TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Trận chiến cuối cùng
 
Lương Vinh có chết cũng không ngờ tới, Tư Đồ sẽ bắt cóc con gái mình đòi đổi hồ sơ gốc.

Càng không nghĩ tới hắn lại nổ súng với mình.

Nhìn người núp trong bóng tối, Lương Vinh cũng rút súng ra.
“Chú Lương, tôi nghĩ chú tốt nhất là tiết kiệm sức lực.

Kỹ thuật bắn của chú không thể giỏi hơn tôi được.”
“Lập tức thả Tiểu Huệ ra, nếu không hôm nay chúng ta mạng đổi mạng.”
Trong bóng tối vang lên tiếng thở dài mất mát, cái này làm Lương Vinh cảm thấy không mò được đường đi của đối phương.

Chỉ nghe hắn nói, “Năm đó, chú cũng mang suy nghĩ này đi hãm hại ba tôi? Hai người là bạn, vì bao nhiêu tiền mà chú bán rẻ lương tâm đi hại ông ấy?”
Lương Vinh không có gì để nói.
“Chú Lương, ba tôi mặc dù là một người kì lạ, nhưng ông ấy đối đãi với bạn bè rất tốt, rốt cuộc đã đắc tội chú ở đâu?”
“Con không hiểu, con, con không hiểu đâu!” Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả chính ông cũng không hiểu tại sao năm xưa hãm hại Tư Đồ Văn Đào.

Vì tiền thì là chắc chắn rồi, nhưng ngoài tiền ra còn nhiều yếu tố khác.

Chuyện đã qua mười mấy năm, bản thân cũng đã là một ông già, nhớ về chuyện năm xưa cũng không rõ lý do, chỉ có một điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là sau khi Tư Đồ Văn Đào chết, ông chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Cái này chắc là báo ứng đi.
Không tính là lời giải thích, khiến cho đối phương cười khinh khi.

Thần kinh của Lương Vinh căng thẳng cực độ! Mặc dù ông biết mình có lỗi với cả nhà Tư Đồ, nhưng có phải liều chết cũng phải cứu được con gái ra! Ngón tay để lên cò súng, chuẩn bị nổ súng mọi lúc! Nhưng không ngờ, người núp trong bóng tối bỗng nhiên nói, “Thôi, bây giờ tôi cũng không có tâm trạng nghe chú nói.

Chú cũng là ông già sáu mươi tuổi rồi, coi như giết chú thì ba tôi cũng không trở về được.

Chú lo lắng sợ hãi mười mấy năm qua, cũng đủ rồi.”
“Thiên Dạ…”
Kêu bằng cái tên thường gọi, Lương Vinh ôm chút hy vọng nhìn người đứng trong bóng tối.

Một tiếng này hình như thật sự đưa tới tác dụng, lời thở than biến mất, hắn có vẻ hờ hững nói, “Được rồi, chỉ cần chú đưa hồ sơ gốc cho tôi, từ nay về sau, tôi coi như không còn quan hệ gì với chú nữa.”
Nghe vậy, lòng Lương Vinh đau nhói, nước mắt muốn trào ra, nghẹn ngào một tiếng mới nói, “Thiên Dạ, chú Lương không có gạt con, hồ sơ gốc không có ở đây.”
“Có ý gì? Tại sao lại nói ‘không có ở đây’?”
“Chú, chú đốt rồi.”

Trong sự im lặng ngắn ngủi, Lương Vinh đã thành chim sợ ná, cảm thấy sát khí nặng nề! Trước một giây ông theo bản năng giơ súng, chợt nghe có bước chân dồn dập, tiếng đấm đá vang lên, đánh người trong bóng tối ngã xuống, báo hiệu một trận đấu khác bắt đầu.
Lương Vinh kinh ngạc nhìn cục diện, thấy Tư Đồ đi ra từ trong bóng tối, còn người té xuống đất lại là…
“Cậu, tại sao lại là cậu?” Lương Vinh khó tin, không ngờ nãy giờ mình nói chuyện lại là với người này…
Bác sĩ ném máy đổi giọng đi, cười như không nhìn Tư Đồ vừa xuất hiện.

Khoảng mười mấy phút trước, hắn còn thông qua tai nghe biết được người này ở viện dưỡng lão tại thành nam, làm sao trong thời gian ngắn ngủi có thể chạy tới thành bắc được? Bác sĩ không hiểu, “Tôi cũng muốn hỏi, tại sao cậu lại đến được đây? Chẳng phải cậu vừa mới bắt thuộc hạ của tôi sao?”
Tư Đồ mặt đầy thâm độc cầm súng, nhìn bác sĩ lần nữa đứng dậy, “Anh chơi trò lấy báo đổi thái tử, tôi cũng sẽ chơi kim thiền thoát xác.

Người ở thành nam là Hoắc Lượng, anh thông qua tên thuộc hạ giả trang biết được kẻ giết tay súng bắn tỉa là Hoắc Lượng, nhưng đó thật ra là Diệp Từ phải đi nhưng quay lại.

Bác sĩ, giữa đường tôi đã đánh tráo với Hoắc Lượng.

Giống như anh chơi mánh khóe vậy.

Anh giả giọng tôi hẹn Lương Vinh ra đổi chác, nếu Lương Vinh không đốt hồ sơ đi, vừa rồi đã thật sự đưa cho anh! Anh lại được như ý một lần nữa.”
Bác sĩ híp mắt cười một tiếng, bỗng nhiên từ phía sau ném ra thứ gì.

Tư Đồ lập tức nổ súng, giây kế tiếp bụi mù màu trắng cản tầm nhìn.

Tư Đồ không thấy rõ xung quanh, đành phải nghe để xác định phương hướng, bác sĩ cũng không trúng đạn, vọt ra ngoài cửa sổ.
“Chú Lương, mau cứu người ra ngoài.

Gọi cho Tiểu Diêu.”
Không đợi Lương Vinh mở miệng hỏi, Tư Đồ cũng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó.
Ở thành nam, Lâm Diêu chạy ra sân chỗ thiết bị tắt sóng mất tín hiệu, vội vàng mở máy theo dõi.

Phát hiện điểm đỏ lóe lên, nói rõ Tư Đồ đang giao thủ với bác sĩ.

Hắn xoay đầu nhìn Hoắc Lượng vừa đỡ Miêu Kỳ Kỳ vừa lau đi lớp hóa trang mất hai tiếng của Hạ Phong, lộ ra gương mặt thuộc về mình.
“Lâm Diêu, Tiểu Đường đang trên đường tới, sẽ lập tức đến ngay, anh với Diệp Từ mau đi tìm Tư Đồ!”
Lâm Diêu gật đầu với hắn, chạy như bay đến xe của Diệp Từ, hai người vội vàng đi tiếp viện cho Tư Đồ.
Thần kinh Hoắc Lượng căng thẳng, mắt liếc nhìn bác sĩ giả trang dưới chân, mắng, “Đần độn! Con mẹ nó anh chưa thấy Tư Đồ bao giờ à? Tôi lùn hơn hắn 2cm mà cũng không nhận ra?!”
Diệp Từ lái xe như bay, nhưng Lâm Diêu vẫn cảm thấy chậm.

Hắn rất rõ bác sĩ là một kẻ xảo quyệt, lo Tư Đồ một mình không đối phó nổi, hắn hận không thể dùng một giây bay đến chỗ Tư Đồ ngay lập tức.

Diệp Từ cũng có chút nóng nảy, trận đấu với hiệp hội rốt cuộc cũng phải kết thúc, mối thù của em gái, nỗi hận của mình, hôm nay có thể biết rõ rồi.
Hai người lao xe như bão táp đến biệt thự ở thành bắc, không nghĩ tới nửa đường lại gặp xe của Lương Vinh.


Là thế nào? Tư Đồ gặp nguy, nhưng người trước mặt là hung thủ giết người, giờ dừng lại bắt hay đuổi theo Tư Đồ? Một dòng suy nghĩ lướt qua đầu, Lâm Diêu kiên quyết, nói với Diệp Từ, “Chặn ông ta lại!”
Diệp Từ tạt đầu xe Santana, khiến Lương Vinh phải thắng xe lại.

Ông mở cửa xe, hô lên, “Mau, có người bắt cóc con gái chú, còn có hai người nữa, mau tới giúp!” Vừa nói ông vừa cúi xuống chuẩn bị bước ra, cửa xe mới mở một nửa, Diệp Từ bỗng nhiên đá một cái, tay ông bị kẹp vào cửa, lớn tiếng kêu đau.

Lâm Diêu nhìn một cái, thấy tay ông cầm súng, sắc mặt liền trầm xuống, “Định giết chúng tôi diệt khẩu?”
“Không, không phải.” Lương Vinh đau quá nên không nói rõ.
“Lương Vinh! Nếu như không muốn người ta biết thì trừ khi mình đừng làm, có bằng chứng chỉ điểm ông giết Trương Bác Bảo.”
“Cậu, cậu ngậm máu phun người!”
Lúc này, Diệp Từ tước súng của Lương Vinh, Lâm Diêu tiến lên, nói như bắn súng liên thanh, “Trương Bác Bảo chết vì một dao chí mạng ở phổi, là đâm vào từ chính diện, sau lưng cũng bị đâm ba nhát.

Căn cứ theo tình huống ở hiện trường, ba nhát ở sau lưng là sau khi nạn nhân mất khả năng phản kháng mới bị đâm vào, nói cách khác, lúc đó nạn nhân và hung thủ đã đánh nhau rất kịch liệt, nhưng lại không hề có dấu vết ẩu đả, chuyên gia về vết tích học của chúng tôi sau khi điều tra kỹ càng, rất chắn chắn là hung thủ thừa dịp nạn nhân không đề phòng mà đâm một nhát từ phía sau.

Tay cầm con dao hướng lên trên, lật tay đâm vào phổi nạn nhân.

Nhưng đâm vào phổi không đủ để làm nạn nhân chết ngay, cơ thể theo bản năng giữ chặt tay cầm dao của hung thủ.

Hai người trong lúc giằng co đụng trúng cái bàn, hung thủ thừa dịp rút dao ra, thuận thế đâm vào lưng nạn nhân.

Lúc đó theo quán tính, nạn nhân chống tay lên tường, cũng vì vậy lột tấm poster trên tường xuống.

Nhưng tấm poster quá to, không rơi lên bàn mà trùm lên đầu hai người.

Tưởng tưởng một chút, lúc đó tay trái của hung thủ dùng để hạn chế nạn nhân cử động, tay phải cầm dao đâm vào lưng nạn nhân, tấm poster phủ lên đầu có phải rất phiền phức không? Thế thì trong tình huống cả hai tay đều bận rộn, làm sao mới tháo tấm poster xuống được?”
Diệp Từ im lặng hồi lâu, lúc này mới tiếp lời Lâm Diêu, “Dùng miệng cắn.”
“Đúng vậy, dùng miệng.

Lương Vinh, ông là một cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm, lúc gây án đã cẩn thận bọc bản thân từ đầu tới chân, nhưng quên trang bị cho miệng và răng của mình.

Trên tấm poster có dấu vân môi và nước miếng của ông, nếu ông còn ngoan cố kháng cự, chúng ta bây giờ về lấy nước miếng để đối chứng.”
Bằng chứng xác thực, lần này Lương Vinh không thể phản bác, nhưng mà ông nắm chặt tay Lâm Diêu, “Triệu Thụy, Triệu Thụy không phải do chú giết.”
Hắn chán ghét hất tay ra, “Tại sao ông phải giết Trương Bác Bảo?”
“Trương Bác Bảo, cậu ta, cậu ta tìm chú đòi hồ sơ gốc.

Chú không biết tại sao hắn biết là chú trộm hồ sơ đi, cậu ta còn biết năm xưa chú tham gia hãm hại Văn Đào, chú, chú không thể không giết cậu ta.”

Thì ra là thế.

Suy nghĩ ra ngọn nguồn bên trong, Lâm Diêu không khỏi lạnh người, bác sĩ đúng là một con quỷ!
Sau khi Tư Đồ đến đây, Lương Vinh lo chuyện năm xưa mình thông đồng bị lộ, vì để hủy hết mọi dấu vết, Triệu Thụy bắt đầu hỏi thăm chỗ để hồ sơ gốc của vụ án.

Hướng đi này mau chóng bị bác sĩ phát hiện, hắn nghĩ cái gọi là chứng cứ nằm trong hồ sơ gốc, vì thế thu mua hai người, Trương Bác Bảo và lão Mã xa lạ kia.

Sau đó vụ án ở sân khấu kết thúc, Tư Đồ thả bác sĩ đi, sau khi bác sĩ tới nơi này, đầu tiên là đi gặp Tôn Đông, đẩy hướng điều tra sang Tôn Đông mà bỏ quên quan hệ giữa bác sĩ và Triệu Thụy.

Mà giữa Triệu Thụy và Lương Vinh, bác sĩ chỉ có thể chọn một, chính là Lương Vinh.

Tư Đồ bận bịu điều tra những kẻ liên quan tới vụ án của ba mình, hoàn toàn không ngờ bác sĩ cũng đã đến đây chỉ sau hắn vài ngày.

Sau đó bác sĩ thiết kế vụ án giết Triệu Thụy, hãm hại Tưởng Hân Bình, cả đêm trở về thành phố S.

Sau đó lại bảo Trương Bác Bảo uy hiếp Lương Vinh đưa hồ sơ gốc.

Bác sĩ đương nhiên biết Trương Bác Bảo không thể hù dọa Lương Vinh được, làm vậy chỉ là mượn tay Lương Vinh giết người diệt khẩu mà thôi, nhìn ở mặt thời gian, nhóm người bác sĩ không có cơ hội gây án, người này mượn dao giết người đồng thời cắt đứt liên lạc giữa mình và Trương Bác Bảo.

Lương Vinh từng bước tiến vào cái bẫy của bác sĩ, giết Trương Bác Bảo sau đó trộm hồ sơ gốc.

Mặt khác, bác sĩ bắt cóc lão Mã và Tưởng Hân Bình, chờ Diệp Từ đi rồi, hắn giả dạng làm Tư Đồ kéo Lương Vinh ra, đánh vào mặt tình cảm lừa lấy hồ sơ gốc.

Kế hoạch tiếp theo chính là sau khi bác sĩ lấy được hồ sơ rồi, sẽ ngụy tạo hiện trường giả, tạo thành lão Mã và Tưởng Hân Bình bị Lương Vinh gi ết chết.

Lương Vinh mang trên mình sự hối lỗi của vụ án năm xưa, trăm miệng cũng không thể bào chữa cho mình, mà bác sĩ thì lại cầm bằng chứng có thể uy hiếp Tư Đồ cao chạy xa bay.
Một chuỗi kế hoạch liên hoàn rất hoàn hảo!
Lâm Diêu lòng như lửa đốt, nắm cổ áo Lương Vinh, “Tư Đồ đâu?!”
“Nó, nó đuổi theo bác sĩ chạy về núi Phong Long rồi.”
Lâm Diêu vội vã nói với Diệp Từ, “Anh mang ông ta về quy án, tôi đuổi theo Tư Đồ.”
Diệp Từ gật đầu, “Phải hết sức cẩn thận.”
Núi Phong Long này cao 1660m so với mặt nước, cây cối um tùm, bốn mùa xanh biếc, đỉnh núi hình khoen, đất đá trùng trùng, phía đông thì có hồ nước, phía nam thì vách đá thẳng đứng, phía tây thì được xây thành đường cho người leo núi, trừ đường đi này ra, những chỗ khác chính là khó đi, dốc núi cheo leo.
Xe của Tư Đồ đuổi tới phía đông ngọn núi, thấy cửa xe bác sĩ mở toang, hắn không chút do dự đuổi theo lên núi.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, Tư Đồ không dám mở đèn pin, mượn ánh trăng cố gắng tìm đường đi dưới chân, chưa tới mười mấy phút, Tư Đồ đã đổ mồ hôi ròng ròng.

Hắn tin tưởng, tình hình của bác sĩ không thể nào tốt hơn mình được.
Phía trước mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, Tư Đồ móc điện thoại ra phát hiện nơi này không có tín hiệu.

Vào thời điểm này, chỉ có thể lệ thuộc vào máy phát tín hiệu trên người hắn, cũng không biết Tiểu Diêu có bắt Lương Vinh hay không.
Lúc này Lương Vinh đang xin Diệp Từ hỗ trợ xử lý vết thương trên chân, Diệp Từ lái xe im lặng rất lâu, nghe ông cầu xin ngược lại hỏi, “Tại sao năm xưa ông hãm hại Tư Đồ Văn Đào?”
Lương Vinh vì đau đớn mà nhăn mặt, trên mặt hiện ra nếp nhăn.

Có lẽ nhìn thấy kết cục của mình, cũng có lẽ cũng muốn cho bản thân một câu trả lời, ông nói, “Tôi ghen tị với Tư Đồ Văn Đào.


Không chỉ anh tuấn còn tài hoa, đúng là đứa con cưng của trời.

Hắn có thể lấy được một người vợ xinh đẹp, còn sinh ra một đứa con thông minh như Thiên Dạ.

Hắn giỏi như vậy, lại chẳng chịu giúp tôi trên mặt công việc.

Lúc đó tôi thiếu tiền, rất thiếu, có người tìm tôi, chỉ cần để vài món đồ trong nhà Văn Đào thì tôi sẽ có hai triệu.

Tôi đã từng do dự, thật sự…”
“Đủ rồi!” Diệp Từ cắt ngang lời ông, không muốn nghe ông giải bày nữa.

Lại hỏi, “Hồ sơ gốc đâu?”
Lương Vinh nghẹn ngào, lạnh nhạt nói, “Tôi đốt rồi.”
“Bên trong có chứng cớ?”
“Không biết.” Lương Vinh trả lời bình thản, không giống như nói láo, “Tôi xem nhiều lần rồi, căn bản không có phát hiện cái gì.”
Diệp Từ nghi ngờ trong lòng, nhưng không lên tiếng hỏi nữa.

Chân đạp ga mạnh hơn, hy vọng mau sớm tới đồn cảnh sát, ném ông già này vào đó!
21:30
Tư Đồ đuổi theo bác sĩ tới giữa núi, càng lên núi đường càng khó đi.

Không biết đạp trúng bao nhiêu cục đá làm lảo đảo rồi, cũnh không biết đã bị bao nhiêu cành cây quẹt làm chảy máu rồi, hắn vẫn tiếp tục đuổi theo trối chết, tiếng bước chân của bác sĩ cách hắn không còn xa bao nhiêu.

Tư Đồ có chút chật vật vòng qua mấy tảng đá chắn đường, lại bị cành cây sắc như mũi dao quẹt rách áo.

Hắn dứt khoát cởi áo khoác ra, ném qua một bên, tay còn chưa kịp rút về, chợt thấy bên phải có quyền cước đấm tới.

Hắn khom người né đòn, dưới chân bị quẹt một cái, thân thể mất trọng tâm ngã xuống.

Nhưng hắn cũng không yếu thế, trong nháy mắt ngã xuống tay chụp lấy áo đối phương, kéo người ta cùng ngã với mình.
Bác sĩ ngã lên người Tư Đồ, Tư Đồ vì đề phòng hắn bóp cổ mình mà khóa hai tay trước người! Không ngờ bác sĩ lại mò xuống thắt lưng, rút dây nịt của Tư Đồ! Tư Đồ nhấc chân đá một cái thật mạnh, bác sĩ kêu một tiếng ngã xuống, hai người đồng thời bật dậy, cùng rút súng ra!
“Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với cậu.” Bác sĩ giẫm dây nịt dưới chân, cười gằn.
Tư Đồ tất nhiên biết mục đích của tên khốn này, trên dây nịt có máy phát tín hiệu, mục đích của tên này chính là phá hủy mọi cách để hắn liên lạc với Lâm Diêu! Nghĩ tới đây, Tư Đồ cong khóe miệng, cười vô cùng lưu manh, “Vậy cũng tốt, tránh cho có người tới quấy rầy.

Bác sĩ, lần này tôi sẽ không để anh chạy thoát nữa đâu.”
“Vậy phải xem cậu có bản lĩnh hay không!” Nói xong, bác sĩ cười nhạt, “Sao thế, đổi lối đánh, không muốn biết ai giết Triệu Thụy à?”
“Là anh.” Tư Đồ kiên định nói, “Là anh thiết kế mưu sát Triệu Thụy.

Vụ án này tôi chẳng để tâm mấy, là Tiểu Diêu đã tìm ra chân tướng.”
Trong bóng tối, bác sĩ nhìn chằm chằm Tư Đồ, “Nói nghe thử, Lâm Diêu thích mang cảm giác tội lỗi trên lưng đó làm sao tìm ra chân tướng?”
Hết chương 15.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi