trước giường, cẩn thận quan sát thi thể.
Người đẹp, tiêu chuẩn của người đẹp Đông Phương, cho dù đã chết nhưng cô vẫn còn rất đẹp, giống như một con búp bê tinh xảo.

Trên mặt của người chết không biểu lộ gì cả, tay nửa mở, nói rõ vào lúc lâm chung cô không hề có bất kì đau đớn nào, có lẽ nói cô không cảm giác được đau đớn.
Phần bắp đùi có tụ máu, Lâm Diêu nhìn kỹ, nhíu mày.

Sau đó tầm mắt của hắn kéo xuống hai chân, móng chân được sơn màu đỏ, trên ngón chân còn được đính hột xoàn nhỏ, hột xoàn trong suốt sáng lấp lánh đối lập hoàn toàn với màu đỏ của nước sơn.
Lâm Diêu nhẹ nhàng nâng bàn chân của người chết lên xem, phát hiện có thứ màu xám tro.
“Này, lấy cái này xuống trước đi.” Lâm Diêu bắt chuyện với một người đang thu thập bằng chứng ở bên cạnh, chỉ vào chân của thi thể.
Có người phụ trách lấy thứ hắn để ý, Lâm Diêu bắt đầu kiểm tra đầu người chết.
Tóc màu đen, rất mềm cũng rất đẹp.

Lâm Diêu lui về sau mấy bước, nhìn kỹ tóc người chết, cũng phát hiện thứ màu xám trên tóc, lúc này, Cát Đông Minh đi tới hỏi, “Phát hiện cái gì?”
Lâm Diêu đứng thẳng người, rất bình tĩnh nói, “Xem phòng tắm trước đi.”

Hai người đi vào phòng tắm, Lâm Diêu cẩn thận nhìn.

Bồn tắm sạch sẽ, bồn rửa mặt bên cạnh để xà bông, một máy sấy tóc.

Còn có một cái ghế hình như lấy từ trong phòng, bên trên treo cái quần jean và một áo thun không tay màu đỏ.
Lâm Diêu bước tới gần xem máy sấy tóc, đây không phải vật của người chết, bởi vì có đánh dấu ký hiệu của khách sạn.

Sau đó, Lâm Diêu lại mở nắp mấy chai xà bông ngửi ngửi, rồi đặt lại chỗ cũ.
Chân rời khỏi phòng tắm, Cát Đông Minh liền theo sát hỏi, “Thế nào?”
“Nơi này không phải hiện trường đầu tiên.”
Cát Đông Minh lén cười, mặt ngoài giả bộ nghiêm túc, “Tại sao?”
“Gót chân và tóc của thi thể có dính thứ màu xám, anh xem màu của thảm đi.”
Cát Đông Minh cúi đầu, thảm màu xám tro, Lâm Diêu nói tiếp, “Gót chân và tóc để lại lông tơ màu xám, rất có thể là do thi thể bị kéo lê đi, nhưng anh xem cổ tay và nách của thi thể đi, không hề có vết bầm.

Người chết cũng không tắm ở trong phòng này, tôi đã ngửi thử mùi mấy chai xà bông, không cùng mùi trên cơ thể của người chết.

Tôi nghĩ, đồ trong phòng tắm là cố tình trưng lên…”
“Chưa hẳn.” Cát Đông Minh chen vào, “Cậu không phát hiện đồ trong thùng rác à, ngửi thử đi.”
Lâm Diêu bỏ quên thùng rác bị Cát Đông Minh lật bài một phát, sau khi nhét cái chai vào tay Lâm Diêu, Cát Đông Minh nhìn hắn ngửi mấy lần, lông mày vẫn nhấc nhấc.
“Tổ trưởng, mùi này thì đúng.

Nhưng mà… anh qua đây.” Lâm Diêu kéo Cát Đông Minh quay lại phòng tắm, đứng bên cạnh bồn tắm, chỉ vào lỗ thoát nước, “Anh xem, chỗ này có gắn màng lọc, ngăn tạp chất để ngừa kẹt nước.”
“Ừ, nhìn thấy.”
“Vấn đề này phàm là người có vợ đều sẽ biết.

Con gái tắm xong sẽ bị rụng rất nhiều tóc, mà nơi này tắm vòi sen ở trong bồn tắm, nói chính xác là, lúc gội đầu người chết sẽ đứng trong này.

Tóc sẽ rụng trôi theo nước rồi kẹt lại ở màng lọc, anh nhìn cái này đi, quá sạch sẽ, không có một cọng tóc.” Nói xong, Lâm Diêu đứng lên, nhìn ra ngoài nói tiếp, “Tôi vừa nghe nói, người chết đến đây hôm qua.

Giờ là mùa hè, con gái thích sạch sẽ, mỗi ngày sẽ tắm từ một đến hai lần, nhưng tại sao chỗ này lại quá sạch sẽ?”
Cát Đông Minh ngẩn người, “Cậu nghi ngờ cái gì?”
“Tôi nghi ngờ tối hôm qua người chết có thể không vào căn phòng này, phòng mà cô ta ở tối qua mới chính là hiện trường thật sự.”
Cát Đông Minh không phản bác, ngoắc thuộc hạ kêu lập tức đi lấy thông tin của người chết.

Xoay đầu lại nói, “Lúc vào đây tôi có cảm giác hiện trường rất khó chịu, rất lộn xộn, trông như bước vào căn phòng hiếp xong giết.


Trên tay người chết không phát hiện dấu vết gì, tựa như cậu nói sạch sẽ, quá sạch sẽ.”
Lâm Diêu biểu thị tán thành với ý kiến của Cát Đông Minh, lần đầu tiên nhìn vào căn phòng này, Lâm Diêu đã biết nơi này không phải hiện trường đầu tiên, cộng thêm những phát hiện nhỏ, càng có nhiều nghi vấn hơn, hắn có thể nói chắc chắn, “Đây chắc chắn không phải một vụ hiếp rồi giết.”
Lúc này, từ bên ngoài có tiếng chất vấn, “Vậy thì phải chỉ bảo một chút, tại sao anh lại nghĩ vụ này không phải?”
Ai vậy? Lâm Diêu xoay đầu nhìn thoáng qua, đối phương mặc cảnh phục, là một chàng trai hơn hai mươi tuổi.
Cát Đông Minh lặng lẽ nói với Lâm Diêu, “Cảnh sát phân cục, hình như họ Vương.”
Vương cảnh quan đi tới, lại một lần nữa đưa ra vấn đề với Lâm Diêu.
Lâm Diêu phiền nhất là cái loại chó má không biết khiêm tốn này, đang chuẩn bị phun ra mấy câu cay độc, đã bị Cát Đông Minh cảnh cáo: “Bớt mồm miệng lại giùm tôi.”
Phiền phức! Bị tổ trưởng nhà mình cảnh cáo, Lâm Diêu chọn thái độ — Không quan tâm.
Thằng nhóc này, xem lời hắn là đàn gảy tai trâu à? Nhìn Tiểu Vương bị Lâm Diêu không quan tâm, vừa tức vừa xấu hổ, Cát Đông Minh tức muốn nổ phổi.

Mắt thấy đối phương sắp tạc mao, Cát Đông Minh liền giải thích, “Các cậu tới vội vàng, chắc là không có thời gian kiểm tra thi thể.

Đã tính được thời gian người chết tử vong.

Điểm này thì không giả rồi, nếu quả thật là vào phòng hiếp rồi giết thì đúng là kì lạ.”
“Tôi không thấy kì lạ, mặt khác, chúng tôi cũng kiểm tra thi thể rồi.”
Lâm Diêu thiếu chút nữa bật cười, Cát Đông Minh dự định chừa cho hắn chút mặt mũi, ai ngờ người này chẳng nhận ra.

Nhìn lại vẻ mặt của tổ trưởng nhà mình, co quắp hết cả rồi.

“Vương cảnh quan, các cậu phát hiện được gì trong thi thể không?”
“Đương nhiên là có.

Trong thi thể có hiện tượng sưng đỏ, nói rõ người chết từng bị xâm hại.”
“Ngoại trừ cái này?”
“Cái gì mà ngoại trừ cái này, bằng chứng từng có xâm hại trước khi chết bộ chưa đủ sao?”
Lâm Diêu đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, đẩy Cát Đông Minh ra, “T1nh dịch đâu? T1nh dịch sau khi bị xâm hại đâu? Lỡ phạm nhân chỗ các anh lúc c**ng hi3p xài bao cao su thì sao?”
Nói xong Lâm Diêu xoay người đi, để lại Vương cảnh quan mặt đỏ bừng, mà người xung quanh đều lén cười.
Lâm Diêu đẩy cửa phòng bên cạnh, Đàm Ninh đang lấy khẩu cung từ người phát hiện thi thể đầu tiên.

Lâm Diêu gật đầu với bọn họ, ngồi xuống bên cạnh lắng nghe.
“Nói cách khác, cậu thấy tấm ảnh cậu nhận được người chết, cảm thấy không đúng nên mới lên xem?”
“Đúng vậy.

Lúc đó tôi có thương lượng với đội trưởng Hà, dù sao cũng là hạt giống thí sinh thi đấu lần này, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho họ.”
“Ảnh chụp gì?” Lâm Diêu xen vào hỏi.
Đàm Ninh đưa điện thoại bỏ trong túi plastic cho Lâm Diêu xem, Lâm Diêu nhìn mấy lần, luôn cảm thấy tấm ảnh kì lạ.

Nhưng mà hắn tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nghe Đàm Ninh hỏi.
“Hai người vào phòng người chết lúc mấy giờ?”
“Tôi nhớ chắc là… 16:00.


Tôi nhận được tin nhắn lúc 15:35, nói mấy câu với đội trưởng Hà, rồi đi thang máy lên.

Sau đó đi tìm nhân viên, ba người chúng tôi gõ cửa, không ai mở chúng tôi mới dùng chìa khóa dự bị.

Tôi nghĩ cũng phải tốn 15 phút.”
“Sau khi vào hiện trường, hai người có chạm vào thứ gì không?”
“Không có, chắc chắn không có.

Lúc đó trong phòng rất lộn xộn, chúng tôi không dám chạm vào cái gì.”
“Tất cả thí sinh đều đi xe buýt của công ty, tại sao chỉ có người chết là đến một mình?”
“Bởi vì nhà của Lộ Tiểu Yến ở đây, cổ đã sớm nói với tôi, trước khi chung kết bắt đầu sẽ tự đến.

Chiều hôm qua lúc 3 giờ cổ nhắn cho tôi là đã tới, ở phòng 503.”
“Hai người không gọi điện, chỉ dùng tin nhắn để trao đổi?”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đó, Lâm Diêu rời khỏi phòng.

Qua phòng mà đội trưởng Hà đang được lấy khẩu cung.
Trong phòng, người phụ trách lấy khẩu cung nhìn thấy Lâm Diêu, liền đứng dậy khách sáo chào một tiếng, đội trưởng Hà ngồi trên ghế sô pha có chút kinh ngạc nhìn chàng cảnh sát tuấn tú này, ngây người.
“Tiếp tục đi.” Lâm Diêu chỉ nói vậy.
“Cô Hà, trong cuộc thi lần này, người chết có biểu hiện kì lạ gì không?”
“Không có.

Tiểu Yến là một cô gái dễ ngại, gặp người lạ sẽ xấu hổ, bình thường ngoại trừ lúc tập luyện thì sẽ ở phòng gym, còn lại thì đều ở trong phòng.”
“Người chết có nhiều bạn không?”
“Tôi không rõ lắm.

Trong cuộc thi thì chỉ thấy chơi với một cô bé tên là Tiffany, những thí sinh khác thì không thấy qua lại.”
“Người chết có bạn trai chưa?”
“Chưa.

Cái này thì tôi dám chắc chắn, các cô gái đều có chung mơ ước là được lên sàn catwalk quốc tế, chuyện quen bạn trai trên cơ bản không nằm trong suy nghĩ.”
“Trong số các thí sinh, người chết có quan hệ không tốt hay có mâu thuẫn với ai không?”
“Không có.

Tiểu Yến rất ôn hòa.”
Nghe đến đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, Lâm Diêu chỉ nhìn nửa th@n dưới cũng biết là ai.
“Đông Minh thật chẳng có tình người, anh đi hơn nửa tháng cũng không cho em ra đón, trở về anh phải nói chuyện với hắn mới được.”
Chỉ là một chuyện xảy ra trong chớp mắt, vậy mà thế giới của Lâm Diêu đã trở nên màu sắc hơn nhiều.
Hết chương 1.
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi