TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Ở chung hơn nửa năm, mình thì y như đứa con nít mới quen tình đầu, thấy người ta thì hưng phấn vô cùng, thật có chút mất mặt.

Phát giác mình vui vẻ quá mức, Lâm Diêu rất nhanh thay đổi về vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng mà, bước chân của hắn lại rất nhanh.

“Sao không về nhà?” Lúc nói chuyện thì đẩy Tư Đồ ra khỏi phòng.
“Về nhà cũng chỉ có một mình, muốn gặp em sớm hơn một chút.

Chừng nào mới xong?”
Không vội trả lời, Lâm Diêu chỉ cẩn thận nhìn Tư Đồ.

Thật ra chỉ có nửa tháng, người này có thể không thay đổi gì lớn, chỉ là trong mắt Lâm Diêu, ngắm Tư Đồ cỡ nào cũng không đủ.
Nhìn lướt qua xung quanh, Tư Đồ tiến tới lén nắm tay Lâm Diêu, dịu dàng hỏi, “Nhớ anh không?”
Mặc dù mọi người đều bận rộn vì vụ án, Lâm Diêu vẫn không nhịn nổi tâm trạng vui sướng, cũng tiến tới gần Tư Đồ, lén dây dưa mười ngón với hắn, hơi mỉm cười, “Nhớ chi phiếu của anh có bao nhiêu con số không.”
“Đảm bảo sẽ làm em thỏa mãn.” Dáng dấp của người yêu thật sự rất mê người, nếu không phải do hoàn cảnh không cho phép, hắn không chừng sẽ làm luôn tại đây.

Mà lúc này hắn chỉ có thể vội vàng nói, “Anh đi nói chuyện với Đông Minh, cho em về với anh trước.”
“Không được.

Mọi người đều ở lại, tôi đi về thì không tốt.

À Diệp Từ đâu?”
“Đi đón Tiểu Đường tan ca.”
Diệp Từ đi đâu cũng không được Lâm Diêu cho vào tai, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm Tư Đồ, nhìn mắt của Tư Đồ, nét mặt của Tư Đồ.

Người hắn nhớ nhung hơn nửa tháng này cuối cùng cũng trở về.

Vốn muốn nói chút lời an ủi, Tư Đồ cực khổ kiếm tiền rồi, Cát Đông Minh ở bên kia liếc mắt đã thấy cặp tình nhân liếc mắt đưa tình ở hiện trường.

“Tư Đồ! Cậu chạy tới đây làm gì?” Cát Đông Minh vô tâm chạy tới quấy rầy cặp tình nhân xa cách lâu ngày mới gặp lại, nói chính xắc là hắn căn bản là cố ý.
Tư Đồ buông tay Lâm Diêu ra, xoay sang nhìn Cát Đông Minh cười nói, “Anh không thả người, tôi đành phải tới.

Có mang đặc sản về cho anh và Đàm Ninh, để ở dưới lầu, lát nữa nhớ mang về.”
“Còn mang quà cho nữa, thiệt ngại dễ sợ.” Cát Đông Minh rõ ràng là tranh thủ khoe mẽ.

“Bớt giả bộ, không cho anh chút đồ, ngày mai sao anh để em ấy nghỉ? Cua biển, nhím biển, còn có bào ngư ngon nhất, một người ba thùng.”
Lâm Diêu chịu không nổi!
“Có ai tiêu tiền như anh không? Cho người ta chút đồ là được rồi, anh đúng là xài hao cả vốn phải không?”
“Đều là do bên ủy thác tặng anh, không tốn một đồng.”
“Vậy anh cũng phải chừa cho tôi một chút chứ.

Bên Diệp Từ, Tiểu Đường cũng phải cho chút đỉnh, còn có Tử Hi nữa, anh ăn chực nhà người ta biết bao nhiêu lần rồi?”
“Có hết có hết, anh còn một cái vali nhờ máy bay riêng chở về rồi.

Phần của Giang Vũ thì lát nữa chúng ta đưa qua, phần của Diệp Từ thì hắn đã sớm bỏ lên xe rồi.

Không nói nữa, Đông Minh, tôi đưa Tiểu Diêu đi trước.” Vừa nói, Tư Đồ vừa kéo tay Lâm Diêu định đi.
“Quay lại đây! Tiểu Lâm, cậu vừa thấy Tư Đồ liền quên hết trơn hết trọi, đi cũng để vật chứng lại chứ!”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Diêu mới nhớ mình còn đang cầm điện thoại di động.
“Vật gì vậy?” Tư Đồ tò mò tới xem.
“Tin nhắn mà người chứng kiến đầu tiên nhận được sau khi vụ án xảy ra, có chút kì lạ, tôi còn chưa có thời gian nhìn kỹ.”
“Cho anh xem.”
Cát Đông Minh thật sự không biết có nên chửi hai cái thằng này không, vội vàng muốn đi cũng là bọn họ, thấy vật chứng liền không thèm bước cũng là bọn họ, hai đứa này đúng là một cặp trời sinh, không trật đi đâu được! Không ai có thể hiểu tâm trạng của Cát Đông Minh đại nhân, hai người bị hắn oán thầm cũng chẳng quan tâm, Tư Đồ nhìn điện thoại trong tay Lâm Diêu, liền hỏi, “Tiểu Diêu, em thấy lạ ở chỗ nào?”
“Thi thể.

Tôi không nói ra được là lạ ở chỗ nào, cảm thấy không tự nhiên thôi.”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, kéo Lâm Diêu tới hiện trường vụ án, còn nói thêm, “Qua đây.”
Cát Đông Minh cũng không cản, hắn càng ước có thể lợi dụng nhân viên lao động miễn phí này thêm mấy lần.
Một số người đang bận rộn ở hiện trường, thấy Lâm Diêu đi vào cùng một chàng trai cao lớn, đều có chút kinh ngạc.


Nhưng người bên tổ trọng án thì lại cười hihi haha với Tư Đồ, đây chính là con rể của tổ trọng án bọn họ, khách sáo làm cái gì.
Tư Đồ cũng chẳng để ý những ánh mắt kì lạ đang nhìn hắn, nói đùa vài câu với đồng nghiệp của Lâm Diêu rồi kéo Lâm Diêu đi xem thi thể, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trần, lên tiếng, “Tiểu Diêu, em nghĩ tấm này là do hung thủ chụp sao?”
“Đúng vậy.

Bình thường sẽ nói tấm này là do hung thủ chụp, nhưng mà còn phải xem camera ghi hình ở hành lang cùng với thời gian tử vong mới có thể kết luận được.”
“Anh thật ra lại nghĩ đây là do hung thủ chụp.

Em nhìn kỹ đi, tuy rằng giường, mặt đất, thậm chí là tủ đầu giường cũng chụp trúng, nhưng tấm này nổi bật nhất vẫn là thi thể.

Người chụp tìm góc độ, tuy thi thể khỏa thân nhưng chỗ riêng tư thì vẫn được khéo léo né được, hoàn toàn không chụp thấy.

Em xem vết thương trên cổ thi thể, rất nhỏ, nhưng là một dao chí mạng.

Anh đoán hung khí là loại dao phẫu thuật.

Như vậy khi máu trào ra sẽ che đi vết thương nhỏ đó, vết thương trên cổ sẽ giống như sợi dây chuyền màu đỏ, chẳng những không có cảm giác kinh khủng, trái lại còn toát ra vẻ nữ tính trần tục.

Một nét đẹp thân thể khác thường.

Chỉ có hung thủ mới hiểu rõ cách bày tỏ nét đẹp này, cho nên anh mới nói là do hung thủ chụp.”
Cát Đông Minh đứng bên cạnh nghe từ đầu đến đuôi nghĩ thầm, đây chính là sự khác nhau giữa hai người.

Lâm Diêu dựa vào chứng cứ nhiều hơn, mà Tư Đồ lại thích dựa vào cảm giác và kinh nghiệm chinh chiến để suy luận.

Giữa bọn họ sinh ra góc bù trừ cho nhau, Lâm Diêu có thể khống chế tư duy mất dây cương của Tư Đồ, Tư Đồ có thể giúp Lâm Diêu mở rộng tầm nhìn, có thể nói là trời sinh một cặp.
Bên kia, Lâm Diêu nghe Tư Đồ nói xong, trầm tư một chút liền nói, “Nếu dựa theo suy luận của anh, hung thủ phải ở trong khách sạn lúc 15:35, có lẽ có thể tìm được chút gì trong camera ghi hình.


Nhưng mà Tư Đồ, có chỗ tôi vẫn chưa hiểu được.”
“Chỗ nào?”
“Nơi này không phải hiện trường thật sự, người chết cũng có dấu vết bị kéo lê.

Hung thủ nhất định là đàn ông, điểm này không có gì phải nghi ngờ, nếu là nam, tại sao không ôm người chết đặt lên giường, trái lại phải kéo lê? Còn nữa, thi thể rất sạch, theo lý thuyết, sau khi quan hệ, chỗ riêng tư của cô ta nhất định sẽ tiết ra chất dịch, không phải của đối phương mà là của bản thân người chết, nhưng pháp y cũng không phát hiện.

Nếu là c**ng hi3p, trên cơ thể người chết cũng không thấy dấu vết xây xát, có lẽ lúc đó người chết mất ý thức, hoặc là hung thủ sau khi quan hệ đã tắm rửa cho thi thể, nhưng tôi đã kiểm tra phòng tắm ở đây, không có dấu hiệu đã từng được sử dụng, hoàn toàn là có người bố trí.”
Tư Đồ cười cười, tựa như cũng không bị vấn đề này làm phức tạp, hắn đến gần Lâm Diêu, nhỏ giọng nói, “Nếu hung thủ có hai người thì sao?”
“Hai người?” Lâm Diêu thật không ngờ có khả năng này, ngay cả Cát Đông Minh đứng bên cạnh cũng lén mở to mắt nhìn.
“Anh nói có hai hung thủ?” Lâm Diêu có vẻ bị suy luận này hấp dẫn, mở to mắt nhìn người yêu.

Đúng là yêu chết cái vẻ mặt nghiêm túc chăm chú này, Tư Đồ lười biếng dựa vào tường nghiêng đầu, vẻ mặt có chút lưu manh, nói, “Tựa như em nói, nếu hung thủ là đàn ông, tại sao không bế người chết lên giường? Anh suy đoán, kẻ kéo lê người chết không phải người xảy ra quan hệ với người chết.

Người chân chính quan hệ với người chết mới là hung thủ.” Nói tới đây, Tư Đồ thu lại nụ cười, hơi thấp giọng nói tiếp, “Về phần em nói không phát hiện chất dịch trong cơ thể người chết, phản ứng đầu tiên của anh là…”
“Cái gì?” Không biết Đàm Ninh đến lúc nào, chen vào hỏi, vô cùng muốn biết suy luận của Tư Đồ.
Tư Đồ không trả lời ngay, nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Diêu, chỉ biết hắn đã đoán được.

Đàm Ninh trông rất sốt ruột, giục Tư Đồ, Tư Đồ liền nói cho hắn biết, “Có thể là quan hệ với xác chết.”
Rất rõ ràng, trên mặt Đàm Ninh liền xuất hiện vẻ tức giận, trong lòng Tư Đồ nghĩ: Không ổn rồi, lập tức bổ sung: “Tất cả những gì tôi nói là không có căn cứ, rốt cuộc vẫn phải chờ kết quả khám nghiệm của pháp y mới biết được.”
Cát Đông Minh đứng bên cạnh không khỏi lắc đầu, cho Đàm Ninh ánh mắt chỉ thị, đối phương liền hiểu rõ.

Lấy khẩu cung hỏi được ra, “Xem không, lời khai của người báo án.”
Tư Đồ không nói gì liền cầm lấy, mở ra xem, liếc mắt liền thấy thời gian tấm ảnh được gửi vào — 15:34:42
Ngay lúc Tư Đồ định tiến thêm một bước kiểm tra, Cát Đông Minh lập tức cố ý ho khan, nhắc nhở hai người chú ý tình hình xung quanh.

Vừa đi vừa nói, “Đàm tử, Tư Đồ và Tiểu Lâm phải đi bây giờ, cho bọn họ coi để làm gì.

Kêu gọi mọi người về họp trước.”
“Đã biết.” Đàm Ninh cũng không hỏi ý kiến của Lâm Diêu, lấy lời khai trong tay Tư Đồ lại, định đi.
“Chờ đã, tôi xem lại cái.” Tư Đồ không chắc chắn với suy nghĩ của mình, cho nên hắn muốn tiếp tục nghiên cứu.
“Xem cái gì mà xem, mau về nhà đi.” Cát Đông Minh phất tay, nhìn như muốn xóa tên hai bọn họ.

Đàm Ninh cũng xoay đầu lại nói, “Ngày mai Tiểu Lâm nghỉ ngơi đi, ngày mốt chúng ta nói chuyện tiếp.

Tổ trưởng, tôi gọi mọi người về họp.”

“Đi thôi đi thôi, nắm bắt thời gian.”
Lâm Diêu ngứa ngáy trong lòng, Tư Đồ bực bội, gian kế của Cát Đông Minh thành công.
“Tư Đồ…” Lâm Diêu thả giọng dịu dàng gọi Tư Đồ, dịu dàng hơi quá nên làm tim Tư Đồ sợ sợ.
“Anh hiểu.

Em luôn ủng hộ công việc của anh, giờ anh cũng không nên ôm chân em giữ lại.

Anh đi đưa đồ cho Giang Vũ rồi tới cảnh cục chờ em tan ca.”
“Anh về nhà trước đi, chắc là mệt chết rồi nhỉ?” Lâm Diêu cảm thấy an ủi sâu sắc, rồi lại không nỡ làm hắn bôn ba cả ngày mệt mỏi.
“Không mệt, đêm nay mới mệt.”
Lâm Diêu đỏ mặt thầm oán trách liếc Tư Đồ, trong lòng cũng có mấy phần chờ mong tiết mục tối nay.
Cát Đông Minh mang người của mình rời khỏi hiện trường, chuẩn bị về tổ họp.

Trước cửa khách sạn, Tư Đồ đã sớm nhét đồ đầy xe Lâm Diêu, đều là hải sản tươi sống.

Lâm Diêu bảo hắn lái xe đi đi, đỡ phải gọi taxi phiền phức.
Cát Đông Minh và Đàm Ninh cười toe toét, lấy phần của mình chuyển dời qua xe khác, thừa dịp này Lâm Diêu cũng lên xe mình, dặn dò Tư Đồ chạy cẩn thận.
Liếc nhìn người bên ngoài còn đang bận rộn, Tư Đồ ôm người yêu vào lòng, hôn lấy.
Nụ hôn cách biệt hơn nửa tháng khiến Lâm Diêu thấy ngọt ngào bội phần.
Tư Đồ mê luyến vuốt gò má đỏ hồng của Lâm Diêu, ôn nhu nói, “Anh nhớ em, tối nay cho anh bỏ lệnh cấm nha.”
“Tôi bắt anh tu khổ hạnh bao giờ?”
“Vậy thì tan ca sớm một chút, anh bảo Tử Hi làm hải sản rồi mang về nhà, tối nay chúng ta về nhà ăn cơm được không?”
“Anh làm chủ là được rồi.

Tư Đồ…”
Vốn còn rất nhiều điều muốn nói, Cát Đông Minh ở ngoài lại lớn tiếng giục.

Tư Đồ mang gương mặt khổ não, không thể làm gì khác hơn là để Lâm Diêu xuống xe.
Nhìn hắn y như nàng dâu bị chèn ép, uất hận, Lâm Diêu cười nắm tay hắn, “Đừng đến đón tôi, về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay xem anh thể hiện thế nào.”
Li3m đôi môi còn nóng rát, nhìn Lâm Diêu rời đi, Tư Đồ lộ ra nụ cười xấu xa.
Hết chương 2.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi