TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Liêu Giang Vũ nhìn Tư Đồ cúp điện thoại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thật sự không quen, liền hỏi, “Cái vị nhà cậu lại có chuyện gì nữa?”
“Bên Tiểu Diêu đã công khai chuyện của Hàn Cương, chứng tỏ bên tổ chuyên án và cảnh sát quốc tế đã chơi cứng.

Xem ra, cha của Tiểu Đường muốn tìm Diệp Từ là đã chuẩn bị từ sớm, làm không tốt, bên cảnh sát quốc tế sẽ ra tay trước, lỡ như bọn họ ép Hàn Cương, bất kể là bên nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Liêu Giang Vũ bĩu môi, khinh thường nói, “Tôi đéo thèm quan tâm cái đám người nước ngoài đó, nếu muốn tới đây làm việc thì phải hiểu nguyên tắc ở đây.

Con mẹ nó, muốn trèo cao, còn muốn ra oai, tưởng mình là thân thích của Ultraman chắc?”
Tư Đồ mỉm cười, thuận miệng nói, “Đừng xem thường bọn họ, họ cũng là những nhân vật sàng lọc trong nhóm tinh anh mà ra.”
“Biến giùm! Chuyện này chẳng khác gì luận võ so chiêu.

Giờ có gọi quán quân quyền anh bị mắc chứng động kinh tới PK với tôi, không phải tôi xem thường, chưa cần tới 3 chiêu tôi đã cho hắn đo ván rồi.

Cảnh sát quốc tế có là tinh anh gì đi nữa cũng chỉ lăn lộn ở địa bàn của họ, muốn…”
“Rồi rồi rồi, muốn lấn chiếm thì phải trả giá lớn chứ gì.

Cảnh sát quốc tế nhắm vào Hàn Cương thì cũng ok đi, vấn đề là bọn họ còn tuyên bố muốn điều tra cả hai vụ án giết người, cái này là không chính đáng.

Thảo nào Đường cảnh giam lại muốn mượn hơi Diệp Từ, phía chính phủ không dễ chơi cái gì ngoài sáng trong tối, người ngoài cuộc như chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Ch ó đẻ! Bọn mặc cảnh phục sợ mất mặt, để dân thường như chúng ta tranh đấu, tôi chính là chướng mắt cái này! Giờ hay rồi, cậu và ác thú đều làm không công cho người ta.”
Tư Đồ chỉ cười, vỗ vai hắn, “Giang Vũ, món nợ này anh tính sai rồi.”
Liêu Giang Vũ không hiểu ý của Tư Đồ, thấy hắn cầm chìa khóa muốn ra ngoài, liền hỏi, “Cậu lại muốn đi cái chỗ quần nào nữa?”
“Đi gặp người đẹp.”
“Bà mẹ, tôi cả ngày đối mặt với máy tính muốn nổ não, cậu lại đi ngoại tình sau lưng Lâm Diêu, coi chừng bị đánh chết!”
Không để ý tới Liêu Giang Vũ oán giận, Tư Đồ lái xe tới khách sạn ven biển tìm Tiffany.
Tiffany đã sớm nghe tới cái tên Tư Đồ Thiên Dạ, cũng xem qua tài liệu cơ bản của hắn.

Nhưng mà lúc nhìn thấy người thật, cô vẫn rất giật mình, một tấm ảnh căn bản không thể tả được vẻ anh tuấn của hắn, người đàn ông này chính là cực phẩm của soái ca! Có người nói, hắn và Lâm cảnh quan là một đôi.

Đúng là, đàn ông đẹp ai cũng thành pha lê vậy? Cái loại hình đẹp đẽ này đi đâu kiếm để ngắm tiếp? Chẳng lẽ chỉ có thể gửi gắm vào hoạt hình 3D?
Tư Đồ nhìn người đẹp trước mặt mỉm cười, đột nhiên lên tiếng, “Người đẹp, chúng ta cũng đừng vòng vèo, tôi biết thân phận của cô, cô cũng rất rõ về tôi, có thể hợp tác thì chúng ta đều có lợi.”

Tiffany cả kinh trong lòng! Không nghĩ tới Tư Đồ lại thô lỗ như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy không bình thường.

Liền cười nói, “Anh muốn biết cái gì?”
“Sao cô lại không hề ngoan cố chống lại gì hết vậy nhỉ?” Tư Đồ thấy không có cản trở, nhưng mà thích nha.
Tiffany để lộ một mặt chân thật của mình, trong đôi mắt to tràn đầy trí khôn và vẻ thần bí, một bên khóe miệng cong lên, khiến nụ cười của cô nhìn qua có cảm giác ‘tôi không phải hạng con gái hiền lành’.

Cô mau chóng nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Anh đã có dũng khí nói với tôi câu này, chứng tỏ anh đã nắm chắc 100%.

Không phải do mẹ anh nói, thì người bạn rất giỏi của anh cũng điều tra ra, tôi hà tất gì phải làm mấy chuyện thừa thãi.”
“Không tệ, cô rất hợp gu của tôi.”
“Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với pha lê.”
“Tôi là pha lê hay đồ sứ gì cũng được, đều không liên quan tới vụ án.

Chỉ cần cô giữ tim mình cho chắc đừng thích tôi là được, nếu không…”
“Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để chuyện hoang đường đó xảy ra.

Nói đi, anh muốn biết cái gì, muốn lấy cái gì để trao đổi?”
“Tôi muốn biết tất cả manh mối bên cô, đổi lại manh mối tôi có.”
Tiffany cười lạnh, “Trong tay anh có bao nhiêu thứ chứ.

Phải biết, chúng tôi theo từ Nhật Bản tới đây, Tư Đồ Thiên Dạ, anh không có tư cách giao dịch với tôi.”
Tư Đồ không ngại thái độ của cô, chỉ hỏi, “Lúc các cô tìm cớ chắc nhọc lòng lắm nhỉ?”
Tiffany ngẩn người, “Anh có ý gì? Uy hiếp tôi?”
“Người đẹp, suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Các cô thiếu điều xẻ não ra  nghĩ cách để chui vào vụ án, chẳng phải để muốn bắt Hàn Cương à.

Các cô cũng đã biết mối quan hệ giữa Lộ Tiểu Yến và Hàn Cương từ lâu, lúc cuộc thi mới bắt đầu, cũng đã biết Lộ Tiểu Yến là thí sinh hạt giống, hơn nữa vô cùng có tố chất đoạt quán quân.

Người đẹp, lời tôi nói không dễ nghe, mà cũng không bằng tổ chức kh ủng bố tới đây nằm vùng.”
Gương mặt của Tiffany lúc đỏ lúc trắng, gần như không thể chịu đựng chiêu bức ép của Tư Đồ, Tư Đồ lại không nhanh không chậm nói, “Tôi nghe nói, từ vòng đấu loại, cô đã rất thân với Lộ Tiểu Yến, đánh chết tôi cũng không tin, một mình cô mang nhiệm vụ trên lưng đến đây thi thố lại có thời gian rảnh đi giao thiệp bạn bè.

Cho nên, tôi liền hiểu, mục đích từ đầu của cách sát quốc tế các cô chính là Lộ Tiểu Yến, dẫn đến Hàn Cương.


Cô nói thử xem, nếu tôi nói tin tức này ra ngoài, ban tổ chức cuộc thi sẽ nghĩ thế nào? Cảnh sát bản địa sẽ nghĩ thế nào? Hàn Cương sẽ nghĩ thế nào?”
“Hoang đường!”
“Hoang đường? Người đẹp, trong lòng chúng ta biết rõ, đám người các cô cũng không trong sạch gì, sau lưng dính đầy máu, chỉ có điều trong tay các cô cầm lá cờ giơ cao vì chính nghĩa thôi.

Chí ít là tôi biết, có không ít phần tử kh ủng bố quốc tế bị người của các cô trừ khử thần không biết quỷ không hay, chuyện này không chỉ tôi rõ, Hàn Cương còn rõ hơn.

Hừ, giết một Lộ Tiểu Yến có là gì, chỉ cần bắt được con cá lớn Hàn Cương, các cô tuyệt đối không chừa.”
“Anh ngậm máu phun người!” Tiffany đứng bật dậy, cầm ly cà phê hất vào người Tư Đồ.

Sau đó ném cái ly, xoay người bỏ đi.
Ái chà, hình như hơi quá đáng rồi thì phải? Tư Đồ ưu nhã lau cà phê, tự hỏi lòng.

Nhưng mà sau khi nhìn người đẹp đi mất, hắn liền lấy điện thoại bấm gọi, “Cô ta đi rồi, rút.”
Cúp điện thoại, trong lòng Tư Đồ nghĩ: Người đẹp, đừng trách tôi đào hố cho cô nhảy, khứu giác của cảnh sát quốc tế các cô quá nhạy.
Tiffany nhất thời xung động rời khỏi quán cà phê, cô vội vàng trở về phòng, kiểm tra ký hiệu trước khi đi đã làm, nhìn xem có ai đến đây khi cô đi không, kết quả ký hiệu vẫn còn.

Lúc này, cô có chút hốt hoảng, thay một bộ quần áo dễ hoạt động, vội vàng rời khỏi khách sạn.
Cô lái chiếc xe thuê được rời khỏi khách sạn không lâu, phía sau liền có một chiếc xe đuổi theo.

Phụ trách lái xe là Diệp Từ vừa gia nhập tổ chuyên án.

Hai người đã phân công rõ ràng, một phụ trách làm người đẹp nổi giận, một phụ trách theo dõi làm người đẹp nổi giận, chỉ là bọn họ không nắm chắc được bao nhiêu phần sẽ mò được cá lớn, dù sao cảnh sát quốc tế cũng không ngồi yên.
Sau hai tiếng, Diệp Từ không vui gõ cửa nhà Liêu Giang Vũ.
Vừa nhìn mặt của hắn, Tư Đồ liền biết không thu hoạch được gì, vỗ vai hắn nói, “Chẳng phải chỉ là một chuyến công cốc thôi sao, cần gì mặt mày ủ dột vậy chứ.”
Diệp Từ trừng mắt, “Ai nói tôi công cốc?”
“Hả? Tìm được gì? Vậy anh trưng cái mặt đó là sao?”
Diệp Từ lại trừng mắt, trong lòng nghĩ: Đánh chết cũng không nói với Tư Đồ mình vừa bị động vật nhỏ châm chọc qua điện thoại.

Chỉ hỏi, “Giang Vũ đâu?”
“Đang hack máy chủ của tổ chuyên án các anh, đừng quấy rầy hắn.”

Diệp Từ nhịn không được cười, “Cô gái kia chỉ lái một vòng bên ngoài rồi trở về khách sạn.

Tôi đã gắn ghi âm trên xe cô ta, cậu nghe đi.” Diệp Từ tiện tay mở máy ghi âm, rất nhanh nghe thấy giọng nói của Tiffany, “Tư Đồ Thiên Dạ đó không phải nhân vật đơn giản, tôi thiếu chút nữa bị hắn lừa.

Hắn đã biết mục đích của chúng ta, không, cái này hắn tuyệt đối không biết.

Hắn nghĩ chúng ta giết Lộ Tiểu Yến… Không, phải nhất định cẩn thận kiểu người như hắn.”
“Có thể tra được số điện thoại không?” Tư Đồ hỏi.
Diệp Từ lắc đầu, đổi chủ đề, “Đám người kia không cho không cái gì, có tin tức thì liên lạc.

Tôi phải đi.”
Tư Đồ không giữ hắn lại, cũng không quấy rầy Liêu Giang Vũ, cầm chìa khóa xe gọi một cú điện thoại, “Mẹ, đến lúc mẹ góp sức rồi, nửa tiếng sau con đến.”
Trong khách sạn ven biển, đội trưởng Hà vội vã chạy tới phòng của Lưu Văn Đình, cô đã sớm muốn hỏi, tại sao Lưu tổng lại đột nhiên muốn rời khỏi ban tổ chức, còn để tổng giám đốc tới toàn quyền quản lý.

Cuộc thi đã có hai vụ án xảy ra, giờ bà còn rút lui thì thiệt…
Nghe Lưu Văn Đình mời vào, đội trưởng Hà liền đẩy cửa phòng, vừa bước vào lập tức ngẩn ra.

Cô nhớ rõ, vào ngày Lộ Tiểu Yến chết, có một chàng trai cao lớn anh tuấn đã từng xuất hiện, mặc dù chỉ vài phút, nhưng ấn tượng khắc sâu.

Mà người đàn ông trước mắt không phải là người đó sao?
“Tiểu Hà, để tôi giới thiệu, đây là con trai của tôi, Tư Đồ.

Tư Đồ, đây là Hà Thanh Thanh phụ trách thí sinh lần này, con cứ gọi chị Hà là được.”
“Chị Hà, chào chị.” Tư Đồ lễ phép đứng dậy bắt tay cô, không ngại thái độ cô thấy mình còn có chút giật mình.
“Tiểu Hà, sau khi rời khỏi đây, phải giữ bí mật những chuyện đã nói.

Tôi rút khỏi ban tổ chức là vì con trai của tôi.”
Thấy Lưu Văn Đình hoàn toàn trong trạng thái làm việc, Hà Thanh Thanh không dám chậm trễ, thận trọng gật đầu đồng ý.

Sau đó nghe Lưu Văn Đình nói tiếp, “Con tôi là một thám tử rất xuất sắc, tôi đã mời nó đến điều tra hai vụ án mưu sát.

Cũng là nguyên nhân xuất phát về việc tôi rút lui.

Làm phiền cô nói chuyện với con tôi, cố gắng trả lời câu hỏi của nó.

Dĩ nhiên, cô cũng có quyền giữ im lặng.” Nói xong, Lưu Văn Đình cầm túi xách đứng dậy, nói với Tư Đồ, “Mẹ có hẹn, không ở lại được.”
Tư Đồ gật đầu, chỉ tiễn bà tới cửa.


Khi hắn còn chưa chính thức đối mặt với Hà Thanh Thanh cũng đã biết, áp lực của vị đội trưởng Hà này chắc chắn không nhỏ.Có thể cũng đang rất rối, phải nắm chắc cơ hội, nói không chừng sẽ tìm ra được manh mối có giá trị.
Xoay đầu lại, Tư Đồ cười vô cùng thân thiện, nói hắn trong bụng mang ý xấu chắc chắn không ai tin, đáng tiếc, hắn không những là một tên mang đầy ý xấu trong bụng, mà còn là một kẻ cực kì xảo quyệt.
“Chị Hà, đừng đứng thế, ngồi xuống đi.”
Trong lòng Hà Thanh Thanh đúng là rất rối, chàng đẹp trai này lại là con trai của Lưu tổng, là một thám tử, còn được mời đến phá hai vụ án mưu sát! Mình mà lơ là đảm bảo chén cơm khó giữ, đúng là không xong cực kì!
“Chị Hà, là ai giới thiệu Vương Vĩ đến làm huấn luyện viên thể hình cho cuộc thi?”
“Vương Vĩ rất có thực lực trong nước, những cuộc thi có quy mô lớn một chút đều mời hắn.”
“Công ty của chị không có huấn luyện viên thể hình sao?”
“Có nhưng mà công ty chúng tôi còn làm việc khác.

Lúc này chỉ có thể mời người ngoài.”
“Vương Vĩ có tác phong thế nào?”
“Rất chuyên nghiệp.”
“Không.

Tôi hỏi về phương diện cá nhân.”
“Hắn trẻ, ngoại hình ổn, làm việc uy tín, muốn đưa rất nhiều cô gái lên làm phượng hoàng.

Vương Vĩ hả, ở mặt này không chú trọng danh tiết.

Nhưng mà hắn cũng có quy tắc của mình, sẽ không yêu đương trong lúc làm việc.”
Tư Đồ gật đầu, sau khi đưa ly cà phê cho Hà Thanh Thanh, lại hỏi, “Quan hệ giữa Vương Vĩ và Lộ Tiểu Yến thế nào?”
“Rất tệ.”
Câu trả lời này khiến Tư Đồ giật mình, truy vấn hỏi tại sao, Hà Thanh Thanh nói, “Vương Vĩ ở quốc tế cũng có danh tiếng, thí sinh hắn huấn luyện đều là hạng nhất.

Nhưng hắn thấy, trên người Lộ Tiểu Yến có khí chất của con gái khuê cát Đông phương mạnh mẽ, vậy thì không trấn áp được những sân khấu ở châu Âu.

Cho dù là đưa đi thành công thì không lâu sau cũng lụi bại.

Cho nên, Vương Vĩ cố gắng cải tạo cô ta, nhưng Lộ Tiểu Yến có vẻ vô cùng không thích.”
“Nếu là vậy, tại sao Lộ Tiểu Yến còn trở thành thí sinh hạt giống?”
Hà Thanh Thanh tránh được ánh mắt dò xét của Tư Đồ, trong lời nói có vẻ chế nhạo, Tư Đồ cười nhạt.

Đột nhiên đổi chủ đề, hỏi, “Tôi muốn biết chị có từng gặp người đàn ông này chưa.”
Nhìn Tư Đồ lấy ảnh chụp ra, Hà Thanh Thanh hít mạnh một hơi!
Hết chương 13.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi