TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Lâm Diêu không khách sáo đánh một quyền, thấy Tư Đồ kêu đau nói hắn không thương mình, liền vừa bực mình vừa buồn cười, “Đánh anh thiệt hồi nào? Bớt giả bộ.

Biết là tôi còn trốn cái gì, hay thật sự coi tôi là kẻ thù rồi?”
“Ai biểu em cấm cung anh chi.” Tư Đồ lẩm bẩm một câu.
Trời má, chỉ nghĩ được có nhiêu đó? Lâm Diêu thở phì phò trừng mắt.
Đường Sóc ở bên cạnh hỏi, “Anh Tư Đồ, mấy anh tìm được cái gì rồi?”
Tư Đồ cất đi cái vẻ oán phu khổ vì tình, cười như không cười nhìn Đường Sóc, “Hai phe địch ta cấm truyền tình báo.”
“Phải vậy không, Lâm ca?” Đường Sóc xoay đầu nhìn Lâm Diêu cười toe toét.
“Không kém bao nhiêu.

Hai bên đối chọi, tình báo đi đầu, phải xem chúng ta ai nắm giữ manh mối và bằng chứng có lợi trước.

Tư Đồ, nói thế nào thì giờ chúng ta cũng xem như đối thủ, lúc nói chuyện, ai cũng sẽ đề phòng đối phương, đào móc, nói lời khách sáo, cho nên, lần này gặp tôi dừng tại đây thôi.

Anh và hòa thượng từ từ điều tra, chúng tôi đi trước một bước.”
“Đừng mà.” Tư Đồ kéo cánh tay Lâm Diêu, dựa vào nhỏ giọng nói, “Em thật sự không nhớ anh sao?”
“Xéo, chúng ta mới không gặp một ngày thôi.”
“Như cách ba thu mà.”
“Ba thu của anh trôi qua hơi nhanh rồi.

Rồi rồi, còn mè nheo nữa coi chừng bị phát hiện, tới đó tôi cũng kệ anh luôn.”
“Tiểu Diêu, sao anh thấy em giống gian thần quá vậy?”
Lâm Diêu mỉm cười hỏi lại, “Còn anh là trung thần?”
Nói xong, Lâm Diêu xoay người định đi, Tư Đồ một tay kéo hắn ôm vào lòng, hôn một cái chóc lên gương mặt trắng nõn của Lâm Diêu, tiếng hôn to đến độ hai người khác đều nghe thấy.
Người này, chẳng để ý trường hợp và địa điểm ở đâu, Lâm Diêu tức giận muốn mắng chửi, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tư Đồ, giọng nói vô cùng thân thiết nói, “Chăm sóc bản thân đó, đừng có lúc nào cũng cậy mạnh.”
Không tự chủ đỏ mặt, trong lòng tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, Lâm Diêu khẽ cười vỗ ngực Tư Đồ, kéo Đường Sóc đi, để lại Tư Đồ nhìn theo bóng lưng của hắn.
“Khụ khụ, cậu định làm hòn vọng phu?” Liêu Giang Vũ đứng bên cạnh nói một câu vô cùng sát phong cảnh.
“Không làm vậy sao dỗ được người ta, lát nữa tới lượt tôi xui xẻo.

Bớt nói nhảm nữa, làm việc của anh đi.”
Liêu Giang Vũ hung hăng trừng mắt, phản bác, “Làm cái mẹ gì nữa, lúc nãy Lâm Diêu nói gì cậu còn chưa nghe? Món đồ chơi của Tả Khôn tiên tiến lắm rồi, không cần tới tôi làm nữa.”
Tư Đồ gật đầu, trầm tư một lát, “Những người Tiểu Diêu nói đều cần phải tra, còn có đội trưởng Hà Thanh Thanh đó cũng phải điều tra luôn.


Giang Vũ, anh cần bao nhiêu thời gian mới đột nhập vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát?”
“Cái đồ chó cậu! Vậy cũng phải chờ Diệp Từ vào tổ chuyên án rồi nói cho tôi vị trí của cơ sở dữ liệu chứ! Trước tiên khoan đụng vào chỗ này, tìm xem những tư liệu về mấy người tôi nói với cậu.

Nếu đúng là ông ta, vậy thì mẹ nó cậu chọc trúng người khó nhằn rồi.”
Tư Đồ cười không nói, hắn mới chẳng quan tâm.
Lâm Diêu và Đường Sóc đang trên đường trở về tổ trọng án, Đường Sóc ngồi ở bên cạnh đã gọi điện cả buổi nhưng đối phương chẳng bắt máy! Hắn tức giận càu nhàu với Lâm Diêu, “Đại Binh ca không biết bận cái gì, dạo này chẳng nghe điện thoại của em.”
Lâm Diêu cười cười, “Tư Đồ sẽ không bỏ qua cho hắn, tám phần là đang đi điều tra, không tiện nghe máy.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Đường Sóc gật đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi quản lý Diệp Từ.

Hai người đã được gia đình đồng ý, cũng bắt đầu sống chung, tại sao lại cứ thấy không an tâm? Ai bảo Diệp Từ có tiền án làm chi.
Đường Sóc khuyên can bản thân không nên lúc nào cũng canh chừng Diệp Từ, làm như vậy rất dễ khiến người ta thấy ghét, bây giờ khác với hồi trước, Diệp Từ có chuyện gì sẽ nói với mình, tuyệt đối không có bất kì giấu diếm nào.

Nhưng hắn vừa bỏ suy nghĩ này thì nhận được điện thoại của ba.
“Ba, gọi cho con có chuyện gì á?”
“Ba nói cho con biết một chuyện, Tiểu Diệp tạm thời sẽ không về nhà.”
“Hả? Đại Binh ca không về nhà, ảnh đi đâu? Làm gì?”
“Nó gia nhập tổ chuyên án bên đây, tạm thời phải ở lại chỗ này.

Lúc nãy đang họp, con gọi nó không nghe máy được, nó sợ con lo, nên nhờ ba gọi điện cho con.”
Đường Sóc nổi giận!
“Ba kêu ảnh gọi cho con mà nói!” Lần đầu tiên Đường Sóc cúp thẳng điện thoại của ba.
“Sao vậy?” Lâm Diêu hỏi.
Đường Sóc nói một hơi, rồi bổ sung thêm một câu, “Em quan trọng hay ba em quan trọng, sao ảnh lại nghe lời ba em chứ?”
“Tức giận? Đâu đến nỗi nào, anh đoán Diệp Từ chắc cũng gặp khó khăn.

Còn nữa, nếu không có em ở giữa, Diệp Từ sẽ chịu hợp tác với cảnh sát sao?”
Đường Sóc đảo mắt, đột nhiên mỉm cười, “Đi thì đi, ba em cũng thật là, chỉ cần là nhân tài thì ai ổng cũng dám xài.”
“Người chiêu hàng Diệp Từ là em, không phải ba em.”
“Quá khen quá khen.” Gương mặt của Đường Sóc đỏ hồng tỏ sự kiêu ngạo và ngọt ngào, mặc dù trong mắt Lâm Diêu đó là cười khúc khích.
Trở về tổ trọng án, phát hiện mọi người đều đã đến.

Kì lạ là mọi người đều chờ Cát Đông Minh từ chỗ cáo già trở về, Lâm Diêu không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cùng mọi người kiên nhẫn chờ.

Không bao lâu, Cát Đông Minh hấp tấp trở về, mở miệng, “Đàm Ninh, Đường Sóc, Lâm Diêu, Triệu Nghị Cương, bốn người đi theo tôi.


Những người khác dựa theo bảng công việc mà làm.”
Lâm Diêu đi theo Cát Đông Minh rời khỏi tổ trọng án đến phòng họp trên tầng cao nhất.
Trong phòng họp đã có vài người, trong đó có mấy người Lâm Diêu biết, đặc biệt là Dương Lỗi tổ kỹ thuật.

Dương Lỗi vẫn mang cái bản mặt lạnh lùng, nhìn thấy Lâm Diêu thì cười mỉm một cái, Lâm Diêu biết, đây là thái độ tốt nhất của hắn rồi.

Quan sát xung quanh, cái này quá rõ ràng rồi, chủ trì cuộc họp là cáo già, nhìn mấy người ở đây, đều là những người giỏi trong cảnh cục.

Xem ra vụ án này cấp trên vô cùng coi trọng.
Cáo già ngồi trước mặt thấy mọi người đã tới đông đủ, liền tuyên bố cuộc họp bắt đầu.

Đầu tiên, Cát Đông Minh phụ trách nói rõ tình hình.
Cát Đông Minh nhận tài liệu do Đàm Ninh đưa qua, lên tiếng, “Tư liệu cơ bản về hai vụ án của cuộc thi người mẫu mọi người đã xem hết rồi, tôi muốn nói về manh mối vừa được phơi bày.

Xin mọi người đừng hỏi tôi tại sao manh mối này bị niêm phong đến tận bây giờ, chỉ cần biết, từ giờ trở đi, hai vụ án này sẽ do chúng ta phụ trách.
Đầu tiên là tình huống của người chết đầu tiên, Lộ Tiểu Yến.

Lộ Tiểu Yến là nghiên cứu sinh của đại học nghệ thuật K, người mẫu là nghề phụ, cô ta có bối cảnh gia đình giàu có.

Mẹ của cô ta là Sở Huệ Lan, từng là minh tinh điện ảnh trong nước, sau khi sinh con thì liền rút khỏi giới giải trí, lấy một người họ Công, cũng chính là cha kế của Lộ Tiểu Yến.

Người này kết hôn với Sở Huệ Lan được hai năm thì bị giết, đã bắt được hung thủ, cũng liên quan đến cha ruột của Lộ Tiểu Yến.

Xin mọi người đừng ngạc nhiên, cha ruột của Lộ Tiểu Yến tên là Hàn Cương, người Mỹ gốc Hoa, là tình báo buôn lậu quốc tế.”
Nghe đến đó, Lâm Diêu rốt cuộc cũng rõ tại sao vụ án này lại phức tạp như vậy! Tạm thời đ è xuống sầu lo trong lòng, nghe Cát Đông Minh nói tiếp, “Cha kế của Lộ Tiểu Yến là bị sát thủ của Hàn Cương gi ết chết, nguyên nhân thì mọi người chắc cũng hiểu.

Căn cứ theo tin tình báo, nửa tháng trước Hàn Cương đã nhập cảnh, là tới ủng hộ con gái trong trận chung kết.

Đến tận bây giờ, cũng chưa có tình báo Hàn Cương xuất cảnh hay về nước, đoán chừng, người như Hàn Cương sẽ ở lại trả thù cho con.

Mà Sở Huệ Lan, đã mất tích vào tối ngày 26, chúng tôi nghi ngờ bà ta đang ở cùng với Hàn Cương.”
Lâm Diêu giơ tay đặt câu hỏi.


“Có chuyện gì, Tiểu Lâm?” Cát Đông Minh hỏi.
“Lộ Tiểu Yến có biết Hàn Cương là cha ruột của mình không?”
“Biết.

Bọn họ đã nhận nhau từ 18 năm trước.”
“Trong tay chúng ta có tư liệu về hành tung của Hàn Cương ở trong nước không?”
“Không nhiều lắm, sau khi tan họp mọi người sẽ được gửi một bản.

Không còn vấn đề gì thì tôi nói tiếp.

Lộ Tiểu Yến trong cuộc thi là thí sinh hạt giống, bình thường hay xấu hổ, dễ ngại, người tiếp xúc với cô ta không nhiều.

Chỉ có một cô bạn thân là Tiffany, quan hệ với người khác phái trong sạch.

Vào ngày 25 tháng này, trong điện thoại của cô ta có hai tin nhắn gửi cho Trịnh Phi, nhân viên của ban tổ chức.

Tin thứ nhất: Tôi đã đến khách sạn, phòng 503.

Tin thứ 2: Sau khi đến nhận phòng thì gọi cho tôi.
Mọi người đã xem qua tài liệu, phòng 503 cũng không phải hiện trường đầu tiên, Lộ Tiểu Yến cũng không ở đó vào đêm ngày 25.

Đây là manh mối phong tỏa hiện trường đầu tiên.

Mà chúng tôi cũng đã xem camera ghi hình, cũng không thu được nhiều kết quả.

Chỉ là lúc Hà Thanh Thanh và Trịnh Phi đi tìm Lộ Tiểu Yến, đã từng gặp một cô gái thần bí vóc dáng cao ráo ở trước cửa thang máy.

Tôi đã nhờ phác họa lại bỏ vào trong tài liệu của mọi người, cũng sắp xếp người đi điều tra.

Nếu phán đoán sơ bộ không sai, cô gái có vóc dáng cao ráo này là một trong những thí sinh.
Tôi trở lại nói về Nghê Mỹ, người chết thứ hai vào đêm ngày 26 tháng này.

Theo lời nói của Phó Kỳ Kỳ, người đi chung với Nghê Mỹ, huấn luyện viên thể hình Vương Vĩ là có tình nghi nhiều nhất, đêm đó chúng tôi đã tới khách sạn tìm Vương Vĩ, kết quả phát hiện hắn đi rồi.

4:00 sáng ngày 27, Trịnh Phi trở về khách sạn thì gặp Vương Vĩ, hắn là người cuối cùng gặp Vương Vĩ.

Kì lạ là, người của chúng tôi đến khách sạn lúc 3:00, căn bản không tìm thấy Vương Vĩ.

Mà Trịnh Phi lại gặp được vào lúc 4:00.

Chúng tôi suy đoán, Vương Vĩ rất có thể biết mình bị Phó Kỳ Kỳ nhìn thấy nên trốn cảnh sát.

Nghê Mỹ có một người bạn trai cũ, chúng tôi đã điều tra, hắn không có bằng chứng ngoại phạm vào đêm xảy ra án mạng, chúng tôi cũng đã sắp xếp người đến thành phố F điều tra.

Chiếc xe Trịnh Phi lái đêm đó rõ ràng đã bị người ta chỉnh sửa GPS, bởi vậy, khả năng do người trong cuộc thi làm càng cao hơn, mà Vương Vĩ mất tích được liệt vào hàng tình nghi thứ nhất.” Nói tới đây, Cát Đông Minh uống một ngụm trà, vẻ mặt vốn nghiêm túc xuất hiện nét âu sầu, đặt ly trà xuống nói tiếp, “Nếu chỉ như vậy, công việc của chúng ta sẽ không phiền phức.”
“Có ý gì?” Dương Lỗi ngồi bên cạnh hỏi.
“Vào 9:30 sáng ngày 27, Vương Vĩ và Hàn Cương ở cùng nhau.”
Lâm Diêu cả kinh, lập tức truy hỏi, “Tin tức này ở đâu ra?”
“Sau khi Lộ Tiểu Yến chết, chúng tôi vô cùng quan tâm đ ến hành động của Hàn Cương, cũng tiến hành theo dõi điều tra toàn diện.

Vào 9:30, người phụ trách theo dõi Hàn Cương nhìn thấy Vương Vĩ lên xe của ông ta, Hàn Cương tự mình lái xe.

Bởi vậy chúng tôi nghi ngờ, cái chết của Lộ Tiểu Yến và Nghê Mỹ là có liên quan.”
Cho nên, những manh mối này bị niêm phong đến tận bây giờ.

Không biết Lâm Diêu nghĩ gì, đứng bật dậy nói, “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.” Sau đó, hắn không quan tâm phản ứng của mọi người, vội vàng rời khỏi phòng họp.
Trong nhà vệ sinh, Lâm Diêu gần như không kịp chờ, lập tức gọi cho Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, có phải có việc không?” Mới xa nhau không lâu đã nhận được điện thoại của hắn, Tư Đồ cảm giác có chuyện xảy ra.
Nghe thấy giọng của Tư Đồ, Lâm Diêu trái lại không biết nói thế nào, buồn bực nửa ngày, lên tiếng, “Tư Đồ, hay là lần này chúng ta đừng đấu.”
Bên Tư Đồ im lặng một hồi, một tiếng cười trầm thấp vang lên, “Đám cáo già bên em chắc mang chuyện Hàn Cương lên rồi.”
“Anh biết ông ta?”
“Cục cưng, mạng tình báo bên anh cũng không yếu đâu à nha.” Trêu ghẹo một câu xong, hắn lập tức dịu dàng nói, “Sao vậy, lo cho anh?”
“Nói nhảm.

Anh không giống với chúng tôi, dù sao cũng chỉ là thám tử, lỡ như có xung đột với Hàn Cương, tôi sợ…”
“Chồng em vô dụng vậy sao? Tiểu Diêu, danh tiếng tình báo quốc tế nghe thì êm tai, nhưng cũng không ghê gớm lắm.

Nói trắng ra, người như ông ta sợ nhất là xuất hiện ngoài sáng, buôn bán cái gì cũng đều trong tối, mặc kệ trắng hay đen, một ngày dính đến lợi ích của mình thì người đầu tiên bị bán đứng chính là kẻ tình báo.

Cho nên, Hàn Cương ở đây không dám làm mưa làm gió.

Còn nữa, có cảnh sát quốc tế theo dõi ông ta, em cho là ông ta có bao nhiêu can đảm dám ở đây gây án? Tiểu Diêu, đừng vì có ràng buộc làm em chùn chân, anh không chỉ là đối thủ của em mà còn là chỗ dựa của em.”
“Anh nói bậy gì đó.” Lâm Diêu đỏ mặt, khẩu khí cũng mềm đi.
“Anh đâu có nói bậy.

Em cũng là chỗ dựa cả đời của anh mà.”
“Không nói nhảm với anh nữa.

Anh cẩn thận đó.” Cúp điện thoại, Lâm Diêu cười ngọt ngào, chịu thôi, ai bảo Tư Đồ đôi khi cũng chính là uy hiếp của hắn.
Hết chương 12.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi