TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Cát Đông Minh tự động che đi mấy đốm lửa nổi xung quanh giữa Tư Đồ và Lâm Diêu, tiếp tục hỏi Tư Đồ, “Ngô Đại Hoa trong thời gian vụ án xảy ra thật sự ở nhà bạn gái?”
“Tên khốn đó ở văn phòng sửa bản thu chi, anh bảo Dương Lỗi đi điều tra máy vi tính của hắn.

Lời của hắn nói là thật hay giả sẽ rõ ràng ngay.”
“Được.

Cậu nói cho tôi biết tình hình của bạn trai cũ nạn nhân, tôi lập tức kêu người đi điều tra.”
Lúc này điện thoại trong túi Tư Đồ rung lên, Lâm Diêu là có ý tốt muốn để hắn nghe điện thoại, liền thuận miệng nói, “Ở thành phố T, để tôi liên lạc với bên đó.”
“Anh nói ở thành phố T à?” Tư Đồ không bắt điện thoại, hỏi Lâm Diêu một câu.
Lâm Diêu mỉm cười hỏi, “Tám năm trước không phải anh đang ở thành phố T sao?”
“Năm đó anh ở đây! Em đúng là có tình mới quên tình cũ, à không, anh với thứ đồ chơi đó còn chưa biết ai cũ ai mới, đúng không?”
Trên mặt Lâm Diêu có chút nhịn không nổi, không nghĩ Tư Đồ lại ghen như vậy.

Hắn ngại ngùng nhìn Cát Đông Minh, đối phương còn cảm thấy rất mới mẻ.

Từ đó tới giờ, luôn là Lâm Diêu trói chân Tư Đồ, luôn ra dáng ép buộc, bây giờ thì thời thế thay đổi rồi.

Nhưng mà đối với Lâm Diêu có chút không công bằng, thân là một nửa đầu sỏ, Cát Đông Minh thành khẩn khuyên bảo, “Tư Đồ, bị kích động là ma quỷ nha.”
“Mẹ nó, giờ tôi là oán quỷ cmnr! Anh thử bắt gặp vợ mình và tình nhân ôm nhau coi, không khổ chết anh thì thôi luôn!”
“Thì chua thôi.” Lâm Diêu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Kết quả ba từ này như đổ thêm dầu vào lửa, Tư Đồ mang ánh mắt phóng dao lạnh lùng liếc qua, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là tươi cười bồi thường, “Anh cũng đâu có nói với tôi năm đó anh ở đây.”
“Từ ngày hai ta ở chung, chỉ gặp mỗi một con mèo tặc, cả ngón tay hắn anh còn chưa đụng.

Em thì giỏi rồi, để người ta ôm luôn.”
Lâm Diêu mỉm cười, tránh lưỡi dao của hắn, kéo về chủ đề chính, “Giang Chí Viễn là người thành phố này thì dễ điều tra rồi.

Anh còn nhớ hắn ở khu nào không?”
“Tối hôm qua ân cần đưa người ta về nhà, trên đường đi chắc nói không ít chuyện thân thiết ha?”
“Tốt nhất là có thể tìm được cảnh sát phụ trách vụ án năm đó.”
“Còn hẹn nhau ở quán cà phê, không gặp không về.


Từ lúc quen anh tới giờ, có bao giờ em nói không gặp không về với anh chưa?”
“Anh nói có người muốn vơ vét tài sản của nạn nhân, điểm này rất quan trọng, phải hỏi lại tất cả người xung quanh nạn nhân, nếu không có manh mối thì phải đi hỏi những người cuối cùng làm việc với cô ta.”
“Con chim nhỏ nép vào người kích phát ý tưởng muốn làm hoàng tử đúng không, nhìn anh đi, dẫn theo em không phải càng hợp lý hơn à?”
Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, Cát Đông Minh phát hiện Tư Đồ mà ghen lên thì chẳng hề thua Lâm Diêu.

Lau sạch mồ hôi lạnh trong bàn tay, Cát Đông Minh lo Lâm Diêu sẽ nổi trận lôi đình.

Hai con yêu tinh này cùng ở tổ trọng án thì sao mà ổn.
Trên thực tế, Cát Đông Minh lo lắng dư thừa.

Lâm Diêu mặc kệ Tư Đồ nói cái gì, cũng chỉ cười, nhìn đối phương thở phì phò vẫn cười! Cuối cùng đi tới bên cạnh Tư Đồ, cũng không đánh hắn, nói, “Tôi định ra ngoài tra án, anh có đi chung không?”
“Không rảnh!”
“Được rồi.

Đoán là một ngày đêm rồi anh chưa nghỉ ngơi, về nhà ngủ đi, không muốn về nhà mình thì về căn kia cũng được.

Anh ổn định lại thì đi tìm tôi, cho dù là ở đâu, tôi cũng chờ anh.” Nói xong, Lâm Diêu nhét chìa khóa nhà cũ vào túi Tư Đồ, rất bình tĩnh bỏ đi.
Cát Đông Minh không dám lên tiếng, nhìn Tư Đồ cả buổi trời.

Nhìn thấy trong cơn giận của hắn còn một chút sốt ruột và ảo não, muốn hút thuốc nhưng lấy ra lại ném đi; muốn nói chuyện, há miệng lại ngậm vào.

Đứng dậy đi vò đầu cắn răng, một hồi sau thì bỏ chạy khỏi phòng làm việc.
Cát Đông Minh như con châu chấu nhảy bật dậy, chạy ra cửa sổ, thấy Lâm Diêu căn bản vẫn không đi.

Mà là đứng trước xe, cười híp mắt nhìn Tư Đồ chạy về phía mình.
Cát Đông Minh nghĩ — Ngon, rất ngon!
Lâm Diêu lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt chàng trai không mấy thân thiệt bên cạnh, gặp đèn đỏ thứ nhất hắn đạp phanh, giơ tay chạm má Tư Đồ, lại bị đánh bật ra.
Tư Đồ không nhìn sắc mặt Lâm Diêu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chờ Tư Đồ đổ bình giấm to mở mắt ra, hắn liền tức giận hỏi, “Tại sao lại về nhà?!”
“Tình trạng của anh hiện tại không thích hợp để tra án.”
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Điều tra vấn đề giữa Diêu Kỳ Kỳ và Tống Nguyệt.” Lúc nói chuyện, Lâm Diêu xuống xe, bắt lấy Tư Đồ mở cửa.

Lúc này Hoắc Lượng đang ngồi ở phòng khách làm bài tập, ngẩng đầu thấy Lâm Diêu mặt trắng và Tư Đồ mặt đen về, thuận miệng hỏi, “Hai anh bị sao thế?”
“Xử lý chút việc riêng, cứ làm bài của mình đi.” Nói xong Lâm Diêu đẩy Tư Đồ lên lầu hai, kéo người vào phòng ngủ.
Tư Đồ không hỏi hắn muốn làm gì, ngồi bên giường không nhìn tới, trông vẫn hậm hực như nãy giờ.

Lâm Diêu mỉm cười nắm tay hắn, không cho giãy ra.
“Tư Đồ, anh biết rõ tôi sẽ không thích người khác, tại sao lại tức giận như vậy?”
“Anh thích!”
Bật cười một cái, Lâm Diêu nhìn hắn bắng ánh mắt chan chứa tình yêu.

Nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, ghé sát vào tai hắn, “Nhìn anh thế này thật dễ thương, bây giờ tôi rất muốn đè anh xuống.”
“Em đúng là không có lương tâm, anh sắp bị…” Câu tiếp bị Lâm Diêu dùng môi chặn lại, Tư Đồ cau mày nhìn lông mi của đối phương run run, lửa giận trong lòng vơi hơn phân nửa.

Nhịn không được nhéo lên hông hắn một cái, đẩy người ra, “Nói, người yêu của em là ai?”
“Tư Đồ Thiên Dạ.”
“Nói, em là người của ai?”
“Tư Đồ Thiên Dạ.”
“Nói, em mãi mãi sẽ không rời khỏi ai?”
“Tư Đồ Thiên Dạ.” Nói tên của hắn, trấn an nỗi lo vô danh của hắn, Lâm Diêu vẫn nhịn không được bật cười.
“Cười con khỉ!”
Lâm Diêu nghiêng đầu đi chỗ khác, che miệng nói lời thật lòng, “Anh thế này trông thật ngốc.”
“Cái gì?”
“Xin lỗi, thật sự, thật sự là… Tư Đồ, tôi mới phát hiện về phương diện tình cảm, lý trí của anh không bằng một đứa trẻ 10 tuổi.

Đừng trách tôi muốn đè anh, anh bây giờ y chang tiểu bạch ngây thơ dụ người ta tới đè.”
Giận, phải ăn em!
Tư Đồ một tay ấn Lâm Diêu xuống giường, đè lên.

Không cho hắn một cơ hội giãy dụa, dùng sức giữ chặt cổ tay, điên cuồng hôn lên môi tàn sát, một lát thì nghe mùi máu thoang thoảng.

Đồng thời vang lên tiếng Hoắc Lượng ở dưới lầu la lên, “Giờ vẫn còn là ban ngày, có làm cái gì cũng nhỏ nhỏ giùm cái!”
Trong chớp mắt tiêu tan.

Tư Đồ bật cười thành tiếng, Lâm Diêu nằm bên dưới cũng cười, khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc đẹp trai hơn bất kì lúc nào, Tư Đồ nâng gò má khẽ hôn lên chỗ bị cắn chảy máu.

“Nguôi giận rồi?” Lâm Diêu hỏi.
“Còn một chút.”
“Vậy về nhà cũ chờ tôi đi, tối nay tôi sẽ bồi thường cho anh.”
“Bớt mơ đẹp đi, tối nay anh có hẹn.”
“Cả tối luôn?”
“Phải đi theo dõi.”
“Ngô Đại Hoa?”
“Đúng vậy.”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Diêu mới an lòng.

Nhưng mà để dỗ người yêu, Lâm Diêu không ngại làm bản thân trở nên có chút đê tiện.

Hắn khoác vai Tư Đồ, mê hoặc, “Vậy tôi bồi thường cho anh ở chỗ khác.”
“Cái gì?”
Ngẩng đầu nói nhỏ vào tai Tư Đồ, hắn càng nói, sắc mặt của Tư Đồ càng tốt lên.

Đợi Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ bế hắn lên đùi mình, vuốt vuốt hai bên gò má, “Cục cưng, em có thể vì chồng mà hư như vậy, anh thiệt sự vui mừng.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Nói xong, Lâm Diêu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Tôi tiếp cận Hứa Thận là vì công việc, tuyệt đối không có bất kì tình cảm riêng tư gì.

Tôi cũng biết anh không thích tôi làm vậy, nhưng đôi khi mọi người đều là thân bất do kỷ.

Chờ vụ án kết thúc, anh bảo tôi làm gì tôi cũng chiều theo anh.”
“Trói em vào giường, làm một ngày một đêm cũng được?”
“Lúc cần thiết, tôi có thể giả vờ đáng thương cho anh tăng thêm tình thú.”
Tư Đồ ch ảy nước miếng, ôm Lâm Diêu dậy, dùng sức hôn một cái, “Cục cưng, chúng ta đừng nên trì hoãn.

Em mau đi điều tra đi, anh ở nhà suy nghĩ bước đi.”
Lâm Diêu hôn lên khóe miệng Tư Đồ, mang theo nụ cười chiến thắng rời khỏi phòng ngủ.

Thật ra từ lúc bắt đầu Lâm Diêu đã rõ, kiểu đàn ông như Tư Đồ đôi khi cũng cần chèn ép về mặt khí thế, thiên tài đôi khi cũng là thằng ngốc, đó mới là gia vị cuộc sống.

Một trong những tinh túy của “cách chăn nuôi mãnh thú” chính là nếm trải bách vị của cuộc sống, nếu là bách vị thì cũng có — chua.
Dưới phòng khách, Hoắc Lượng thấy nụ cười của Lâm Diêu, bất đắc dĩ lắc đầu, nghe hắn hỏi tại sao lại lắc đầu, liền nói, “Tôi còn tưởng Tư Đồ không có tử huyệt, xem ra đã bị anh đâm một dao chí mạng.”
Lâm Diêu lấy khăn giấy lau máu trên môi, tâm trạng hớn hở trêu chọc thằng em, “Nhát dao của Đông Bình cũng sắc nhọn không kém ha.”
Trên đầu Hoắc Lượng tụ nhiều mây đen, hô to về phía bóng lưng của Lâm Diêu, “Anh cố ý châm lửa tôi đúng không?!”
Một bàn tay đánh lên đầu Hoắc Lượng, Tư Đồ cảnh cáo, “Đừng có ở đây châm lửa với Lâm ca!”
“Hai người các anh đều là cá bè một lứa! Tôi ép mình không được phép nghĩ tới cậu ấy, Là Lâm Diêu cố tình moi ra!”
Tư Đồ ngồi bên cạnh, gương mặt giả dối, “Sao, cậu còn có tâm trạng nhớ người yêu? Xem ra bài tập huấn luyện còn thiếu nhỉ.”
Hoắc Lượng nghiến răng nghiến lợi.


Thằng cha này biết hắn mỗi ngày ngủ được có chừng bốn tiếng, còn nói bài tập chưa đủ? Hoắc Lượng hung hăng trừng mắt, không thối lui không e ngại, “Có bản lĩnh thì cho tôi mệt chết luôn đi!”
Tư Đồ thu lại ánh mắt đặt trên đống giấy, cười lạnh, “Vào thư phòng lấy sách qua đây.”
Hoắc Lượng đứng dậy, đi vào thư phòng cầm quyển “Điều tra tâm lý học” ra đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ lấy bút ghi âm đưa cho Hoắc Lượng, “Từ 2h khuya tới 3h là thời gian buồn ngủ nhất, vào thời gian này phải tăng cường huấn luyện.

Cậu dùng bút ghi âm đọc mấy đoạn trong cuốn sách, ít nhất phải đọc hai trăm từ.

Để sách xuống, nghe những gì mình đọc hai lần, tắt đi, một lần nữa thu âm đoạn mình đã thuộc.

Cùng lúc đó, mắt nhìn kim giây, sau khi đọc xong, cậu phải đoán được kim giây di chuyển được bao nhiêu giây, còn phải đối chiếu nội dung mình vừa đọc với trong sách có chính xác không.”
Hoắc Lượng hoàn toàn trở thành “囧”! Rốt cuộc bộc phát một câu hỏi, “Anh học ở đâu mấy cái trò dày vò người khác vậy hả?”
Tư Đồ cười, “Có làm không?”
Hoắc Lượng trề môi, gật đầu.

Nhưng Tư Đồ không để cho hắn tiếp tục huấn luyện, đi nấu mấy món đơn giản, cả hai cùng ngồi ăn cơm.
Trong lúc ăn, Tư Đồ nói cho Hoắc Lượng nghe tiến triển của vụ án, hỏi hắn có ý kiến gì không.
Hoắc Lượng nuốt đồ ăn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lười biếng của Tư Đồ, nói, “Tôi nghĩ Hứa Thận có vấn đề.”
“Tại sao?”
Hoắc Lượng cắn đũa, chép miệng, lại nói, “Nghe tình huống anh vừa nói, tôi phát hiện tuy hắn không đưa ra được chứng cứ rõ ràng chứng minh mình trong sạch, nhưng các anh cũng không tìm ra manh mối hay chứng cử chỉ hắn có tội.

Từ lúc hắn báo cảnh sát cho tới khi Lâm Diêu gặp mặt chiều nay, hắn vẫn luôn giữ một biểu hiện sợ hãi, điều này tôi thấy lạ.

Tôi không học qua bất kì lớp học tâm lý tội phạm nào, nhưng bạn gái mình bị sát hại tàn nhẫn như vậy, bản thân mình trở thành người bị tình nghi, theo lý thuyết trong lòng phải chấn động dữ lắm? Lo lắng, tức giận, không tin cảnh sát thậm chí là chỉ trích, những phản ứng này tôi đều thấy hợp lý, nhưng Hứa Thận không có! Hắn không có bất kì thay đổi nào, giống như từ đầu đã biết sự việc sẽ diễn biến như vầy, cho nên tôi cảm thấy hắn rất có vấn đề.”
Nghe Hoắc Lượng nói xong, Tư Đồ không phát biểu ý kiến gì.

Đổi đề tài hỏi, “Vậy cậu thấy Ngô Đại Hoa thế nào?”
“Manh mối quá ít, không đáng để đánh giá.” Nói xong Hoắc Lượng hỏi ngược lại, “Anh đã nghi ngờ giữa Ngô Đại Hoa và Tống Nguyệt từng xảy ra vấn đề nên Ngô Đại Hoa mới tham ô, vậy tại sao không tiếp tục truy hỏi hắn?”
“Lượng tử, cắn con mồi chỉ bằng một miếng thì không có ý nghĩa.

Phải giống như ma đi theo hắn, uy hiếp hắn, để hắn lộ ra sơ hở, sau đó ngoan ngoãn đưa tới miệng cậu, đó mới là lạc thú.

Hôm nay cho cậu nghỉ ngơi, ăn xong ra ngoài với tôi.”
“Đi đâu?”
“Đi săn.”
Nhìn Tư Đồ cười xấu xa, Hoắc Lượng cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá ngây thơ và đơn giản.
Hết chương 14.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi